Quyên Quyên cố gắng nhẹ chân, không gây ra một thanh âm nào mà tiến tới gần phía Kỳ Dao, nàng suýt nữa là tim nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghe thấy Kỳ Dao bất ngờ nói.
- Quyên tỷ, tỷ làm gì mà lén lén lút lút như vậy? Đã khuya rồi a, tỷ nên nghỉ ngơi đi!
- A … nha!... Muội làm ta hết hồn!
Quyên Quyên khẽ vỗ vỗ ngực, nàng hít một hơi để trấn định tâm thần, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Kỳ Dao. Kỳ Dao khẽ nâng tay rót ra một chén trà, mỉm cười nói.
- Trà nguội mất rồi, tỷ thông cảm nha!
- Hì hì, không sao, trà nguội cũng có cái hay của trà nguội a.
Nàng cười mà đáp lại, nhận lấy chén trà từ tay Kỳ Dao mà nhập một ngụm nhỏ. Đặt chén xuống bàn, nàng mới hỏi.
- Hôm nay tâm trạng muội có vẻ không ổn. Nếu có tâm sự gì, có thể tâm sự cùng tỷ được không?
Nàng nhìn tới cái hộp chứa Trầm Hoàng được đặt ngay ngắn trên bàn, ánh mắt có chút ngưng trọng, sau đó hỏi.
- Có lẽ nào là muội đang nhớ tới lang quân của mình?
Kỳ Dao nghe thấy vậy thì khe khẽ gật đầu, nàng thở dài. Quyên Quyên thấy vậy thì nắm lấy tay Kỳ Dao, hỏi tiếp.
- Có thể kể cho ta nghe chuyện của hai người được không?
- Ân, có thể. Chuyện rất dài đấy tỷ à…
Kỳ Dao lại nhấp thêm một ngụm trà, sau đó dần dần kể lại chuyện của nàng và Minh Tiến. Nàng kể tất cả, không hề giấu diếm một chút nào. Trong thập nữ, có lẽ chỉ có Quyên Quyên là thân cận với nàng nhất, vì vậy nàng có thể thoải mái nói ra tất cả. Từ việc đang tu tập thì sư phụ gọi về từ Ngoại Hải, sau đó tới việc nàng bí mật theo dõi hắn, thậm chí là cả ý nghĩ “hiểu nhầm nho nhỏ” của nàng với hắn cũng không hề giấu chút nào mà nói ra tất cả. Rồi tới việc nàng hai lần thấy hắn bán thân lõa thể, sau đó tới việc nàng giả nam trang tiến vào Hiểu Vân trấn; Thậm chí cả việc ở hồ Khoáng Thanh Tuyền cũng được nàng kể ra. Cuối cùng là tới ý định biến hắn thành “nô lệ” của nàng và việc vì sao hắn thất tung cũng kể ra nốt.
Quyên Quyên im lặng lắng nghe, nhiều lúc thì bật cười khúc khích, nhiều lúc thì nàng lại im lặng suy tư… Cho tới đoạn thử thách của Kỳ Dao, và cuối cùng là đoạn Minh Tiến liều mạng để Kỳ Dao rời đi thì nàng chỉ khe khẽ thở dài. Kỳ Dao nghe vậy thì cũng chỉ im lặng, dường như nhớ ra điều gì, nàng chợt nói.
- Quyên tỷ, nếu tỷ quả thật muốn gả cho chàng ấy, có lẽ tỷ nên cùng muội tới Minh Gia Trang một chuyến. Việc này thật sự muội không tự quyết được.
- Ơ… sao muội… sao muội lại… Nhưng mà muội nói thế là sao? Lẽ nào muội không phải chính thất?
Quyên Quyên nghe Kỳ Dao nói vậy thì hai má thoáng ửng đỏ, nhưng nàng cũng không loạn lập tức hỏi lại. Kỳ Dao thấy nét mặt ngượng ngùng của Quyên Quyên thì phì cười, nàng nói.
- Không, muội không phải chính thất. Nếu theo thứ bậc, muội chỉ là lục thiếp thôi!
Sau đó bất chợt thở dài.
- …mà cũng không phải là người cuối cùng…
- Muội nói như vậy là sao? Lẽ nào… lẽ nào y thực sự tiêu sái, anh tuấn tới mức nữ nhân theo đuổi nhiều như vậy a?
Kỳ Dao khẽ lắc đầu.
- Chàng ấy không hề anh tuấn, không hề tiêu sái, thậm chí còn ngược lại. Chàng ấy chỉ là một người bình thường, nếu không nói là thân hình mập mạp không hề có sức thu hút nữ nhân.
- Vậy thì tại sao chứ? Tại sao lại có nhiều nữ nhân theo đuổi y như vậy? Không lẽ tu vi của y rất cao? Hay là tiền tài vô số?
Quyên Quyên hỏi, trong mắt nàng hiện lên vẻ mù mờ. Kỳ Dao chậm rãi nhấp thêm một ngụm trà nữa, sau đó mới nói.
- Tu vi không cao,thậm chí còn thấp hơn cả muội. Chỉ là… chỉ là…
Nàng ngắc ngứ, sau đó khe khẽ thở dài, nói.
- …chỉ là… Muội không biết miêu tả nó thế nào nữa, chỉ có thể nói là chàng ấy rất khác với nam nhân ở U Châu chúng ta… rất khác a…
Kỳ Dao nói tới đây thì chợt thở dài, sau đó lại im lặng. Quyên Quyên nghe xong thì hơi cau mày, nàng cảm thấy mù mờ vô cùng. “Rốt cuộc thì nam nhân tên Minh Tiến này là người như thế nào? Tại sao ngay cả Dao muội vốn không thích gặp mặt nam nhân cũng vì y mà u sầu?... Thật khiến ta tò mò…”. Hai người cứ như vậy mà im lặng hồi lâu, cuối cùng thì Quyên Quyên là người mở lời trước.
- Thôi, để tới xong Hội Hoa, tỷ sẽ tới đó một chuyến… Còn bây giờ… ân, bây giờ muội cũng đi nghỉ sớm đi nha. Mai chúng ta còn cần dậy sớm để chuẩn bị lễ Phúc Hoa nữa!
- Ân, muội nhớ rồi!
Kỳ Dao mỉm cười gật đầu, nàng khẽ đứng dậy khỏi cái bồ đoàn. Thu lại hộp gỗ cùng hắc kiếm mà chậm rãi tiếp gót Quyên Quyên tiến vào truyền tống trận.
Lễ hội Phúc Hoa chính là đại lễ mỗi mười năm được tổ chức một lần. Thập mỹ nhân sẽ được chia ra làm năm cặp, ngẫu nhiên xuất hiện tại các cổng trấn rồi tiến dần vào trung tâm trấn. Trên đường đi, các nàng được hộ tống bởi mười nam hài, mười nữ hài được tuyển chọn tựa như các thị đồng cùng ngọc nữ đi theo hầu hạ. Các tiểu hài đồng này đi trước hai nàng mà tung ra những cánh hoa đủ màu sắc dẫn đường, các nàng đi phía sau, một nàng sẽ ôm một cái bình muối lớn, một nàng ôm một lọ ngọc lớn bên trong là nước thơm. Hai nàng sẽ vung ra nước thơm cùng muối khắp đường coi như là đang ban phúc phát lộc. Đương nhiên là tất cả mọi người trong trấn sẽ đứng hai bên nghênh đón, nhận cánh hoa, nước thơm và muối hạt ném tới. Họ coi đó như là nhận phúc, thậm chí còn nhặt những cánh hoa rơi trên người mình để vào một cái túi lụa đỏ, coi như là bùa may. Ai có số cánh hoa càng nhiều, đương nhiên sẽ càng may mắn. Chỉ là họ không bao giờ nhặt những cánh hoa rơi vãi dưới đường mà chỉ nhặt những cánh hoa trên người, vì mọi người đều cho rằng phúc trời ban cho bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu, không nên tham lam những thứ không phải ban ình…
Chấn Hoàng kinh hãi, lão hộc ra một ngụm máu lớn, thân hình lảo đảo như kẻ say. Ánh mắt co rút khi nhìn tới ánh mắt đỏ ngầu đầy sát ý của Hùng Lệ, lại liếc tới Xích Long Đao bị trấn nát thành ba mảnh đang ngập sâu dưới nền đá. Lại thêm một lần nữa không thể kìm hãm mà ộc ra một búng máu tươi…
Khi Xích Long Đao chỉ còn cách Kim Minh chưa đầy năm bước chân, chợt trên không xuất hiện một luồng lực đạo to lớn, khí lực trấn nhiếp lao xuống đón đánh nó. Chấn Hoàng chỉ còn biết trơ mắt nhìn tới vật khổng lồ nọ chặn ngang đường tiến của Xích Long Đao khiến nọ bị bật ngược lại. Lão cả kinh, lùi lại để quan sát, đuôi mắt chợt nheo lại, không lạnh mà vã mồ hôi. Lão nhủ thầm “Kia không phải… không phải là Thiết Huyết hay sao?...”.
Thiết Huyết đột ngột tiêu thất, nhưng rất nhanh sau đó xuất hiện đánh bạt ra một chiêu của Chấn Hoàng. Điều khiến lão kinh hãi lúc này, chính là Thiết Huyết đã biến hóa ra to gấp cả trăm lần lúc ban đầu. Trên thân thể nó, hắc diễm cùng huyết diễm không ngừng bừng bừng bốc lên. Bỗng nó lại một lần nữa tiêu thất khiến lão cả kinh, vội vã khu động Xích Long Đao nhắm tới phía Hùng Lệ mà công kích. Lão sợ rằng Thiết Huyết nọ đang nhắm tới mình, vì vậy muốn đánh lạc hướng nó. Quả nhiên lão dự tính không sai biệt mấy. Chỉ thấy một lần nữa nó xuất hiện, lần này thì lao xuống tựa như sao sa, đánh thẳng vào Xích Long Đao đang gầm gào nhằm về Hùng Lệ. Chỉ ầm một tiếng lớn, Chấn Hoàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, hộc máu. Liên kết thần thức với Xích Long Đao hoàn toàn bị phá vỡ, hiển nhiên là nó đã bị Thiết Huyết phá hủy. Thiết Huyết sau chiêu nọ thì dần thu nhỏ lại về ban đầu, lại tự động bay về lơ lửng trên vai Hùng Lệ. Bỏ lại một cái hố sâu, trong đó là ba mảnh vụn của Xích Long Đao nửa bị ép sâu xuống nền đá.
Kim Minh vốn đã nhắm mắt chờ đợi cái chết, nào ngờ lại không cảm thấy gì cả. Nàng ngạc nhiên mở mắt ra, chỉ thấy Hùng Lệ vẫn im lặng đứng đó. Còn phía bên kia, Chấn Hoàng thì hộc máu run rẩy. Nàng kinh ngạc cực độ, không thốt nổi ra câu nào, dùng một ánh mắt mù mờ mà hướng tới hắn. Hùng Lệ chợt cười lớn, tiếng cười của hắn lúc này có chút gì đó âm lệ, tà ác vô cùng, dường như ẩn chứa một dạng khí phách khiến cho người khác rùng mình kinh sợ. Ngay cả Kim Minh cũng có thể cảm thấy điều này, lại nghe hắn gầm lên, hướng về phía Chấn Hoàng mà chậm chạp tiến tới.
- Ta giết… ta giết ngươi…
Chấn hoàng nhìn thấy bộ dạng này của Hùng Lệ, tức thì tâm can đột ngột chấn động, ánh mắt co rút kinh hãi cực độ, lắp bắp.
- Ngươi… ngươi… tâm ma bạo khởi…
Lão cuống cuồng tung ra những tấm Nhân linh phù phòng ngự, miệng nhẩm chú quyết. Lập tức vô số lớp chân khí thuẫn được hình thành, bao bọc lão ở bên trong. Nhìn Hùng Lệ lúc này xem, đôi mắt đỏ rực những máu, khuôn mặt hung lệ tới cực điểm – đây là biểu hiện thường có khi tâm ma bạo khởi. Có điều là Chấn Hoàng đã nhầm trong nhận định của mình. Hùng Lệ quả thật có tâm ma, không những thế còn là Ma Khởi. Chỉ may mắn cho lão hơn một chút là nó đã sớm bị phế đi rồi, nếu không giờ này lão ta chắc chắn đã trở thành một đám khói. Còn hành động lúc này của Hùng Lệ, chẳng qua chỉ là sát ý do hắn tự tạo ra mà thôi: uất ức, phẫn nộ, bất lực, điên cuồng… tất cả đã xây dựng lên cho hắn sát khí này, một phản xạ có điều kiện. Từng lớp, từng lớp phòng ngự của Chấn Hoàng bị Hùng Lệ dùng Thiết Huyết công phá… chỉ còn lại hai lớp quang mang ngân sắc khiến lão run rẩy không thôi, ánh mắt bất lực nhìn tới Hùng Lệ với khuôn mặt đầy sát khí đang tiến tới.
Kim Minh trong mắt ánh lên sự sợ hãi cực hạn, nàng cho dù không đối mặt với ánh mắt của Hùng Lệ nhưng cảm quan cũng có thể nhận ra sát ý của hắn lúc này. Lại nghe thấy Chấn Hoàng nói tới tâm ma thì cả kinh. Nàng cũng là thú nhân tu tiên, đương nhiên hiểu rõ tâm ma bạo khởi sẽ có hậu họa như thế nào, vì vậy cố gắng đứng lên mà gọi lớn.
- Hùng ca… hùng ca… ca dừng tay lại đi, đừng để tâm ma chiếm quyền chủ động thân thể…
- Kẻ nào dám động tới những người thân của ta… kẻ đó phải chết…
Hùng Lệ nói, chân vẫn chầm chậm bước tới gần Chấn Hoàng. Kim Minh nghe hắn nói thế thì giật mình, nhủ thầm. “Người thân?... ca ấy coi mình là người thân…”. Nàng nghĩ tới đây, lại nhìn tới y phục thì bẽn lẽn cúi đầu. Xong suy nghĩ ấy thoáng qua rất nhanh, nàng ngẩng đầu lên, đoạn nói tiếp.
- Hùng ca… muội biết tình cảm của ca… Nhưng ca đừng để tâm ma chiếm lĩnh, ca sẽ tự bạo mà chết mất… Muội… muội không muốn… không muốn mất ca…