Tiểu Xảo nghe tới đây thì a lên một tiếng kinh hãi, xong lại thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Kim tộc trưởng đang nhìn tới nàng thì chỉ biết cúi đầu. Nàng khe khẽ thở dài, hành động này khiến Kim tộc trưởng hơi cau mày, bà ta lại nói thêm.
- Tiểu Xảo, đây là lợi ích lớn nha. Hùng công tử sau này chính là người nhà họ Kim chúng ta, ta làm vậy là để cho các tỷ tỷ của ngươi cùng ngươi hưởng phúc đấy. Minh Nhi của ta là chính thất, các ngươi là thiếp a!...
Trong phòng mình, Hùng Lệ vẫn im lặng ngồi đó, trong tay hắn lúc này là một cuộn lụa màu xám,bên trong chi chit những chữ là chữ. Tiểu Xảo thì ngồi phía đối diện,ánh mắt có chút thất thần, thi thoảng nàng lại thở dài. Hùng Lệ rời mắt khỏi cuốn lụa, hắn nhìn tới nàng mà hỏi.
- Sao vậy? Có việc gì sao?
- Công tử… Ai, thật là…
Tiểu Xảo đáp lời, sau đó lại dừng lại mà thở dài. Hùng Lệ lấy làm hiếu kì, sau đó nghiêm mặt mà hỏi.
- Tiểu Xảo, rốt cuộc là có việc gì vậy? Không thể nói cho ta nghe sao?
Nàng ngần ngừ một hồi, hồi sau mới đáp.
- Kim tộc trưởng muốn cả hai tỷ tỷ của tiểu nữ tới phục thị công tử, tiểu nữ cũng biết công tử đang giúp tiểu nữ, nhưng mà… nhưng mà… hai vị tỷ tỷ của tiểu nữ bên ngoài sớm đã có ý trung nhân. Việc này nếu đồn đại ra ngoài thì không tốt chút nào cả!
Hùng Lệ nghe vậy thì giật mình, vội vã hỏi thăm lý do. Tiểu Xảo cứ như vậy đem mọi việc kể hết ra cho hắn, sau đó lại trầm ngâm mà thở dài. Hùng Lệ trên mặt không khỏi hiện lên vẻ khó chịu, một lát sau hắn nói.
- Giúp ta chỉnh trang y phục, ta tới gặp tộc trưởng một chuyến!...
Trong sảnh, Kim tộc trưởng đang ung dung uống trà, cạnh đó là lão Hồ tối hôm qua đã theo dõi hai người Hùng Lệ và Tiểu Xảo. Cả hai đang to nhỏ bàn bạc, chợt có giọng nam nhân trầm trầm bay vào.
- Hùng Lệ bái kiến Kim tộc trưởng!
Kim tộc trưởng nghe tới đây thì giật mình, ánh mắt có chút hiếu kì. Bà ta mau mắn phất tay cho lão Hồ nọ rời đi theo phía đường nằm sau hậu sảnh, lại bày đặt lại một tư thế trang nghiêm, chờ đợi hắn tiến vào. Hùng Lệ lúc này đã mặc y phục, hắn chầm chậm tiến vào trong sảnh, theo sau hắn là Tiểu Xảo, nàng ta cố ý nép sát vào tay hắn mà đi tới. Kim tộc trưởng lúc này ánh mắt có chút hòa hoãn, cười mà hỏi.
- Không biết Hùng công tử có việc gì mà lại tới cầu kiến ta sớm như vậy?
“Sớm á?Gần trưa rồi đó bà!” Hắn nhủ thầm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ tôn trọng, cúi đầu bái lễ, sau đó nói.
- Ta tới muốn cầu xin một việc, đó là về hai vị tỷ tỷ của Tiểu Xảo…
Hắn nhìn tới kim tộc trưởng, dò xét ánh mắt bà ta,sau đó mới lại nói rõ ra nguyên do. Lại nói mình không muốn phá hoại nhân duyên người khác, lấy cớ đó mà từ chối. Kim tộc trưởng nét mặt có chút đanh lại, nhưng sau đó lại hòa hoãn khuyên giải. Nói là ngoài hai nữ nhân đó thì thật sự không có mấy ai có nhan sắc như hai người, bà ta nói không muốn để hắn mất hứng mộng xuân.
Trong sảnh nhất thời tranh luận nổ ra, hai người trong mắt và trên mặt tuy là hòa hoãn, ngọt nhạt khéo léo đối đáp. Nhưng là trong lòng lại chửi to, mắng nhiếc không thôi. Phía ngoài sảnh, nơi góc cửa sớm đã có một cặp mắt len lén nhìn vào bên trong, lại thấy sự việc như vậy thì cặp mắt nọ ánh lên nét cười cười. Sau đó từ góc cửa xuất hiện một nam hồ, thân mặc y phục màu xám mau mắn rời đi…
- Ngươi nói thật chứ? Kim tộc trưởng và tên bạch hùng đó đang tranh luận về việc nữ nhân phục vụ y sao?
- Vâng, chính mắt thuộc hạ thấy, chính tai thuộc hạ nghe hai người đó lớn tiếng trong sảnh Kim gia mà!
Nam Hồ áo xám nói, y đang cung kính đứng trước một cặp nam nữ Hồ. Phía sau cặp nam nữ Hồ này là một bức hoành phi lớn, thiêu một chữ Viên bằng kim tuyến. Nam Hồ khẽ cau mày, nữ hồ bên cạnh thì phất tay cho kẻ nọ lui ra, sau đó nét mặt có chút kì quái hướng tới nam Hồ.
- Tướng công, đây là thật sao?
- Nàng nghe hết cả rồi đấy, chính ta cũng cảm thấy bất ngờ đây! Xưa nay chưa bao giờ Kim Xuân có hành động lấy xử nữ Hồ thiết đãi khách cả, thậm chí kể cả là những người có thân phận Hoàng tộc. Thật là kì quái… kì quái…
Nam Hồ vuốt râu, rơi vào suy tư. Nữ Hồ bên cạnh cũng cau mày, im lặng không nói thêm câu nào. Họ chính là phụ thân, phụ mẫu của Viên Chính, Viên gia tộc trưởng. Nữ Hồ thấy nét mặt trầm ngâm của nam Hồ, bà ta lắc lắc đầu, sau đó nói.
- Ham sắc, ham dâm thì dù có là Tiên Thú cũng không có tư cách giao thủ với Chính Nhi. Thiếp nghĩ, Kim tộc trưởng làm ra việc này chính là vô cùng coi trọng tên Bạch Hùng này, muốn lôi kéo y ở lại một phen, chắc chắn đang âm mưu gì đó!
- Ta cùng nghĩ vậy, nhưng Chính Nhi mới chỉ là Tam Vỹ Hồ, Bạch Hùng nọ đã là Tiên Thú. Chính Nhi thách đấu y đã là quá mức coi thường y rồi, nó lại không muốn hai chúng ta phụ trợ, muốn tự mình đánh bại Bạch Hùng nọ kia. Hây… thật là đứa cứng đầu a!
Nam Hồ thở dài, nữ hồ thấy vậy thì phì cười, đứng lên rời đi, bà ta nói.
- Chuyện này để thiếp lo đi, thiếp tới hậu viện chọn lấy ba xử nữ Hồ đưa qua đó. Hì hì hì, đó là cách trợ giúp Chính Nhi rồi!
Nam Hồ nghe vậy ánh mắt lập tức sáng quắc, sau đó là cười lạnh. “Hừ, Tiên Thú thì sao chứ? Một đêm như vậy ngự ba bốn nữ Hồ… hà hà hà… Đừng nói Tiên Thú, thậm trí dù là Thần Thú cũng lao lực thôi…!”.
Kim gia, đại sảnh.
Hùng Lệ và Tiểu Xảo đã rời đi từ lâu, trong sảnh lúc này chỉ còn lại Kim tộc trưởng nét mặt căng căng đầy bực bội, các ngón tay khẽ nâng lên rồi hạ xuống, gõ lên cái tay vịn gỗ khiến trong sảnh vang lên những tiếng lộp cộp khe khẽ. Lúc này thì Kim Minh bước vào, nàng ta cười cười mà chạy tới, tiến sát tới bên cạnh Kim tộc trưởng.
- Mẫu thân!
Nàng cất giọng gọi, nhưng chung quy Kim tộc trưởng không hề hồi đáp, ánh mắt cũng chẳng hề lay động lấy nửa điểm. Kim Minh thấy thế thì thoáng trầm ngâm, sau đó vừa gọi vừa dùng tay lay nhẹ tay Kim tộc trưởng thêm lần nữa.
- Mẫu thân, mẫu thân!
- Hửm?
Kim tộc trưởng thoáng giật mình đánh thót, sau đó nhìn thấy Kim Minh đứng đó thì thở phào, lại hít vào một hơi thật sâu, lấy lại nét mặt tươi cười mà hỏi.
- Nha đầu, ta đang bận suy nghĩ một việc quan trọng, ngươi thật là… Ai, có chuyện gì mau nói xem nào?
Kim Minh hơi ngẩn ra,trước giờ nàng chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân mình có thái độ và lời nói lạ như thế này, nhất thời cứ tròn mắt mà nhìn tới. Kim tộc trưởng thấy ánh mắt kì quái của nàng cũng hơi chột dạ, nhưng ngoài mặt thì vẫn giữ nguyên không chút thay đổi. Ngũ Vỹ phía sau khẽ phe phẩy một lát, sau đó lại xếp lại như cũ. Bà ta cười, bẹo má nàng mà nói.
- Nha đầu, con sao vậy? Thấy ta lạ lắm à?... Ừm, có chút khác thật… Cái này chính là vì con đó, nha đầu ngốc!
- Vì con?!
Kim Minh thốt lên, hai mắt hiện lên những tia nghi hoặc cùng hiếu kì mà hướng tới, Kim tộc trưởng thấy vậy thì lại càng cười lớn, cố gắng át đi nội tâm bản thân. Phải một lúc sau, khi Kim Minh không chịu nổi sự tò mò, kéo tay bà ta mà lắc lắc một hồi, bà mới chịu dừng lại.
- Mẫu thân, không đùa a. Người mau nói cho con biết đi… mẫu thân…!
- Ây, được rồi… được rồi… tiểu nha đầu, đừng nhõng nhẽo nữa đi. Ngươi sắp xuất giá rồi còn cố tình nhõng nhẽo ta thì được gì? Để dành mà nhõng nhẽo lang quân của mình ấy!
- Mẫu thân…!
Kim Minh đỏ mặt nói, sau đó lại len lén cúi đầu mà mân mê cái đuôi đang cuốn quanh eo mình. Kim tộc trưởng thấy vậy thì phì cười, trong lòng lại là thở phào kêu may mắn. Bà ta đứng dậy, chậm rãi bước ra phía hiên, Kim Minh thấy vậy thì vội vã bước theo, lại cố ý bám chặt lấy tay Kim tộc trưởng.
- Mẫu thân…!
- Được rồi, được rồi… Nha đầu, buông tay ta ra nào… Ta đang tính tới hôn sự của ngươi và Hùng Lệ công tử, nhưng là có chuyện khiến ta thấy có chút khó xử!
- Là chuyện gì thế, mẫu thân?
Kim tộc trưởng khẽ thở dài, trên mặt cố làm ra vẻ ưu tư, lát sau mới nói.
- Là Hùng Lệ công tử đã phát sinh chuyện hoan ái với Tiểu Xảo!
Nói tới đây thì bà ta thở dài, Kim Minh nghe thấy vậy thì chỉ biết há miệng, tròn mắt mà nhìn tới bà. Kim tộc trưởng lúc này trong lòng cười lớn, nhưng ngoài mặt lại nói với giọng đầy ý than vãn.
- Ta cũng mới biết, sáng nay ta gọi Tiểu Xảo tới, vốn định nhờ gọi Hùng Lệ công tử dậy dùng bữa. Nhưng nhất thời lại thấy cước bộ nàng ta có chút khó khăn, gạn hỏi mãi Tiểu Xảo mới chịu nói ra như vậy… Ai, cô nam quả nữ như lửa gần rơm… Tiểu Xảo quả thật cũng có mị lực cơ… có trách cũng là trách ta không biết xắp xếp a!
Nói rồi lại thở dài, Kim Minh nghe thấy vậy thì lông mày nhướn lên, nàng vội vàng chạy vụt đi, nhằm hướng phòng Hùng Lệ mà chạy tới. Trên mặt nàng lúc này là tức giận xen lẫn những giọt nước mắt ủy khuất lăn dài trên má. Chứng kiến tình cảnh này, Kim tộc trưởng trong lòng càng cười lớn hết cỡ. “Hà hà… tiểu nha đầu,mi là cốt nhục của đại tỷ, cũng là cái gai trong mắt ta… Ta sẽ dần dần báo thù… dần dần sẽ làm cho ngươi đau đớn, cho ngươi héo úa như ta đã từng trải... Đại tỷ à, tỷ không gánh nổi tội, vậy thì để ái nữ của tỷ gách thay đi… ha ha ha…”.
- Tiến… ca…!
Kim Minh lớn tiếng gọi, giọng nói mang theo tiếng nấc nghẹn đầy ấm ức vang lên ngoài phòng Hùng Lệ, Tiểu Xảo nghe thấy có tiếng nữ nhân bên ngoài thì hiếu kì, đẩy cửa bước ra. Nàng thấy tiểu thư Kim Minh đang đứng đó, mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng thì cả kinh, vội vàng phủ phục xuống mà nói.
- Tiểu thư, Tiểu Xảo xin bái kiến!
- Mau đưa ta vào gặp Tiến ca!
Kim Minh hít vào một hơi, cố kìm nén cảm xúc,run giọng mà nói, Tiểu Xảo nghe vậy thì vội vã dẫn đường. Phía trong phòng, Hùng Lệ vẫn đang im lặng đả tọa, tập luyện trong Linh Thành cùng Xích Nha. Việc tập luyện này đòi hỏi hắn phải tập trung cao độ, vì vậy tất cả các giác quan đều bị phong bế. Kim Minh vừa bước vào, thấy hắn vẫn im lặng thì không kìm nến nổi, nước mắt đã rơi, sà vào lòng hắn mà khóc lớn.
- Tiến ca… sao ca lại thế?... Tại sao ca… ca lại cùng Tiểu Xảo… Tiến ca, mau nói uội biết đi…!
- Tiểu thư, Hùng công tử đang đả tọa, người làm vậy có thể khiến công tử tẩu hỏa nhập ma a!
- Tránh ra, ta phải hỏi rõ ca ấy… hỏi cho rõ ràng… Tại sao lại không quan tâm tới ta…!
Kim Minh gạt tay Tiểu Xảo, phẫn nộ nói. Tiểu Xảo thấy vậy chợt im lặng, hồi lâu mới nói.
- Tiểu thư, chỉ là hiểu nhầm thôi. Thật sự giữa Hùng công tử và nô tỳ… thật sự không có gì nha!
Nàng nói xong , vội vã quỳ xuống đất mà cúi đầu sát sàn. Kim Minh thấy điệu bộ này thì lại càng bực bội, oán hận, nàng vung tay đấm tới ngực hắn mà khóc lớn.
- Ca ca… trả lời muội đi ca ca…!
Hùng Lệ đột ngột mở mắt, con ngươi hắn trong thoáng chốc đột ngột biến thành một màu trắng đục như kẻ mù, nhưng rất nhanh lại tiêu biến. Lại thấy Kim Minh đang gào khóc, đánh lên người mình thì giật mình, im lặng chẳng nói được chữ nào. Kim Minh thấy vậy thì lại càng khóc lớn hơn, đòi hắn giải thích. Nhưng sau đó lại là một khung cảnh khiến nàng lập tức im bặt, ngay cả Tiểu Xảo cũng giật mình mà nhìn tới. Hùng Lệ thất khướu đều rỉ máu, con ngươi lại hóa thành màu trắng đục lúc trước, hộc ra một ngụm máu lớn, ngã vật ra nền nhà mà bất tỉnh…