Đến tôi, đúng giờ hẹn. Một chiếc xe Mercedes màu đen bóng loáng, đỗ trước đại sảnh chung cư mà Trương Thiên Ân đang sống. Lúc đó Trương Thiên Ân cũng vừa xuống đến đại sảnh, một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô, Trương Thiên Ân cúi đầu chào: "Phó tổng."
"Chúng ta đi thôi."
Đến nơi tổ chức bữa tiệc, anh ta liền xuống xe chủ động mở cửa xe cho Trương Thiên Ân sau đó đưa khủyu tay về phía cô. Trương Thiên Ân hiểu ý, khoác tay vào khuỷu tay của anh ta rồi đi vào bữa tiệc. Vừa bước đến cửa đã có người ra nghênh đón: "Vương thiếu gia, hoan nghênh, cậu đến tham gia là một sự vinh dự đối với chúng tôi." Người đó nhìn về phía Trương Thiên Ân: "Đây là?"
"Bạn gái tôi."
"Vương thiếu gia quả đúng là có mắt nhìn, hai người thật rất xứng đôi, mời hai người vào trong."
Trương Thiên Ân không ngạc nhiên cũng không có bất cứ phản ứng gì khi anh ta nói cô là bạn gái của anh ta. Trương Thiên Ân chỉ nhếch mép, thầm nói; Bạn gái sao? Đến tên của anh tôi còn không biết.
Trong buổi tiệc có rất nhiều người trẻ tuổi, hầu hết họ đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Thiên Ân và người đi bên cạnh cô. Có một đám cả nam cả nữ tiến về phía Trương Thiên Ân, có lẽ đó đều là bạn của Phó tổng đang đi bên cạnh cô đây. Trong số đó một chàng trai khôi ngô nhìn cô mỉm cười lên tiếng: "Vương Thế Minh, cậu lại thay bạn gái rồi sao, cũng nhanh thật, khiến chúng tôi chưa kịp chớp mắt." Sau đó liếc mắt nhìn Vương Thế Minh, nhưng ngay lập tức nụ người trên môi anh chàng khôi ngô liền hóa đá, khi Vương Thế Minh đang dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn anh chàng khôi ngô, anh ta liền lúng túng gãi đầu: "Tôi nói sai gì sao?"
"Cái miệng của cậu có vẻ đã đi quá xa rồi, có cần tôi chỉnh lại không?" Giọng nói của Vương Thế Minh rất bình thường nhưng lại làm người đối diện phải run sợ.
Anh chàng mỉm cười vẻ ái ngại: "Tôi chỉ định đùa cậu chút thôi, làm gì mà cáu vậy, hôm nay là ngày vui, đừng làm mất không khí chứ anh bạn."
"Ngày vui sao?" Trương Thiên Ân tự hỏi, cô đảo mắt quanh bữa tiệc một lượt. Bữa tiệc này được tổ chức ở một ngôi biệt thự khá lớn, phía trên một chiếc bục có bày hai chiếc bánh lớn, một chiếc xếp những chiếc ly lên cao, bên cạnh đặt hai chai rượu vang còn chưa mở nắp, chiếc bàn còn lại có một chiếc bánh kem 7 tầng, đằng sau hai chiếc bàn là một tấm rèm được trang trí nguyên là bóng bay và nhưng bóng đèn led, trên đó có dòng chữ "SINH NHẬT VUI VẺ" bên dưới là "LỄ ĐÍNH HÔN" kèm theo ảnh của một đôi uyên ương.
Hóa ra đây vừa là một bữa tiệc sinh nhật lại vừa là lễ đính hôn, đúng là một ngày vui.
Bỗng nhiên có một người đến trước mặt Vương Thế Minh chào hỏi: "Vương thiếu gia, anh cũng đến rồi sao." Người đó còn bổ sung thêm: "Lâu rồi không gặp."
Trương Thiên Ân đưa ánh mắt về phía người đang trò chuyện với Vương Thế Minh, người đó là Ngô Gia Hào, cô vô cùng ngạc nhiên, không ngờ lại gặp Ngô Gia Hào ở đây, đó là điều cô không tưởng. Không hiểu tại sao Ngô Gia Hào lại có mặt ở đây. Trương Thiên Ân không hề hỏi mẹ cô về gia thế của Ngô Gia Hào hay cụ thể về công việc của anh ta, chỉ biết nhà hàng lền trước cô đến là Ngô Gia Hào là chủ. Trương Thiên Ân cũng không nhớ là mẹ cô đã nói về gia đình Ngô Gia Hào cho cô nghe chưa, nhưng nếu có nói thì chắc cô cũng không để vào tai lời nào đâu.
Trương Thiên Ân nhìn Vương Thế Minh giơ ly rượu về phía Ngô Gia Hào sau đó đưa lên miệng nhấp một ngụm. Ngô Gia Hào cũng nâng ly nhưng vô tình ánh mắt của anh ta đã liếc qua Trương Thiên, động tác của anh ta liền dừng lại. Ngô Gia Hào hơi nhíu mày, những phản ứng ấy chỉ xảy ra trong vài giây nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện ra. Ngô Gia Hào nhìn Vương Thế Minh mỉm cười đưa ly rượu lên uống cạn.
Có lẽ lúc nãy do Trương Thiên Ân ngoảnh mặt nhìn về phía hai chiếc bàn lớn nên khi Ngô Gia Hào đến đã không chú ý người đứng bên cạnh Vương Thế Minh là cô. Ngô Gia Hào cầm trên tay ly rượu đã uống cạn, đưa mắt nhìn Trương Thiên Ân. Trương Thiên Ân giả vờ như không quen biết tiếp tục quan sát bữa tiệc.
Vương Thế Minh thấy vậy liền đưa tay vòng qua eo Trương Thiên Ân hơi kéo cô vào lòng của anh ta: "Ngô tổng."
Ngô Gia Hào như ý thức được: "Cô gái này là?"
"Bạn gái của tôi, cô ấy tên Trương Thiên Ân." Vương Thế Minh cúi nhìn Trương Thiên Ân: "Thiên Ân, đây là Ngô tổng, đối tác làm ăn với anh."
Trương Thiên Ân hơi cúi đầu: "Chào Ngô tổng."
Ngô Gia Hào không đáp lại cô, anh ta đưa tay liếc nhìn đồng hồ: "Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta đến chỗ kia đi."
Vương Thế Minh gật đầu: "Được."
Trương Thiên Ân khẽ nhích người, cô không thích người khác động vào người cô như vậy và hành động này cũng đã làm trái lời của Hứa Gia Khánh. Vương Thế Minh thấy vậy cũng buông eo cô ra, trở về như lúc đầu, cô khoác tay Vương Thế Minh.
Vương Thế Minh vừa đi được một bước, Trương Thiên Ân liền rút tay ra khỏi khuỷu tay anh ta, ngay lập tức Vương Thế Minh quay đầu nhìn cô vẻ khó hiểu.
"Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát." Không đợi phản ứng của Vương Thế Minh, Trương Thiên Ân liền quay người đi ngay.