Mộng Nhiễu Lâm Lam

Chương 34




Edit: Mogami

‘Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng. Các cháu à, bây giờ nắng hè đã chói chang khắp nơi, Ngọc thúc trở về rồi đây!’

nghĩa: Lá sen bát ngát đến tận chân trời, cả khoảng không màu lục, ánh mặt trời chiếu lên hoa sen tạo một màu hồng kiều diễm. Nói chung là thơ văn mà phân tích thì mọi người biết rồi đấy… Đây chỉ là tạm hiểu thôi nhé!! Thúc – chú)

Nga, đã trở lại rồi.

Nhớ lại phong cách trước đây của người này, Ngũ Thi Lâm đã đoán được đôi chút vì sao Dương Chi lại bảo nàng không phải lo lắng về chuyện lại có người nói nàng là loại trộm cướp nữa.

Sở dĩ người chơi có tên là Ngọc thụ lâm phong này lại tự xưng là Ngọc thúc bởi vì trước đây có người lên kênh thế giới hỏi thăm hắn, không cẩn thận viết nhầm, đáng nhẽ là ‘Ngọc Thụ’ lại viết thành ‘Ngọc thúc’.

Từ đấy về sau, ‘Ngọc thúc’ trở thành câu cửa miệng của hắn, chỉ cần mở miệng ra là lại tự xưng là Ngọc thúc.

Không nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, Ngũ Thi Lâm di chuột kéo xuống dưới đọc tiếp.

‘Ngọc thúc ta đã đi lâu như vậy, không biết có cháu nào còn nhớ đến ta không? Đương nhiên, ta biết câu trả lời chắc chắn là Có.’

Người này vẫn nói nhiều như trước.

‘Ta vừa mới trở lại, đã có nhiều người thế này đến hỏi thăm ta, ta cảm thấy rất vui mừng a! Ai, thời gian có hạn, Ngọc thúc thúc vốn không định nói nhiều như vậy. Được rồi, ta sẽ đi luôn vào vấn đề chính.’

Ngươi có thể đi luôn vào chủ đề chính?

‘Mọi người đều đã biết thói quen của ta rồi chứ? Đương nhiên, những tiểu hài tử mới chơi có khả năng là chưa biết, nhưng mà không sao, ta sẽ phổ biến cho. Ban đầu ta định chờ thêm 3 ngày nữa mới công bố thành quả của ta, nhưng mà, ta bị ép buộc… Ngọc thúc chỉ giở thói quen cũ một chút, thế là hai ngày trước ta đã hoàn thành được một show vô cùng kinh thiên động địa.’

Nói đi nói đi, mau mang tất cả trả lại cho ta.

‘Khụ khụ, lần trước, ta lỡ tay dùng nick QQ gửi cho một người một link, cụ thể thế nào thì ta không kể chi tiết. Đến bây giờ, ta thu hoạch được rất lớn a, ta rất luyến tiếc khi phải mang mấy thứ này trả lại cho hắn. Mọi người biết ta đang nói đến ai không?’

Còn ai nữa? Người bị hại đang ngồi đọc topic của ngươi đây!

‘Là nhân vật độc hành hiệp ở server của chúng ta, tiểu hài tử Lâm Uyên Ngư Nhi! Hắc hắc, trên người hắn cái gì cũng rất quý giá a! Tài khoản của hắn cũng không có nhiều bạn, ai, Tiểu Ngư, nhân duyên của ngươi thật không tốt a.’

Nhân duyên mà tốt như ngươi nói, thì sẽ bị ngươi thịt hết.

‘Ta chính thức công bố, lần trước ta có mượn của ai cái gì, người mất của trực tiếp pm ta a! Cố gắng đăng nhập một lần, ta khẳng định lúc nào cũng online.’

Sau đó, Ngọc thụ lâm phong liệt kê những món đồ mà hắn nói là đã ‘Mượn’. Từ trên xuống dưới, giá trị không phải là nhỏ a!

‘Được rồi, liệt kê xong rồi. Người mất mau pm ta đi, ta chờ các ngươi đến thăm hỏi ta đó, nhanh chân lên a, sau vài ngày nữa là ta sẽ lại biến mất, đến lúc đó các ngươi chỉ có thể vỗ ngực dậm chân mà thôi!’

Sao thế, ngươi biến mất thì mọi người mới có thể sống yên ổn được chứ.

‘Nói tiếp một chút, Lâm Uyên Ngư Nhi, ngươi hình như thích làm nhân yêu? Cái tài khoản ở server Thất nguyệt… Nhìn thấy topic này thì pm ta nga, nếu chưa đáp ứng được sự tò mò của ta thì ta sẽ mang trang bị của ngươi đi cầm đó! Ít nhiều thì cũng là tiền a!’

Ta @#$%…&&*

‘Được rồi, ngóng các ngươi pm. Gửi nụ hôn gió của ta tới cả mọi người!’

Yên tĩnh.

Tuy rằng muốn liên lạc với ngọc thụ lâm phong ngay, nhưng Ngũ Thi Lâm vẫn không nỡ rời diễn đàn.

Rất muốn xem bình luận.

#1 [Ngươi khóc đi]: Lặn đi lâu như vậy rồi, nhìn thấy tên tác giả topic này, ta không thể kiềm chế được, trước tiên cứ chiếm lấy cái sô pha, sau mới xem Ngọc thúc làm cái trò gì.

#2 [Quang trên thân khỏa bôn]: Ngọc thúc ơi! Ta rất nhớ ngươi

#3 [Tiểu tiểu]: Ngọc thúc a, cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi! Nhớ năm đó, ngươi dạy ta biết thế nào là trộm cướp! Chính ngươi, khiến ta hiểu được, hóa ra trong thế giới võng du có trộm cướp tồn tại thật!

#4 [Xem đi xem đi]: Thần tượng! Cho ta xin chữ ký!

#5 [Vô nại]: Ta đồng tình Lâm Uyên Ngư Nhi.

#20 [Ngọc thụ lâm phong]: Không ngờ các ngươi lại nghĩ ta như vậy. Ngoan, không có ta, làm sao các ngươi có thể nâng cao tình thần cảnh giác nhanh vậy được chứ? Coi như các ngươi nhận được một bài học còn gì.

#31 [Cô đơn № giáo chủ]: Bản giáo chủ không thích náo nhiệt ~ Cô đơn. Hỏi một chút, Ngọc Thụ lâm phong là ai vậy?

#32 [Thất thất]: Ngọc thúc Ngọc thúc! Ta rất nhớ ngươi! Ta là fans của ngươi!

#33 [Xem đi xem đi]: Đúng rồi, ngọc thúc a, ta rất muốn biết một chuyện, ngươi nói cái gì ở server Thất nguyệt, có thể chia sẻ cho ta một chút được không? Ta có thể cung cấp một người khác… cho ngươi a! Còn nữa, là ai dám bức bách Ngọc thúc của ta?!? Mau ra đây!

#48 [Khinh bỉ cô đơn bang]: Ru rú trong nhà, quả nhiên là không biến đến đại danh đỉnh đỉnh của Ngọc thúc, năm đó trở thành đại cao thủ lừa đảo, gặp bất kì ai đều ‘Mượn’ đồ! Cô đơn bang, mau chui về khu ổ chuột Cô đơn nhà ngươi đi!

#49 [Chi Thảo Đinh Lan]: Ngọc thụ lâm phong được lắm, gây ra trò này làm Tiểu Lâm mấy ngày hôm nay không có tâm trạng đăng nhập trò chơi! Cái gì mà server Ngũ nguyệt chứ? Mau đem tất cả trả lại cho Tiểu Lâm, giải thích cho rõ ràng mọi chuyện.

Còn kéo xuống dưới một chút nữa, phần lớn nội dung bình luận đều giống nhau, ít người mắng chửi hắn, đa số là nhớ đến hắn hoặc là châm chọc hắn.

Ngũ Thi Lâm đang định liên lạc với ngọc thụ lâm phong thì phát hiện box tin nhắn của mình đang nhấp nháy.

Đương nhiên, có rất nhiều người không tin nàng, nói nàng với mấy người đó là cùng một ruộc.

Trong đó, còn có tin nhắn của Lam Phong Hiểu Nguyệt.

“Thi Lâm, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.”

Không có phản ứng gì, Ngũ Thi Lâm gõ bàn phím “Đúng rồi >..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.