Mộng Tu Tiên

Chương 12: Chương 12: Quyết chiến




-Thiên Hoa Ngọc hoàn!

Lão già áo vàng đã lên tiếng trước nàng,đám đông nhất thời ồ lên kinh ngạc.Thiên Hoa Ngọc hoàn là kì đan hiếm có của phật tông,chỉ có thể hữu duyên khó thể cầu.Nay chỉ một thanh niên Khai Quang sơ kỳ có thể ném ra khiến mọi người nhất thời im lặng,lão già tức thì cau có,thét lên đầy tức tối.

- Tiểu tử to gan,dám cướp mối của lão phu,tiếp chiêu!

- Khoan đã!

Có một đội tuần tra từ xa chạy tới,một người đi đầu có tu vi Luyện Khí sơ kỳ nói.

- Hai vị,nếu động thủ xin mời ra ngoài trấn,chúng ta sẽ đảm bảo không ai ngăn cản hai người!

-Tiểu tử,ngươi có đám ra không?

Minh Tiến cười nhạt,lặng lẽ bước ra trước.Lão già áo vàng cũng không hề kém,phi thân vượt qua hắn mà đi ra.Đám người của đội tuần tra này là người của Kha Sát Đường cùng đám đông lố nhố ra theo.Nữ tử kia vội chạy lại trước mặt Minh Tiến mà khóc nói.

- Công tử,đan dược này xin trả lại ngài.Đừng vì tiểu nữ mà vong mạng!

Minh Tiến chỉ mỉm cười,lắc đầu.

- Cô Nương yên tâm,lát nữa xong việc ta sẽ qua thăm phụ thân cô.Tuy rằng Thiên Hoa Ngọc hoàn có thể trừ độc,nhưng nếu độc tính di căn thì nên trừ tận gốc!

Nói xong thì nhún người lao đi.Như Như đứng đó ngây ngốc nhìn theo bóng người áo xám,đám đông lại cất tiếng ồn ào.Một tiểu tử Khai Quang đấu với Linh Động,không phải là tự thấy mạng mình quá dài sao?Nàng suy nghĩ một hồi,cuối cùng nắm chặt viên đan nọ trong tay rồi hòa cùng đám đông kéo ra ngoài thành.Lúc này đám người tuần tra đã sắp xếp cho hai người một khu đất trống,đám đông bị cản lại cách xa họ chừng hai mươi mét,ồn ào tức thời im lặng.

Lão già áo vàng tay đã tung ra một cặp phán quan bút màu đỏ như máu,đây là binh khí đã thành danh của lão tên gọi Huyết Nhạn Bút.Huơ huơ một hồi,lão già nhìn tên tiểu tử trước mắt mà cười âm lệ.

-Lão phu nhường ngươi ba chiêu!

- Đa tạ tiền bối!

Minh Tiến đáp lễ,từ túi trữ vật lôi ra một cái rương màu đồng cổ quái,khe niệm một câu chú văn để mở khóa.Sau đó lấy ra một vật màu đồng hun,dài cỡ hai bàn tay.Nếu có ai đó cũng bị di chuyển tới đây như hắn chắc chắn sẽ hét lên kinh dị.Kia không phải là một khẩu súng hay sao?Nếu người đó là người từng chơi game bắn súng,chắc chắn cũng sẽ hô lên tên gọi của nó – Colt Anaconda.Hắn lại cúi xuống lấy ra sáu viên đạn phát ra kim quang nhàn nhạt,viên đạn này khác so với đạn súng thông thường ở chỗ nó không có đầu đạn tròn mà lại phẳng lì như bị cắt.Đuôi viên đạn có màu đỏ rực,tỏa ra hỏa khí mãnh liệt.

Đây là một trong ba món đồ vật mà Huệ Tuệ đã làm tặng cho hắn,nó không bắn đạn thông thường mà dùng đạn có nén pháp lực bên trong.Thân súng làm từ Đồng tinh ngàn năm đã pha chế thêm Hắc Huyền thiết nên vô cùng bền chắc,vỏ đạn làm từ Bạch Ngân thông linh tinh chế,có thể nạp khí và sử dụng lại liên tục mà không lo sợ bị hao mòn.

Minh Tiến sau khi cho đạn vào ổ đạn,thân hình khẽ bước lên thu cái hộp vào túi trữ vật.Miệng lẩm nhẩm vài câu phạn ngữ.Tức thì từ thân súng phát ra một đạo kim quang sáng chói,hai bên tay cầm xuất hiện hai dấu ấn phật tông.

- Đồng tinh ngàn năm!

Trong đám đông có kẻ hô lên,lão già áo vàng cũng trở nên ngưng trọng nhìn sang tên tiểu tử áo xám,vẻ mặt có chút căng thẳng.Đối thủ tung ra một bảo vật hiếm có,lại chính lão là người nói chấp hắn ba chiêu. “Không sao,hắn chỉ mới là Khai Quang kỳ,cho dù có bảo vật đi thì được mấy hơi kia chứ?”

- Tiền bối,ta tới đây!

Minh Tiến cười to,nhẹ nhàng vươn tay ra,nhắm đúng đầu lão già mà bóp cò.Uỳnh một tiếng lớn,một hỏa cầu tích tụ trong nòng súng rồi lập tức xé gió lao ra,Hỏa cầu xoay tròn điên cuồng trên không trung rồi hóa thành hình một con hỏa long gầm gào mà lao tới.Hỏa nhiệt phát ra khiến cả đám đông im bặt,tròn mắt đứng chờ xem lão Huyết Ma thủ thành danh sẽ đón chiêu quái dị này ra sao.Lão già lúc này mặt mày biến sắc,tung ra mấy tấm phù phòng ngự,điên cuồng mua đôi song bút hộ thân.Hỏa long càng lúc càng áp sát lão già áo vàng,há miệng cắn vào vòng phòng hộ của lão già nọ.Ngay lập tức mấy tấm phù nọ tiêu thất hết,lão già kinh hãi vội độn quang né tránh nhưng không kịp,chỉ nghe thấy một tiếng thét thảm rồi rất nhanh im bặt.Trên mặt đất lúc này rớt lại cặp song bút đang bốc khói nghi ngút,còn lão nọ vô thanh vô tức biến mất như chưa bao giờ tồn tại.

Minh Tiền thì vui vẻ cực điểm,hắn đã nghe Huệ Tuệ miêu tả uy lực của hỏa đạn này,bất quá đây là lần đầu tiên được xem tận mắt.Hắn vui vẻ đưa súng lên miệng khẽ phù một cái,sau đó cất vào túi trữ vật thông thả đi về phía trong trấn,tách đám người còn đang ngẩn ngơ ở đó mà đi.Tới trước mặt vị thiếu nữ nọ,khẽ gọi.

- Cô nương!

Nàng ta vẫn ngây người,Minh Tiến lấy làm kì quái,gọi lần nữa,lần này hắn dồn một chút âm lực của Sư tử hống!

- Cô nương!

Rất nhanh,thiếu nữ a lên một tiếng,vỗ vỗ lên bộ ngực đang phập phồng.Trong mắt hiện lên một tia sợ hãi,nhìn hắn rồi lại ngây người ra.Minh Tiến lúc này đã bị đám người kia chỉ trỏ không thôi,lại thấy cả đám người của Kha Sát Đường cứ chăm chú nhìn hắn thì cau mày,từ túi trữ vật khoác lên mình một bộ áo cà sa màu phát ra kim quang rực rỡ,khẽ niệm ra một thanh âm trầm ấm.

- A di đà phật!

Lập tức uy áp tỏa ra khiến cho tất cả sợ hãi không dám nhìn ngó nữa,cụp mắt mà lảng hết đi,ngay cả mấy lão Quái Nguyên Anh gần đấy cùng với ba lão Tông chủ của ba tông môn đều giật mình kinh hãi.Mấy lão quái Nguyên Anh thì mặt lộ ra vẻ kinh hỉ “Đây không phải là khí tức của Ngưng Phong kỳ hay sao.Nếu vị tiền bối này chỉ điểm cho vài chỗ chắc chắn có thu hoạch lớn”.Lập tức có ba đạo hào quang từ phía Nam phi tới,lại thấy có bốn năm đạo ánh sáng cũng từ phía Tây lao tới.Minh Tiến thầm kêu không ổn,quay sang nữ tử.

- Cô Nương,phiền dẫn đường tới gặp phụ thân cô.Ta đã hứa là sẽ chữa cho ông ấy!

Thiếu nữ thấy vậy vội gật đầu,đang định đi trước thì phía sau lưng họ đã có tiếng người cất lên.

- Tiền bối,xin người dừng bước!

Người nói là một nam nhân trung niên,tu vi cũng đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.Phía sau hắn là ba nam một nữ,tu vi cũng đều là Nguyên Anh cả.Cùng lúc này,ba đạo hào quang từ phía Nam cũng vừa vặn hạ xuống,lộ ra thân hình của một vị đạo sĩ dâu rài tới bụng,một vị tráng hán cơ bắp lưng mang song đầu đao,một vị phu nhân mang kim sa che mặt.Ba người này thấy năm vị Nguyên Anh tu sĩ kia thì khom mình thi lễ sau đó lại hướng tới Minh Tiến mà thi lễ.

-Chúng vãn bối tham kiến tiền bối!

Minh Tiến Nhin cả ba người,đều chỉ là Kết Đan,người tu vi cao nhất là vị phu nhân kia với tu vi Kết Đan Hậu kỳ đỉnh phong mà thôi.Hắn lấy giọng trầm mà nói.

- Ta hiện nay cần kíp cứu người,không rảnh để đàm đạo.Xin mời các vị về cho!

Nói xong thì kim quang loé lên,phi thân theo nữ tử nọ mà rời đi.Đám đông thấy hắn rời đi thì nhất thời thở phào,uy áp kinh người kia cũng dần dần biến mất.Mấy kẻ vừa phi hành tới thì trong đầu xoay chuyển ý nghĩ không ngừng.Phu nhân che mặt khẽ truyền âm với vị tráng hán và vị đạo sĩ râu dài.

- Cát đạo hữu,Luân đạo hữu,chúng ta có nên cho người đi theo vị tiền bối kia không?

Đạo sĩ râu dài tên Cát Đằng khẽ cau mày,im lặng không nói câu nào.Tráng hán tên Luân An thì trầm tư,lát sau mới ôn tồn nói.

- Viên phu nhân,vạn nhất không nên kinh động tới người này!

- Tại sao vậy?

Vị phu nhân này trong mắt chợt xuất hiện một tia co rút,lúc này vị đạo sĩ râu dài mới lên tiếng.

- Vô lượng thọ phật,phu nhân không thấy ngay cả Lâm Phong,thiếu chủ của Thiên Tinh cung cũng phải cung kính gọi vị nọ là tiền bối hay sao?

“Lâm Phong” Viên Hiên phu nhân khi nghe thấy câu này thì sắc mặt đại biến.Lâm Phong vốn nổi danh trong tu tiên giới U Châu cũng đã hơn hai mươi năm nay,phàm là người tu tiên ai lại không biết?Không phải vì hắn là đệ tử cưng của Thiên Tinh cung chủ,môn phái danh bài hàng thứ sáu trong cửu đại tông môn mà do hắn thực sự có năng lực thiên phú.Lâm Phong ngoài truyền thừa chân chính tâm pháp Hóa Lôi Quyết của Thiên Tinh cung chủ còn là một người có Dị linh căn lôi hệ.Hắn từng nổi danh vì có thể hạ sát một vị yêu tu tu vi Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn.

Phía năm tu sĩ này,sau khi nghe Minh Tiến nói cần kíp cứu người thì cũng không tiện làm phiền.Đành đứng nhìn theo ánh kim quang rời xa dần,vị nữ tu phía sau lúc này mới lên tiếng.Trong giọng điệu mang vẻ uất hận.

- Lâm ca,chúng ta để người kia đi dễ dàng như vậy sao?

Lâm Phong xoay người lại,đưa tay cốc lên trán nàng một cái.Lườm lờm mà nói.

- Nha đầu ngốc nghếch này,vị tiền bối đó tu vi đã đạt quá Ngưng Phong kỳ.Người ta muốn đi liệu muội có cản nổi không?

Nàng ta lè lưỡi,xoa xoa chỗ vừa bị hắn cốc.Lúc này một trong ba tên nam nhân đứng sau hai người mới cất tiếng.

- Thiếu chủ,giờ có cần chúng ta đi theo tìm hiểu về người này không?

Đừng nhìn ba người phía sau này bằng vẻ bề ngoài mà nhầm to.Tuy họ chỉ như thanh niên mười tám đôi mươi nhưng thật ra tất cả đầu đã ngoài bốn trăm tuổi.Họ là ba trưởng lão của Thiên Tinh cung đi theo hộ tống thiếu chủ cùng tiểu thư Lâm Hạ.Lâm Phong lắc đầu,chậm rãi quay người lại.

- Không nên đắc tội với vị phật tu này.Tám chín phần là vị này có liên quan tới Thiên Hồng tự,vạn nhất có điều thất lễ há chẳng phải chúng ta tự đưa mình vào thế đối đầu với cọp dữ hay sao?Được tiền bối chỉ điểm chỉ là có duyên mà không thể cưỡng cầu,chúng ta đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.