(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Theo thái giám kia đi tới cửa thứ hai, nhìn hắn đưa thông cáo cho thái giám giữ cửa, một người trong đó thẩm tra đối chiếu thấy không sai, móc ra một chuỗi chìa khóa, khóa sắt to trên cửa mở ra. Có một thái giám đang canh giữ ở trong cửa, tôi thoáng nhìn, là Tần Thuận, vài năm không gặp, hắn cũng trưởng thành rồi.
Tôi cúi đầu đi theo, đến trước mặt Tần Thuận đột nhiên ngẩng đầu, lại cười rồi cúi đầu xuống. Biểu tình như gặp quỷ giữa ban ngày của Tần Thuận đã sớm để vào trong mắt, bộ dáng rất buồn cười. Một lát sau, chợt nghe thấy Tần Thuận chào đón chúng tôi tới phòng hạ nhân, nhưng giọng nói của hắn đã có chút thay đổi, nói chuyện cũng khác.
Mắt thấy hắn sắp xếp những người khác, lại tìm một mảnh vải dẫn tôi đi sang một bên, mới vừa đi qua hòn non bộ, hắn quay đầu lại, quỳ xuống: "Chủ tử, thật sự là người sao, thật sự là người... Nô tài không phải nằm mơ chứ." Tiểu thái giám nhếch miệng khóc. Mắt tôi đỏ lên, liền kéo hắn đứng dậy: "Nhớ kỹ, ta không còn là chủ tử, chỉ là nha hoàn, biết chưa?"
Tiểu thái giám sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Vâng, nô tài biết rồi." Hắn hít nước mũi, lại lấy tay áo lau mặt, liền vui vẻ cười nói: "Chủ tử, a, không phải, cái kia...... Thập tam gia hiện đang ở thư phòng, người có muốn..." Tôi lắc đầu, đưa tay từ trên cổ lấy ra chiếc nhẫn kia đưa cho hắn: "Ta ở bên hồ chờ chàng ấy."
Tiểu thái giám cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, nhanh chóng đi như nâng đồ quý. Tôi hít một hơi thật lớn, không khí bốn phía vô cùng ngọt ngào, liền cười tủm tỉm đi về phía hồ, nơi đó từ trước đến nay yên tĩnh, hiện tại lại vẫn như thế. Chưa bao giờ nghĩ tới tôi còn có ngày trở về nơi này, chạm vào cỏ, cây, một hòn đá, cảm giác gia đình trong nháy mắt tràn đầy trong lòng, bước chân càng ngày càng nhẹ nhàng.
Tôi chậm rãi ngồi xuống tảng đá thường ngày, nếu không phải nước lạnh, chắc chắn sẽ thò chân vào. Đột nhiên phát hiện hết thảy trước mắt giống như là một vòng luân hồi, lại giống như trở về ban đầu, không khỏi có chút buồn cười, xem ra thật sự không làm phúc tấn nữa rồi, lúc mới tới là một tú nữ, hiện tại lại biến thành một nha hoàn.
Dòng nước trong vắt, từng đợt từng đợt theo gió tràn vào bờ, tôi nhắm mắt lại, hưởng thụ sự bình thản thoải mái đã lâu không gặp, miệng nhịn không được ngâm nga bài "Đọc người": "Đọc người ngàn lần cũng không chán, cảm giác đọc người giống như tháng ba..."
"Là nàng sao...... "Một giọng nói khàn khàn, cẩn thận từng chút vang lên. Tôi dừng lại, tim đập hỗn loạn, tôi tự nói với mình phải bình tĩnh, mấy ngày nay không phải đã trăm ngàn lần nghĩ tới thời khắc đoàn tụ này sao, vì sao còn có thể kích động như vậy? Không đợi tôi suy nghĩ thêm gì nữa, một sức mạnh truyền đến, tôi đã ngã vào trong vòng tay ấm áp của Dận Tường, một đôi tay vội vàng mò tôi từ đầu đến chân: "Thật sự là nàng, có phải ta lại say rồi không..." Hắn thì thào tự nói.
Đột nhiên lại nâng mặt tôi lên, cẩn thận quan sát, không đợi tôi thấy rõ hắn, lại bị hắn ôm vào trong ngực: "Không sao, có phải hay không cũng không sao, dù sao ta cũng không buông tay nữa, chết cũng không..." Tôi bị hắn đè ở trong ngực, hô hấp có chút không thoải mái, lòng tràn đầy nhớ nhung, thống khổ, kích động, trong lúc nhất thời đều hóa thành buồn cười.
Tôi mạnh mẽ giãy dụa trong lòng hắn, thật vất vả mới ngẩng đầu lên: "Chàng còn ôm như vậy nữa, ta thật sự sẽ mất mạng đấy." Dận Tường dừng lại, cúi đầu nhìn tôi, lúc này tôi mới nhìn thấy bộ dạng của hắn, sắc mặt gầy gò tái nhợt, lông mày lởm chởm, râu ria mơ hồ xuất hiện, chỉ là cặp mắt đen kia vẫn như trước, ánh mắt lại không xác định như vậy. Nước mắt không kìm được liền rơi xuống, tôi run rẩy môi: "Con người chàng, sao lại biến mình thành như vậy? Những lời ta để lại chẳng lẽ chàng chưa đọc sao"
Dận Tường yên lặng nhìn tôi, cúi đầu xuống hôn tôi. Mãnh liệt như vậy, sợ hãi như vậy, không thể ức chế, các loại cảm xúc từ đáy lòng hắn như sóng biển từng đợt từng đợt ùa về phía tôi. Một hồi trời đất quay cuồng, ngay khi tôi cảm thấy không còn cách nào hô hấp được nữa, hắn buông tôi ra, khuôn mặt dán sát vào mặt tôi: "Thật sự là nàng, hiện tại ta xác định rõ rồi, nàng không chết, Tiểu Vi, Tiểu Vi của ta..." Nước mắt hắn nhỏ xuống mặt tôi, nóng bỏng. Tôi vội lấy tay lau cho hắn, lại bị hắn bắt được đặt ở trên môi, tựa như trước kia hắn thường làm.
Tôi mỉm cười: "Ta sẽ không chết đâu, sao có thể yên tâm để một mình chàng ở lại cưới thêm vài nữ nhân về hưởng diễm phúc, mà ta thì phải đến nơi tăm tối kia chịu tội, nào có chuyện tốt như vậy?" Dận Tường ngẩn ra: "Ha ha..." Đột nhiên cất tiếng cười to, ôm tôi xoay tròn, tôi nhịn không được hét lên.
Thấy tôi sắp chịu không nổi, Dận Tường mới ngừng lại, thở hồng hộc ôm tôi, tràn đầy vui sướng nhìn tôi, lại thì thào nói thầm cái gì đó. Thấy tôi nghi hoặc nhìn hắn, hắn mỉm cười, ghé sát vào tai tôi nhẹ giọng nói: "Ta không hận Hoàng a mã nữa, người cũng không gạt ta, người nói không có một người phụ thân nào hại con mình."
Tôi sửng sốt, nhìn về phía đôi mắt tràn đầy hạnh phúc của hắn, lại trở nên thần thái phi dương, tôi cười nhẹ nhàng gật đầu: "Chàng nói đúng." Dận Tường cười, ôm chặt cánh tay tôi, cười nói: "Nếu như nói Hoàng a mã cấm ta là vì để cho ta gặp nàng, vậy thật sự rất đáng." Lòng tôi căng thẳng: "Chàng đúng là đồ ngốc." Tôi thì thào lẩm bẩm, Dận Tường lại cười híp mắt dùng trán áp lên trán tôi.
Nhìn hắn cúi đầu lại muốn hôn tôi, tôi nhẹ nhàng ngăn hắn lại. Hắn ngẩn ra, chưa kịp mở miệng, tôi lấy tay nâng mặt hắn: "Chàng nói lại lần nữa được không?"
"Nói cái gì?"Dận Tường giơ tay nắm lấy tay tôi, nhướn mày cười hỏi. Tôi khẽ mỉm cười: "Chính là lời chàng nói lần ta bị thương, lần này ta muốn nghe tiếng Hán." Dận Tường sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười, bộ dạng lưu manh. Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn kiên trì, tôi muốn hỏi hắn đã lâu, nhưng vẫn không có cơ hội, hoặc phải nói là không có dũng khí. Dận Tường thâm tình, vẫn khiến cho tôi có gánh nặng rất nặng, chỉ sợ mình sẽ phụ lòng hắn, hôm nay tôi lại không quan tâm nữa.
Suy nghĩ trong lòng xoay chuyển, một giọng nói trong trẻo đã vang lên bên tai tôi: "Cô nương yêu dấu của ta, tựa như đóa hoa kia, toàn thân tràn đầy hương thơm, khi nào nàng sẽ cởi mở với ta... Cô nương yêu dấu của ta ơi, giống như đóa hoa kia, ta nguyện dùng sinh mệnh để tưới, chỉ cần nàng vì ta mà cởi mở..." Giọng nói trầm thấp của Dận Tường thổ lộ bên tai tôi, hơi nóng từng đợt thổi vào tai, tôi mơ hồ ngẩng đầu nhìn hắn, một nụ hôn mềm mại đã rơi trên môi.
Ngay khi tôi choáng váng, một thứ lại đeo lên cổ tôi, tôi ngẩn ra, cúi đầu nhìn, là chiếc nhẫn bạch ngọc kia, tôi ngẩng đầu nhìn Dận Tường cười một cái. "Đi thôi, nơi này gió lạnh, sẽ thổi nàng đi đấy." Dận Tường ôm tôi: "Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, cũng có nhiều vấn đề muốn hỏi nàng, lúc này chúng ta có rất nhiều thời gian để từ từ nói, đúng không?"
"Được." Tôi cười gật đầu. "Tiểu Vi." Dận Tường nhịn không được lại hôn lên đỉnh đầu tôi, tôi giữ chặt hắn, hắn sửng sốt, tôi cười tủm tỉm nói: "Sau này đừng gọi cái tên đó nữa, cái tên đó đã không còn tồn tại nữa rồi." Dận Tường nghĩ nghĩ, cũng cười: "Nói cũng phải, tên vốn là một cách xưng hô mà." Hắn hẵng giọng, nhíu mày cười hỏi tôi: "Vậy tại hạ nên gọi cô nương như thế nào đây..."
Tôi thản nhiên cười: "Ta tên Ngư Ninh, Triệu Giai Thị - Ngư Ninh."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");