Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử

Chương 59: Kinh biến (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Híiii......" Từng đoàn ngựa tiến đến, tiếng kèn mơ hồ hết đợt này đến đợt khác, trong không khí tràn ngập mùi cỏ khô, trộn lẫn hơi thở động vật, hình thành một loại mùi đặc biệt -- gọi là đi săn.

Cẩn thận giữ chặt cương ngựa, tôi đang cưỡi một con ngựa mẹ màu trắng tính cách hiền hòa. Đây là con ngựa Dận Tường đã chọn qua rất nhiều lần vì sợ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Từ khi nhận được ý chỉ, tôi cũng muốn đi săn. Nhưng tôi và Dận Tường cũng phát hiện một vấn đề lớn, tôi không biết cưỡi ngựa. Trước kia làm nha hoàn cũng không cần phải biết cưỡi, nhưng hiện tại là phúc tấn, phải ở cạnh nương nương bồi săn, không biết cũng phải biết. Các quý phụ Thanh triều hồi đầu đều biết cưỡi ngựa, còn rất giỏi. Cách ngày đi săn chưa đầy hai tháng, Dận Tường chỉ có thể tự mình dạy tôi, trông cậy vào cây gươm mới mài để ra trận -- không biết cũng biết hết.

Nhưng khi tôi thấy mã đồng dắt ra con ngựa cao hơn đầu mình thì chân mềm nhũn, đến bò lên cũng không bò lên được, chứ đừng nói cưỡi, tôi vội nắm lấy tay áo Dận Tường không buông. Hắn vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, chỉ có thể căn dặn người hầu đem con ngựa nhỏ khác ra. Con ngựa nhỏ màu xám nhìn có vẻ ngoan hiền, tôi cố lấy hết dũng khí trèo lên lưng ngựa nhờ sự giúp đỡ của Dận Tường. Ở thời hiện đại tôi chưa từng cưỡi ngựa, chỉ nhìn thấy các diễn viên phim cổ trang trên tivi cưỡi ngựa. Nhưng những diễn viên đó đều là dùng thế thân, hoặc là ngồi trên lưng ngựa giả, dưới chân có xe ba gác kéo họ đi, nhìn qua rất hiên ngang, tự do. Nhưng hôm nay đến phiên tôi tự mình trải nghiệm, mới thấy cưỡi ngựa đối với tôi là một vấn đề lớn. Đây đã là buổi sáng thứ hai mươi Dận Tường dạy tôi lên lưng ngựa rồi. Cứ như vậy qua một tháng rưỡi, có lẽ tôi không có thiên phú cưỡi ngựa, một chút cũng không thể nắm giữ được tiết tấu. Con ngựa nhỏ màu xám kia đã bị tôi hành cho mệt mỏi. Mệng bị lôi xềnh xệch, lông bờm bị nắm tới rụng, lúc không chạy thì bị tôi đá, lúc chạy thì tôi lại phanh gấp. Tới cuối cùng tôi cảm giác như trong mắt nó tràn đầy sự tuyệt vọng, sợ ngày nào đó nó sẽ chết trong chuồng ngựa mất. Cũng may về sau Dận Tường đã tìm được con ngựa tôi đang cưỡi này, mới có thể giải thoát con ngựa kia khỏi tôi.

Cuối cùng kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi cũng đã có tiến triển, có thể tự mình lên ngựa, chỉ là tư thế có chút không lịch sự, nếu ngựa không động, tôi có thể thẳng lưng ngồi ở trên hơn nửa giờ. Tiểu Đào nói dáng ngồi tôi thật ưu nhã, bị nàng nói như vậy, tôi lúc đó không khỏi mơ hồ, không biết là vì dáng ngồi của mình mỹ diệu mà cảm thấy kiêu ngạo, hay là vì mình ngồi có phần tự ti. Ngựa cũng miễn cưỡng đi hai bước, tốc độ chỉ có thể duy trì ở tình trạng chạy nhỏ. Sở dĩ nói chạy nhỏ là bởi vì Dận Tường nói đó không phải là chạy mà là đi. Con ngựa này không thể chạy được, số tuổi của nó mà tính ra tuổi người thì cũng gần năm mươi. Nhưng đối với tôi so với kiểu ngựa giả xe ba bánh thì nó đi tốc độ này là ổn rồi.

"Tiểu Vi, muội lại đứng im bất động rồi." một âm thanh dịu dàng ôn hòa vang lên từ đằng sau tôi. Tôi miễn cưỡng xoay đầu, nhìn về nữ nhân xinh đẹp mà cười: "Mân tỷ, ta cũng không dám so với tỷ, chỉ cần đứng thẳng được là ta thấy đủ rồi." Nữu Hỗ Lộc thị xinh đẹp cười, cưỡi ngựa tiến lên, thuần thục dừng lại cạnh tôi. "Hôm qua nương nương có nói, không ai là hoàn mỹ hết. Đến cả một người lanh lợi như muội, chuyện cưỡi ngựa cũng không thể vượt qua, haha......" Nữu Hỗ Lộc thị cười hì hì nói. Ngoại trừ cười khổ tôi còn có thể làm gì, từ khi mọi người thấy bộ dạng leo ngựa của tôi, tôi đã biến thành người bị chê cười nhiều nhất ở cuộc đi săn này. Chẳng phân biệt cao thấp sang hèn, bất luận nam nữ, chỉ cần nói cưỡi ngựa, nhất định sẽ nhắc tới tên Thập tam phúc tấn.

"Ô --" một tiếng kèn kéo dài vang lên, phá vỡ cuộc trò chuyện của chúng tôi. Tín hiệu đi săn đã bắt đầu. Tôi quay đầu nhìn Nữu Hỗ Lộc thị nói: "Mân tỷ, tỷ mau đi đi, kỹ thuật của tỷ tốt như vậy, đừng để người khác tranh được." đây là thời điểm để các nữ quyến thể hiện mình, Nữu Hỗ Lộc thị có chút do dự: "Vậy muội......" Tôi cười: "Tỷ đừng để ý ta, ta chỉ cần chờ đến khi mọi người trở về mà ta không bị ngã ngựa cũng là thắng lợi rồi." Nữu Hỗ Lộc thị "xì" cười: "Vậy được rồi, muội cẩn thận nhé." Tôi cười gật đầu, nàng lại quay đầu dặn dò bọn thái giám để ý tôi: "Các ngươi phải chăm sóc cẩn thận đấy." Bọn thái giám vội đến nghe lệnh, nàng lại nhìn tôi xua xua tay. Giơ roi lên, phóng ngựa đi. Tôi nhẹ nhàng điều khiển cổ ngựa một chút, để nó hướng sang một bên đi dạo vài bước. Đằng kia có bóng cây, nó ăn cỏ, ta hưởng bóng mát, mọi thứ tiện lợi.

Tôi dừng lại ở chân sườn núi, phía sau cũng chỉ có vài cái cây lớn, dưới chân là khu vực săn bắn. Hôm nay là sân khấu trình diễn của nữ nhân, hoàng phi, công chúa, mệnh phụ, cùng với các tiểu thư quý tộc nhất đẳng đều thi thố phô diễn tài năng. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận không khí tươi mát xung quanh. Nhớ hôm trước Khang Hi hoàng đế lệnh cho đám nhi tử của mình đi săn luận võ. lại náo loạn có chút không thoải mái, buổi tối Dận Tường âm trầm trở về.

Tôi đã sớm nghe Tần Thuận nói đại khái qua, cũng không đi hỏi hắn, chỉ nói với hắn chút việc nhà, lại thuận miệng nói chút chuyện cười. Dần dần, sắc mặt Dận Tường mới hồi lại, hắn ôm tôi vào lòng, chúng tôi cứ như vậy yên tĩnh ngồi cạnh nhau, qua một lát: "Tiểu Vi, nếu không có nàng, ta phải làm sao bây giờ?" đột nhiên Dận Tường nhẹ nhàng nói bên tai tôi, tôi giật mình, xoay mắt nhìn hắn. Hắn vùi đầu vào vai tôi, nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi cũng nhắm mắt lại, không biết vì sao, hắn nói lời này khiến tôi có cảm giác không lành, trong lòng nặng trĩu. Từ tiệc mừng thọ năm trước cho tới lần đi săn này, đáy lòng tôi luôn có một khối đá ưu sầu, sợ rằng chuyện Thái tử bị phế sẽ liên lụy Dận Tường. Ngày thường tuy luôn tỏ vẻ không có chuyện gì, nhưng Dận Tường vẫn có thể cảm nhận được sự bất an của tôi. Chỉ là hắn tưởng là do tôi mãi chưa có thai nên mới nôn nóng. Có hôm, hắn cười hỏi tôi có phải rất thích trẻ con không, tôi sửng sốt. Không hiểu sao hắn chuyện này, nhìn hắn cười tủm tỉm mà chờ tôi trả lời, tôi nói đương nhiên thích. Dận Tường nghe tôi nói vậy, cau mày suy nghĩ, đột nhiên cúi đầu nghiêm túc nói với tôi. Hắn thà để tâm tư của tôi đặt lên người hắn mấy năm, nếu có con thì rất mệt... Tôi lúc đó cười to, nói hắn bị điên, thế mà lại giành tình cảm với con mình. Dận Tường cười, nói đây là đương nhiên, tiếp theo lại nói mấy lý do cổ quái. Cứ vậy nói chuyện cười đùa trong chốc lát, cho tới khi hắn đi về thư phòng xử lý chuyện. Tôi cười đưa hắn ra ngoài cửa, nhìn hắn rẽ qua cửa bán nguyệt, tôi cười trừng mắt nhìn hắn, buông mành xuống, nước mắt chảy xuống dưới. Tôi dựa lưng vào vách gỗ chậm rãi ngồi dưới đất, nước mắt như đại hồng thủy trút ra không ngừng. Tôi không phát ra tiếng động, dùng sức khóc thút thít. Đến cuối cùng tình cảm như thế nào, vì sao hắn lại sinh ra trong thời đại "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại" (có ba điều bất hiếu, không có con là bất hiếu lớn nhất). Hắn nói với tôi như vậy chỉ là để an ủi tôi.

Nói thật ra ban đầu tôi khá bài xích chuyện đời sống vợ chồng này, lai lịch của tôi ở thời này không xác định rõ. Có lẽ tôi sẽ biến mất đột ngột, có lẽ về sau Dận Tường sẽ thay đổi tâm ý, đối với những chuyện này tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng nếu có con, những chuyện kia không giống. Cho nên tôi vẫn thuận theo tự nhiên, có thì có, không có cũng không sao. Nhưng từ ngày hôm đó trở đi, tôi thật sự rất muốn vì Dận Tường mà sinh con, đứa trẻ giữa hai chúng tôi, một đứa bé giống hắn cũng giống tôi......

Một trận gió nhẹ thổi qua, thổi tỉnh tâm trạng tôi. Đột nhiên cảm giác bốn phía xung quanh có chút kỳ quái. Quá yên tĩnh, nhưng trong sự yên tĩnh đó có chút áp lực. Tôi mở mắt, còn chưa kịp quay đầu, một âm thanh réo rắt từ sau lưng vọng tới: "Sao ngươi không đi săn?" giọng nói không hề quen thuộc, nhưng chỉ cần nghe qua một lần, cũng không thể nào quên -- chính là giọng của Khang Hi đế. Trong lúc nhất thời tôi không biết nên làm gì, chỉ có thể đơ người trên lưng ngựa, thậm chí hy vọng đó là ảo giác của mình. Nhưng nhìn xuống dưới, đám nô tài đi theo hầu hạ đã quỳ rạp xuống đất. Những suy nghĩ phiền lòng nhanh chóng bị bản năng tự cứu mình đè áp, chẳng kịp nghĩ gì cả người liền quỳ xuống, quỳ rạp trên đất: "Hoàng Thượng cát tường." Trong nháy mắt ngoại trừ Khang Hi, từ Đại a ca cho tới Thái tử đều có. Các a ca đều đi theo bên người, phía sau mênh mông, tôi cũng chưa kịp nhìn kỹ. Bên tai truyền đến vài tiếng cười, mặt tôi nóng lên. Trong lòng biết bộ dạng mình lúc xuống ngựa rất khó coi nên chẳng trách bị mọi người chê cười.

"Ừm, mau đứng lên đi, lão Thập tam......" lời Khang Hi còn chưa dứt, tôi đã nghe thấy tiếng quần áo cọ sát khi xuống ngựa. Trong nháy mắt một bóng đen lướt qua, một đôi tay thon dài đưa qua. Tôi nhịn không được hơi mỉm cười, đôi tay này quá quen thuộc. Tôi nắm lấy, dùng lực đứng lên, lại nhìn qua Dận Tường. Hắn mặc trang phục nhung, thoạt nhìn hết sức anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt như ánh dương. Thấy tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi chớp chớp mắt, lại dùng sức nắm tay tôi.

"Minh Vi đúng không." âm thanh Hoàng thượng truyền đến, lòng tôi ngẩn ra, vội chuẩn bị sẵn tinh thần để ứng phó mọi tình huống. "Nghe Đức phi nói thân thể ngươi luôn không khỏe, hiện giờ xem ra đã tốt lên nhỉ." giọng nói Hoàng thượng rất ôn hòa, nghe qua có vẻ tâm tình rất tốt, nhưng tôi vẫn cố gắng tập trung để đối phó tình huống. Đối với Hoàng thượng mà nói, cười chưa chắc là chuyện tốt, không cười cũng chưa chắc là khổ sở. Tôi cung kính trả lời: "Vâng, đã khá hơn nhiều ạ, tạ Hoàng thượng quan tâm." Hoàng đế ha ha cười: "Lại nói, là con dâu trẫm, chỉ là khó gặp mặt, người một nhà không cần giữ lễ tiết như vậy......" Tôi hành lễ: "Vâng ạ." một bên Thái tử mỉm cười nói: "Hoàng a mã nói đúng, người trong nhà cả, có thể cùng đoàn tụ đã là khó, lễ nghĩa nhiều quá lại làm trái với nguyện vọng ban đầu." Hoàng thượng cười gật gật đầu: "Thái tử nói rất đúng." Tôi tuy cúi đầu đứng ở đó, cũng có thể cảm nhận được biểu cảm của mọi người. Chỉ là hiện tại xem ra, hoàng thượng đối xử với Thái tử vẫn rất tốt, vẫn yêu quý. Không biết vì sao lại thay đổi đột ngột...

"Minh Vi, sao ngươi không đi săn, cũng coi như đi xem náo nhiệt chứ." Hoàng thượng ôn tồn hỏi. Mặt tôi vừa hạ nhiệt giờ bị hỏi nhiệt độ trên mặt lại tăng, do dự một chút, nhưng cũng không thể không đáp, ngập ngừng nói: "Hồi Hoàng thượng, kỹ năng cưỡi ngựa của ta thật sự rất kém, đi cũng chỉ ngáng đường người khác thêm phiền, cho nên......"

"À..." trong lời Hoàng thượng có hai phần ý cười, "Kỹ năng sao lại kém?" Vấn đề quỷ gì nữa đây, bộ dạng xuống ngựa vừa rồi của tôi không phải người nhìn thấy rồi hay sao. Tôi ở trong lòng không khỏi than vãn, nuốt nước bọt khô, cố gắng kéo da mặt cười trừ: "Cái này...... ta chỉ biết cưỡi ngựa...... đi thôi." Lời vừa ra khỏi miệng tôi, dù sao nói ra ai cũng cười "Ha ha!" Một trận cười vang lên, tiếng Thập gia to nhất. Cái này không tính là gì nhưng một bên Dận Tường cũng đang cười, khiến tôi không chịu được. Đang muốn liếc mắt trừng hắn, Khang Hi đối diện lại mỉm cười nói: "Lão Thập tam, con cũng không nghĩ cách, cứ để như vậy cũng chẳng phải biện pháp hay, đến lúc tụ hội lại thì phải làm sao." theo như lời Hoàng thượng thì chính là lúc cuộc săn kết thúc. Các vị nữ quyến đều phải cùng đi cầu phúc, cảm tạ trời cao ban cho phúc lợi. Đương nhiên là muốn cưỡi ngựa, kỳ thật chính là chạy lên một sườn núi riêng, cũng coi như có thi đấu. Dận Tường cười đáp ứng một tiếng, khom người, "Nhi tử đã dốc lòng dạy, nhưng Tiểu Vi nàng ấy thật sự không học được. Cách này là nàng ấy nghĩ ra, nhi tử cũng cảm thấy không ổn." Nói xong đột nhiên liếc qua tôi, trong mắt tràn ngập ý cười, tôi đột nhiên nhớ tới chủ ý của mình khi đó, thật là...... Nhưng không chờ tôi ngăn cản hắn nói, đã nghe Hoàng thượng hứng thú hỏi: "Chủ ý gì vậy?" Dận Tường rõ ràng là nén cười, cũng mặc kệ tôi sát gà mạt cổ nháy mắt, liền cao giọng trả lời: "Nàng nói, đến lúc đó sẽ tìm một tờ giấy trắng, viết lên trên " tay đua mới vào nghề, muốn vượt qua xin cứ tự nhiên " rồi dán ở mông ngựa......" Dận Tường còn chưa nói xong, một trận cười giòn tan truyền đến...

Gió xuân thổi nhẹ nhưng vẫn mang theo khí lạnh, tôi nhịn không được lấy tay kéo áo choàng kín lại, hành lang vẫn có chút gió lùa, có thể là sắp trời mưa. Từng đợt gió đem theo mùi tanh của đất bay tới, chẳng qua không khí cũng hết sức tươi mát, khiến tôi lưu luyến không thôi, không muốn rời đi. Chỉ dựa mình vào cột hành lang, ngắm mầm liễu đầu xuân, theo gió lay động một cách mềm mại.

Ban ngày ở khu vực săn bắn vô tình gặp Khang Hi đế, người hỏi tôi đáp, thường xuyên nói qua lại, Hoàng thượng lại có chút hứng thú với tôi, ban ân để tôi đi theo hầu giá. Hoàng thượng một lời đã ra, lòng tôi nhịn không được nhíu mày, Dận Tường lại vui mừng, một bên Thái tử và các a ca tùy hầu biểu cảm khác nhau. Thái Tử cùng Đại a ca, Tam a ca dùng ánh mắt khác nhìn tôi từ trên xuống dưới, sắc mặt Cửu gia càng thêm âm trầm, vẻ mặt Thập a ca lại không cho là đúng, Bát gia tuy đang cười, nhưng tôi để ý hắn liếc mắt qua, không có ý gì cười. Thập tứ giương mắt ngơ ngẩn nhìn tôi, trong đó có thưởng thức lại có chút ghen ghét bất đắc dĩ, cảm xúc hai bên trái phải xé toạc ở giữa, chỉ còn vẻ mặt đờ đẫn.

Tôi ngồi trên lưng ngựa lúng túng đi trước, trong nháy mắt biểu cảm của mọi người đều ở đáy mắt, nhưng tôi không để bụng, chỉ có cảm giác sau lưng như có ánh mắt lửa đốt nhìn mình, khiến tôi lưng cứng còng như nham thạch đứng thẳng, dường như chỉ có như vậy mới có thể chống đỡ cảm xúc mãnh liệt đằng sau áp lên. Tôi cẩn thận khống chế ngựa, không dấu vết mà dần dần lui cạnh bên Hoàng thượng, ban đầu tôi theo sát Khang Hi, Dận Tường ở bên cạnh tôi, Thái tử ở một sườn khác, còn lại các a ca ở phía sau, hiện tại tôi đã đi tới ngoại sườn Dận Tường, khiến Dận Tường lại phải đi gần đến. Nhìn ra được Dận Tường rất vui vẻ. Trong hoàng gia, vốn không có tình cha con trong gia đình, huống chi Dận Tường cũng không phải con trai được sủng ái nhất. Hôm nay có thể được ở gần cạnh Hoàng thượng, hắn cũng đã rất vui mừng, nụ cười thật tâm từ đáy lòng, lông mày dãn nở. Lòng tôi không khỏi chua xót, đột nhiên nghĩ tới hắn cũng chỉ là một đứa trẻ lớn chưa đủ hai mươi.

"Tiểu Vi." giọng nói Dận Tường đột nhiên truyền đến. Tôi cả kinh: "Hả?" Ngẩng đầu nhìn lại, bao gồm cả Hoàng thượng, những người khác đều đang nhìn tôi, mặt tôi đỏ lên. Ai vừa nói gì tôi đều không để ý, nhưng không chờ tôi mở miệng, Dận Tường đã mở miệng cười nói: "Hoàng a mã kêu nàng phải luyện tập cưỡi ngựa nhiều, kỹ thuật cưỡi ngựa của nữ nhân Mãn tộc rất tốt, sao có thể để nàng kém như vậy."

Mặt tôi nóng lên, trong lòng biết rõ Dận Tường đang nhắc nhở tôi, ở trước mặt Hoàng thượng còn như trên mây trên gió, đó chính là đại bất kính. Tôi ở trên ngựa cẩn thận khom người: "Vâng, Tiểu Vi đã biết, chắc chắn sẽ chăm chỉ luyện tập." Khang Hi lại hơi mỉm cười: "Vừa rồi suy nghĩ gì vậy?" Tôi ngẩn ra, cùng Dận Tường nhìn nhau, trong lòng nhịn không được cười khổ, xem ra vừa nãy hắn uổng phí tâm tư rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.