Người cuối cùng bắt mạch là Kim Bội, tất cả ánh mắt đổ dồn về Kim Bội, chỉ riêng Ngọc Thuần một chút cũng chẳng nhìn đến, cô cúi đầu mân mê quả quýt trong tay, không ai nhìn ra biểu cảm trên mặt Ngọc Thuần.
Quyển Như ngồi trên ghế bắt chéo chân, tay cầm miếng bánh ngọt thong thả nhìn Kim Bội khó nhọc đi từng bước.
Cô ta vốn biết trước kết quả, chỉ còn một lúc nữa thôi mọi chuyện sẽ vỡ lở, đến lúc đó đừng nói là Ngọc Thuần, đến cả Chu phu nhân cũng không cứu được Kim Bội.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ như mình nghĩ, ai dè đại phu lại nói mạch tượng bình thường.
Quyển Như hùng hổ đứng lên vứt miếng bánh ngọt xuống đất, chỉ tay về phía Đặng đại phu quát lớn.
“Có phải anh xem sai rồi không? Mau xem lại cho tôi!”
Đặng đại phu bình tĩnh giải thích: “Tiểu thư, tôi đã học y hơn mười năm rồi, xem mạch đơn giản như vậy chắc chắn không sai đâu.”
“Có ma mới tin, đồ lang băm!”
Đặng đại phu thay đổi sắc mặt, người hành y chân chính, có năng lực rõ ràng không thích người ta gọi mình là lang băm.
Ngọc Thuần đứng lên hòa giải.
"Mong anh đừng xem những lời em gái tôi nói là thật, em ấy còn nhỏ có nhiều chuyện chưa suy nghĩ thấu đáo."
Đặng đại phụ cười nhạt, thu dọn đồ đạt đứng dậy ra về.
Ngọc Thuần sai biểu Chi Ái tiễn Đặng đại phu ra cửa, còn mình ở lại giải quyết chuyện riêng.
Quyển Dư vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, bà ta nắm tay Quyển Như bỏ ra ngoài, nửa đường đã bị Ngọc Thuần ngăn lại.
“Dì vẫn chưa xong mà muốn đi rồi sao?”
Ngọc Thuần chắp tay sau lưng đi đến chỗ Quyển Dư đang đứng.
“Trước khi đi tôi nghĩ dì nên gặp người này.”
Ngọc Thuần ngó ra cửa, nói vọng ra: “Vào đi.”
Chỉ thấy một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi đi vào, da dẻ đen nhám, râu ria đầy mặt, y phục cũ kỹ bạc màu, nhìn sơ qua cũng biết là người nghèo khổ.
Ông ta nhìn tất cả những người có mặt, cung kính cúi chào lại bị Ngọc Thuần ngăn cản trước, dù sao cô cũng là người mang tư tưởng hiện đại, thấy người lớn tuổi hơn mình hạ thấp người cúi chào, đương nhiên Ngọc Thuần khó lòng chấp nhận.
Hơn nữa gọi ông ta đến là để đối chiếu, các phép tắc rườm rà có thể miễn, thì tốt nhất miễn đi.
“Tôi hỏi ông có quen người này không?”
Ngọc Thuần chỉ vào chị Oanh, người hầu của Quyển Dư.
“Có gặp qua một lần.” Ông ta thành thật đáp.
“Tôi hỏi ông câu nữa, ông gặp người này để làm gì?”
Ông ta chần chừ, lén nhìn chị Oanh, chỉ thấy chị Oanh lắc đầu với ông ta nước mắt giàn giụa.
Ngọc Thuần cảnh cáo: "Tốt nhất ông nên nói sự thật, nếu để tôi biết ông có nửa lời gian dối, thì tôi không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra với ông vào ngày mai đâu."
Ông ta run bần bật, chẳng dám chậm trễ, vì ông ta tin Ngọc Thuần sẽ làm thật.
“Hai ngày trước cô ta đến tìm tôi còn cho tôi một số tiền, bảo tôi đi đồn tin thứ nữ Kim Bội nhà họ Chu chưa xuất giá đã có thai."
Mọi người có mặt đều xì xầm bàn tán, Kim Bội nghe đến đầu óc mụ mị.
Quyển Dư cho ông ta một bạt tai, một mực phủ nhận.
"Đâu ra ông già nói lời hàm hồ này vậy, bằng chứng đâu ông nói người hầu của tôi bảo ông làm thế hả?"
"Tôi thật sự không nói dối, tôi xin thề nếu tôi có nửa lời gian dối sẽ chết không nhắm mắt." Ông ta vội biện minh cho mình.
"Chị hai, chuyện này là thế nào? Chị đã sai Oanh tìm người đồn tin sao? Chị mất trí rồi, chuyện đó sẽ làm mất danh dự của cả nhà mình, còn liên lụy đến các cô con gái đấy chị."
Tố Diệp bất ngờ lên tiếng, lời nói của bà như giọt nước tràn ly làm Quyển Dư bộc phát cơn phẫn nộ.
"Tôi không có, là cô đúng không? Cô tìm ông ta đến để hại tôi, đây là kế hoạch của cô."
Ngọc Thuần lắc đầu mệt mỏi, cô gọi Ân Đình vào, Ân Đình là người làm trong nhà, anh ta chuyên làm các việc nặng như khuân vác, đánh xe, vì thế sức rất mạnh có thể vác hai người trưởng thành cùng lúc.
"Anh đưa chị Oanh ra nhà chứa củi nhốt lại đi, vừa hay ngày mai cha về rồi, chuyện hôm nay cứ để cha xử, trắng đen thế nào sẽ rõ thôi, nhớ đừng để chị ta chết."
Ân Đình vâng lời lôi Oanh đi, Oanh không chấp nhận vùng vằng níu lấy góc áo Quyển Dư, khẩn trương đưa ánh mắt cầu xin nhìn bà ta.
Quyển Dư ngó lơ Oanh, bà ta giữ bình tĩnh trên gương mặt, trơ mắt nhìn Oanh bị người ta đưa đi.
"Còn ông về đi, sau này đừng làm chuyện thất đức nữa."
Ông ta gật đầu, theo bước chân gia nhân rời khỏi nhà họ Chu.
Ngọc Thuần đi từng nhỏ đến bên cạnh Quyển Dư, cô hạ thấp giọng nói, thủ thỉ bên tai bà ta.
"Kết cục như này có vừa ý dì hay không, dì hai? Tôi đã suy nghĩ rất lâu đấy, dì nhìn hai mắt tôi xem đen sì rồi nè!" Cô che miệng hoảng hốt: "Ôi xem này mắt dì đen không kém mắt tôi đâu, xem ra dì cũng thức xuyên đêm để toan tính gì đó đúng không?" Cô tặc lưỡi lấy làm tiếc nuối: "Buồn quá đi! Kết quả không như dì mong muốn, làm sao đây?"
Ngọc Thuần cắn móng tay, chớp mắt ngây thơ.
"Kế hoạch không theo ý mình, nếu là tôi thì tôi sẽ khóc sáu ngày sáu đêm đó."
Quyển Dư trợn mắt bặm môi không nói lời nào hậm hực bỏ đi.
Kịch hay hạ màn, Ngọc Thuần không nán lại quá lâu, cô sải bước quay về căn phòng thân yêu, đánh một giấc đến trưa..