Mộng Tu Tiên

Chương 101: Chương 101: Đoạt Xá




Đã là ngày thứ tư Hùng Lệ cùng năm nữ Hồ trốn khỏi Hắc Ám môn, họ cứ đêm đi ngày nghỉ liên tục như vậy thành thói quen. Tuy tốc độ có giảm đi nhiều so với những ngày đầu nhưng tất cả vẫn vô cùng cảnh giác.

Tối hôm đó, sau khi dùng lương khô. Họ tìm một cái vách núi đá làm nơi nghỉ chân, đây là lần đầu tiên cả sáu nghỉ ngơi vào ban đêm. Thêm nữa là quãng đường hôm nay mà họ vượt qua quả thật vô cùng khó đi, đường đi là vô số cây bụi gai sắc lẹm, đường bằng thì vách núi toàn những triền đá mấp mô. Nếu như Hùng Lệ không phá đi mở đường, chắc chắn tất cả sẽ tốn thêm rất nhiều thời gian nơi đây. Cho dù vậy, đường đi xấu cũng khiến họ càng thêm mệt mỏi nhưng cũng càng gắng sức hơn, bốn nữ Hồ nọ đã nằm lại bên cạnh đống lửa mà ngủ ngon lành. Chỉ còn lại Hùng Lệ ngồi đối diện với nữ Hồ áo tím nọ.

Cả hai ngồi im lặng, thi thoảng hắn lại búng vào đống lửa một cành củi, củi khô cháy rần rật thi thoảng vang lên những tiếng nổ lép bép. Minh Nhi chợt lên tiếng.

- Hùng ca, cho tới giờ muội đã truyền phần lớn tâm pháp của Phá Yêu Quyết cho ca rồi. Giờ tranh thủ yên tĩnh, chúng ta ra ngoài đi,muội sẽ đưa cho ca nốt phần còn lại!

- Tại đây luôn không được hay sao?

Hùng Lệ cố gắng nhỏ giọng hỏi, Minh Nhi thấy vậy thì phì cười, nàng nói.

- Ca không sợ làm mấy vị tỷ tỷ đó thức giấc sao? Cả ngày nay họ đã rất mệt mỏi rồi a!

Hắn liếc mắt nhìn tới bốn nữ Hồ kia, lại nhìn qua Minh Nhi. Trong lòng càng tăng thêm sự cảnh giác, giác quan của hắn đã có cảnh báo nguy hiểm ngay từ lúc trước khi hắn đi kiếm củi rồi. Tuy không có mắt phía sau lưng, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ Minh Nhi đang nhìn theo lưng hắn, lè lưỡi liếm liếm môi một cách quỷ dị vô cùng. Mấy ngày qua, hắn đã cố gắng điều tiết bản thân mình, cố gắng hình thành ình một linh hồn vững mạnh, vì thế mạnh dạn gật đầu. Minh Nhi nhanh nhảu kéo hắn rời khỏi vách núi.

Cả hai trèo lên cao hơn, cuối cùng leo tới một vỉa đá bằng phẳng. Hắn lập tức đả tọa, Minh Nhi thì ngồi xếp bằng trước mặt hắn, truyền khẩu quyết. Hùng Lệ im lặng, nhắm mắt như xuất thần, xung quanh bản thân kim quang mờ mờ ảo ảo ẩn hiện, mồi hôi hắn dần toát ra, hình thành những màn sương khói lập lờ trôi nổi. Minh Nhi thấy vậy thì khóe miệng khe khẽ cười, vờ đưa tay thử trước mắt hắn, thấy không có phản ứng gì thì càng vui mừng cực hạn. Nàng khẽ mở cái lọ ngọc, lập tức một làn tử quang bay ra, lại nghe tiếng nam nhân cười đầy ma quái.

- Hắc hắc… Minh Nhi làm rất tốt a… lát nữa xong việc sẽ trọng thưởng a…

Làn tử quang sau đó mau mắn theo thất khướu mà xâm nhập vào người Hùng Lệ, Minh Nhi lúc này hai mà ửng đỏ, đang mê mải với suy nghĩ khi được Vô Diệp ân sủng. Vì thế mà nàng ta không hề nhận ra, trên mặt Hùng Lệ chợt thoáng qua một nụ cười…

Vô Diệp cứ như vậy thuận lợi xâm nhập vào tiềm thức của Hùng Lệ, từ việc nhận biết Hùng Lệ không phải là linh thú cho tới việc chỉ đạo Minh Nhi truyền khẩu quyết Phá Yêu Quyết cho Hùng Lệ… Tất cả đều do một tay hắn mà ra, nếu không,chỉ với Minh Nhi cùng với giai tầng Tam Vỹ của nàng ta thì sao có thể có những khả năng này? Mà cũng phải nói, ngay cả Vô Diệp cũng khó nhận ra Hùng Lệ là nhân tộc bị trúng Hóa Yêu Quyết, nếu không phải năm xưa hắn có chút kì ngộ, ăn được một trái Thanh Nhãn, có lẽ cũng chẳng bao giờ nhìn ra nổi thân thế thật của Hùng Lệ.

Tiềm thức – Nội tâm – Linh hồn vốn là ba cánh cửa nối tiếp nhau, chỉ tới khi có khả năng công phá cả ba thì mới chính thức hoàn toàn chiếm dụng được thân thể kẻ khác. Vô Diệp lúc này thuật lợi tiến vào cửa đầu tiên, y cho rằng vì Hùng Lệ đang tập trung tu luyện Phá Yêu Quyết nên hai cửa đầu hoàn toàn bỏ ngỏ. Làn tử quang nọ đột ngột lóe sáng mạnh mẽ, hóa thành thân hình một nam nhân khá anh tuấn, dáng người có chút nhu nhược tựa như một nho sinh. Nhưng trên khuôn mặt tiêu sái ấy là một ánh mắt đầy dâm tà, Vô Diệp khẽ liếm liếm môi. Ánh mắt y hướng tới một bức tường đá phía trước, nơi trung tâm bức tường là một cánh cửa gỗ lớn màu đỏ, phía trên có các nắm đấm bằng vàng vô cùng bắt mắt. Treo trên cao là một tấm biển đề mấy chữ lớn “ Tiềm Quan”.

Vô Diệp hưng phấn lao nhanh tới, trên mặt hiện lên sự đắc ý cùng cực. Rất nhanh hắn đã tiến sát tới cánh cửa mà không hề bắt gặp một sự kháng cự hay phòng vệ nào. Nếu đúng theo như cổ tịch, nơi đây thường có những kẻ canh gác vô cùng lợi hại. Sức mạnh của những kẻ canh gác phụ thuộc vào sự kiên quyết của tiềm thức được điều khiển bởi chủ nhân thân xác này. Chỉ cần có kẻ xâm nhập, lập tức bị vây đánh cho tới chết. Những tên canh gác này không thể chết, không thể bị đánh bại. Trừ khi bên ngoài thân chủ thể đang phải chịu đựng một sự áp bức vô cùng khiến chúng tự động rút lui để cố thủ tại ải thứ hai. Vô Diệp càng nghĩ lại thì càng cảm thấy hưng phấn vô cùng, không khỏi tự vênh mặt đắc ý. Nếu y không bấm bụng đưa ra khẩu quyết kia, sao có thể thuận lợi vào đây đến thế? Thêm nữa y chỉ là một cái linh hồn, đâu còn thân thể hay uy áp để mà áp bức Hùng Lệ từ bên ngoài? Vô Diệp cười lớn hơn.

- Hắc hắc… ta đúng là thiên tài… hắc hắc hắc…

Y vung tay đẩy ra cánh cửa lớn, chỉ đủ mở ra một khoảng trống cho thân mình vừa vặn lách vào. Rầm một tiếng lớn, cánh cửa tự động đóng sập lại sau lưng y, Vô Diệp trái lại không hề có chút hoang mang hay giật mình. Y thừa biết đây là phản ứng tự nhiên của tiềm thức, do đó mới cố ý chỉ hé cửa đủ ình lách vào trong để tránh gây kích động tới hai cửa còn lại. Vô Diệp lúc này ánh mắt thoáng có chút ngây ngốc, phóng tầm mắt ra xa mà ngắm nhìn không gian xung quanh.

Trái ngược hoàn toàn với Tiềm thức chỉ toàn là một màu trắng xóa, nơi đây lại là một thánh địa tuyệt mỹ vô song. Phía trên đầu là một không gian rộng lớn tựa như bầu trời đêm. Còn có thể nhìn rõ có một khối kim cầu tựa như mặt trăng đang tỏa ra ánh quang mang mát dịu. Cách đó không xa dường như là một mặt trăng khác, tuy nhiên mặt trăng này lại có một màu tro ảm đạm, thi thoảng lại lấp lóe những tia kim quang nổ lốp bốp trên bề mặt. Xung quanh cả hai là vô số các điểm sáng nhiều màu sắc đang không ngừng xoay chuyển bộ vị. Nhìn tới đây, Vô Diệp há miệng kinh ngạc không thôi, ánh mắt kinh dị khi nhìn tới vô số điểm sáng nọ. Y không kìm chế nổi mà thốt lên.

- Nhân loại này… hắn… hắn…

- Thật quái dị,đúng không?

- Đúng, quả thật quái dị vô cùng. Không ngờ y lại có nhiều linh căn tới như vậy!

- Ồ, là như vậy sao?

Vô Diệp trong vô thức gật đầu, lại nói tiếp.

- Đương nhiên, ta đã có dịp nhìn qua nội tâm nhiều kẻ nhân loại… nhưng mà… nhưng mà chưa thấy ai có được như hắn… Mà khoan… ngươi là ai?!

Vô Diệp rất nhanh nhận ra điều kì quái, đây là trong nội tâm của Hùng Lệ, mà hiện tại hắn ta đang bế quan. Vậy thì kẻ nói chuyện với y vừa rồi là ai? Lẽ nào là một kẻ đoạt xá khác? Lập tức tự chủ lùi lại một quãng, dùng ánh mắt dò xét đưa về phía trước. Chỉ thấy trước mặt mình là một thân ảnh nam nhân to lớn, thân mặc một bộ hắc y trùm kín đầu. Hắn ta đang dường như không quan tâm tới y mà chỉ chú tâm nhìn lên phía trên khoảng không nọ. Hồi lâu không thấy hắc y nói gì khiến Vô Diệp càng thêm kì quái, cất tiếng.

- Rốt cuộc ngươi là ai? Nếu định đoạt xá thân xác này thì đừng nên vọng tưởng nữa đi, ta sẽ là chủ của nó!

- Suỵt!... Ngươi thật là làm ta mất hứng ngắm Nội Hải quá đi!

Hắc y nhân vẫn đứng yên lặng một chỗ, mắt vẫn hướng lên à dùng tay ra hiệu về phía Vô Diệp. Điều này khiến Vô Diệp rung mình. “Có khi nào kẻ này âm mưu chiếm thân xác Hùng Lệ từ lâu, lợi dụng mình để đục nước béo cò hay không?...”. Vô Diệp im lặng, trong đầu các đối sách luân phiên hoán đổi – hắn đang tìm đối sách thích hợp với hắc y nhân trước mặt mình.

Nội Hải – Nội tâm chính là hai thứ luôn luôn đi liền với nhau, trong nội tâm chính là nơi cư ngụ của Nội Hải; Các luồng chân lực sinh ra từ nội hải lại quay lại nuôi dưỡng nội tâm. Vì thế mà mới có khoảng không gian tuyệt mỹ này, Hùng Lệ nhìn lên trên, trong lòng không khỏi cảm thán. Hắn trước giờ mới chỉ vào Nội Hải quan sát chứ chưa lần nào tiến sâu hơn vào nội tâm của chính mình, nay có dịp nhìn thấy thì cảm thán không thôi. Đột nhiên lại thấy Vô Diệp hỏi mình.

- Ngươi cũng muốn đoạt xá hắn, ta cũng muốn vậy. Nhưng ta không muốn nảy sinh huyết chiến trong này, nếu kinh động tới chủ thể, chắc chắn cả hai ta cùng không toàn phách. Ta có ý này… chúng ta… chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi nho nhỏ, được chứ?

- Trao đổi?

- Ừ, trao đổi. Chỉ cần ngươi nhượng lại thân xác này cho ta đoạt xá, ta sẽ trao cho ngươi những lợi ích lớn!

- Lợi ích à?... Ngươi nói thử đi!

Hùng Lệ vờ làm như suy tính, tay khẽ sờ căm mình mà vuốt vuốt. Vô Diệp thấy như vậy thì cả mừng, xem ra kẻ này cũng không khó để nói chuyện, y bèn cười cầu hòa mà nói.

- Phía ngoài ta còn có một xử nữ Hồ và bốn nữ Hồ, đều là cực phẩm cả. Nếu ngươi nhường lại thân xác này cho ta, ta sẽ trao đổi năm người họ với ngươi!

Hùng Lệ vẫn im lặng, tay vẫn sờ cằm mình, im lặng không nói. Vô Diệp thấy vậy thì không thúc dục, hắn biết dục tốc bất đạt, vì thế nên cũng im lặng. Cuối cùng hắc y nhân mới lên tiếng.

- Ngươi cùng là Hồ tộc, sao lại dùng tộc nhân của mình để trao đổi? Thêm nữa sau này khi ngươi đoạt xá rồi, liệu có còn nhớ lời này hay lại tìm ta mà diệt sát?

Vô Diệp nghe vậy thì cười to trong bụng, nhưng ngoài mặt thì không tỏ thái độ gì. Y chỉ cười mà nói.

- Nếu ngươi không tin, ta có thể cùng ngươi áp dụng Huyết Ngôn!

Huyết Ngôn là một hình thức chú pháp cũng tương tự như Huyết Khế, chỉ khác hơn một chút là nó dùng máu của cả hai người muốn lập làm chú dẫn. Thêm nữa Huyết Ngôn thường dùng để lập tín ước giữa hai người có cùng vị thế như nhau chứ không giống phân biệt vị thế chủ tớ, sủng thú hay sủng kỵ như Huyết Khế. Hùng Lệ đương nhiên cũng biết rõ điều này, hắn cũng biết Huyết Ngôn chỉ có thể áp dụng khi hai thân thể kí nguyền, sao có thể áp dụng cho hai linh phách? Tuy vậy vẫn im lặng, lát sau mới cười nói.

- Hừm!... Vậy cũng được… nhưng mà…

- Có chuyện gì không ổn sao? Ta đã chấp nhận kí Huyết Ngôn với ngươi rồi kia mà?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.