(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Sao thế, muội cũng chê ta không có chí tiến thủ sao?"
Lạc Trường Uyên đặt một chén thuốc đắng lên bàn, đôi mắt dài hơi nheo lại.
"Ta cũng muốn thi, nhưng văn chương của ta kém, thi cũng vô dụng thôi."
Hắn nói nhẹ nhàng, như thể sự thật vốn là như vậy.
Nhưng ta biết, hắn đang nói dối.
"Trường Uyên ca ca, huynh có nghe qua một câu nói không?"
Lạc Trường Uyên thúc giục ta uống thuốc trước, ta ngửi thấy mùi đắng lập tức lắc đầu.
"Lấp không bằng thông."
"Nếu huynh cứ thi mãi không đỗ, sự làm khó trong nhà chỉ ngày một tăng lên. Chi bằng huynh cứ đỗ một lần, thỏa mãn tâm nguyện của Lạc lão gia. Ngài ấy vui lòng rồi có lẽ sẽ không ép huynh nữa."
Ta tiến gần hắn hơn, ngửi mùi gỗ thoang thoảng trên người hắn, trong lòng cảm thấy an tâm.
Lạc Trường Uyên nghe xong cười khổ, thở dài nói: "Muội không hiểu cha ta đâu. Ông ấy một lòng muốn ta vào triều làm quan. Nếu ta thật sự đỗ đạt, muội tin không, ông ấy sẽ lập tức tiêu tán hết gia sản để mở đường cho ta, không đưa ta vào nội các thì không thôi. Lúc đó, ta mới thật sự là thân bất do kỷ, khắp nơi bị ràng buộc."
Thì ra là vậy, giờ ta mới hiểu lý do Lạc Trường Uyên bỏ thi.
Nội các phục vụ thánh thượng đương triều, cần phải can gián và dẫn dắt thánh ý. Với tính cách thẳng thắn của Trường Uyên ca ca, nếu vào nội các e là sẽ gây ra đại họa.
7
Để tránh kỳ thi hương, không đợi Lạc lão cha nổi giận, Lạc Trường Uyên đã tự mình lên kế hoạch khổ nhục kế, tránh việc thi trượt lần nữa, khiến chân còn lại cũng bị đ-á-nh gãy.
Hắn bảo Cẩm Mặc giả làm kẻ trộm cướp giữa phố, còn bản thân thì hành hiệp trượng nghĩa, trong lúc giao đấu bị thương nhẹ, tốt nhất là bị thương ở tay phải.
Như vậy, hắn sẽ có lý do chính đáng để không tham gia kỳ thi. Tuy nhiên, kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Bên này Cẩm Mặc vừa mới đeo khăn đen che mặt, bên kia đã có phụ nhân hô hoán.
"Bắt kẻ trộm!"
"Tên trộm chó ch-ế-t, giữa ban ngày ban mặt dám ăn trộm. . ."
Trường Uyên ca ca đuổi theo tên trộm vào con hẻm dài, tên trộm đó thân thủ không tồi, chớp mắt đã leo lên tường định tẩu thoát. Hắn ta chạy nhanh hơn Trường Uyên ca ca một bước, còn quay đầu lại cảm ơn hắn, bảo hắn đoạn hậu.
Trong lúc Trường Uyên ca ca đang ngẩn người thì bị người phía sau túm lấy, những người bắt hắn hiểu lầm hắn là đồng bọn của tên trộm. Một đám người cầm gậy gộc xông lên, không nói hai lời đ-á-nh hắn một trận tơi bời. Đến khi Cẩm Mặc cứu hắn ra khỏi đám gậy gộc thì hắn đã bầm dập mặt mày, khó lòng nhận ra.
"Thiếu gia, sao ngài không đ-á-nh trả?"
Cẩm Mặc không hiểu, Lạc Trường Uyên chỉ nói đều là dân thường, không nên làm người khác bị thương. Khi ta bôi thuốc cho hắn, nghe Cẩm Mặc kể lại chỉ thấy vừa tức vừa buồn cười.
"Tên trộm đó là Nhị đương gia ở Thập Lý trại ngoài thành, hắn ta vốn phong lưu quen rồi, không biết sao lại dan díu với Tam di nương. Chỉ là tên Nhị đương gia đó anh tuấn lại võ nghệ cao cường, Phủ doãn đại nhân âm thầm bày mưu mấy lần cũng không bắt được người. Lần này vốn có thể thành công, lại bị huynh xuất hiện phá hỏng kế hoạch, không những giúp Nhị đương gia trốn thoát, mà còn bị người ta coi là kẻ thế mạng đ-á-nh cho một trận."
"Hít! Ta nói nha đầu muội, sao lại hướng về phía người ngoài vậy? Bổn thiếu hiệp làm sao ngờ rằng tên trộm đó ra tay hèn hạ như vậy, khó trách chỉ có thể làm kẻ cướp bóc giặc cỏ."
Lạc Trường Uyên tức không nhịn nổi, tuyên bố sẽ đi tiêu diệt bọn sơn tặc đó để chứng minh sự trong sạch của mình.
"Thiếu gia, giang hồ nhiều tam giáo cửu lưu, phần nhiều là những chiêu thức không thể đem lên mặt bàn, đ-á-nh nhau với người ta không tiện dùng quy ước quân tử, ngài. . ."
"Ngươi im đi, thật sự coi thiếu gia ta là kẻ ngốc sao?"
Lạc Trường Uyên ngắt lời Cẩm Mặc, đứng dậy khập khiễng bước ra ngoài cửa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");