Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử

Chương 56: Hạnh phúc




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thì ra mỗi ngày không chỉ là sự hồi hộp phấn khích trôi qua nhanh, trong nháy mắt đã sang tới mùa đông, hai ngày nữa là tới đại thọ năm mươi của Đức phi nương nương. Bởi vì thời cổ đại, tuổi thọ của con người tương đối ngắn, có thể sống đến tầm tuổi này là không nhiều, hầu hết đều là những người nhà giàu.

Năm mươi tuổi đã là tri mệnh, đại thọ lần này cũng là làm to hơn, Tứ phúc tấn và Thập tứ phúc tấn cùng người trong cung bận rộn bàn bạc để tổ chức, trong cung tuy có quy củ, nhưng rốt cuộc Đức phi cũng có công lớn nhất sinh ra hai a ca, mẹ quý nhờ con, từ xưa nay đã là như vậy.

Đối với nữ nhân trong cung mà nói, không có gì quan trọng bằng việc này, ân sủng của Hoàng thượng có thể phai mờ đi. Nhưng con trai thì không bao giờ, nếu được Hoàng thượng sủng ái thì mấy kiểu phúc khí kia còn chưa tới lượt. Tứ gia và Thập tam đi Đồng Thành, giải quyết vụ kiện đòi nợ Hộ bộ. Thập tứ gia ở lại doanh trại Duệ Kiện ở Cổ Bắc Khẩu huấn luyện.

Bọn họ mấy ngày hôm trước đều vội trở về. Chiếu chỉ của Hoàng Thượng, Đức phi ôn thục hiền lương, luôn khắc kỉ khoan dung, bởi vậy đặc cách cho Tứ gia và Thập tứ gia trở về chúc thọ người, lại đặc biệt cho phép dựng một sân khấu kịch ở Trường Xuân cung, để cho Đức phi có thể vui vẻ.

"Tiểu Vi, nàng xem cái này có được không?" Dận Tường vừa nói vừa giơ lên một khối ngọc hình ngựa cho tôi xem, tôi theo tay hắn nhìn, vó ngựa tung bay, từ đầu tới đuôi đều như có gió, ngọc bích trong suốt có vài phần màu hồng nhạt, dưới ánh mặt trời càng rực rỡ lấp lánh.

"Cũng không tồi, hào phóng lại không mất đi sự tinh tế." Tôi cười gật gật đầu, lại quay đầu đi thu dọn mấy thứ. Những đồ quý giá này đối với tôi không còn bỡ ngỡ nữa. Ngẫm lại xem, nếu bạn mỗi ngày dùng vàng đánh răng, dùng bạc xỉa răng, phấn ngọc trai dùng như phấn rôm, còn bị lóa mắt bởi những vật này, nói ra cũng không dễ dàng gì.

"Tu thân dưỡng khí", lời này không thể đúng hơn. Gả cho Dận Tường cũng đã một năm rưỡi, tuy tôi không sống xa hoa như những phúc tấn trong phủ các a ca khác, nhưng dù sao cũng là phúc tấn hoàng tử, cơm ăn áo mặc, sinh hoạt hàng ngày đều cực kì cẩn thận.

Có khi dậy sớm trang điểm chải chuốt, nhìn mình trong gương cũng có chút không tin, vừa là tôi, lại vừa không phải. Nếu nói theo hướng cổ đại, nhưng trong ánh mắt kia vẫn có sự tự tin lấp lánh; nếu nói theo hướng hiện đại, ánh mắt và chân mày kia là thứ mà tôi không bao giờ có ở thời hiện đại.

Trong suốt nửa năm này, Dận Tường không có ở cạnh tôi, bởi vì mấy trọn thần của Khang Hi như Ngụy Đông Đình, Tào Dần,... thiếu nợ ngân khố rất nhiều, tuy nói phần lớn đều dùng cho việc Hoàng thượng đi nam tuần vừa rồi, nhưng trên danh nghĩa sao có thể không còn, quan liêu lớn nhỏ đều hai mắt bốc hỏa mà nhìn họ quyết định chủ ý, nếu không giải quyết được chuyện này thì đừng nghĩ xoa dịu được mọi người.

Hà Nam, An Huy, Sơn Đông, hạn hạn, lũ lụt tiền tài nơi nào cũng không dùng được, tiền tiêu như nước mà không thể có cách gì. Nhưng lại không thể mặc kệ, ngân khố cứ vậy mà rỗng tuếch, triều thần cũng không dám bẩm báo sự thật, chỉ làm khó Tứ gia và Dận Tường đang đi công tác.

Đi Đồng thành chen chúc với mấy thương nhân bán muối để lấy dầu và nước đã là vạn phần khó khăn, nhưng cũng không thể trị tận gốc, đây đều là lời mà Dận Tường kể với tôi khi trở về, khi đó hắn rất mệt mỏi, lời trong lời ngoài cho thấy hắn rất bất mãn...... Thái tử nhu nhược đã đành. Tôi nhịn không được mà nghĩ, Tứ gia cùng Dận Tường có phải lúc này đã bùng lên dã tâm?

Dận Tường rất ít khi nói với tôi về chuyện trên quan trường, tôi cũng trước nay đều không hỏi, đây cũng là hắn thuận lòng với tôi một chút. Hắn luôn nói Bát phúc tấn quản quá nhiều chuyện, một chút bổn phận nữ nhân đều khó có, tôi nghe xong cũng chỉ là cười cho qua.

Trong lòng lại không nhịn được cười khổ, Dận Tường không hề biết rằng tôi vốn không bao giờ tuân thủ quy tắc, chỉ là do tôi biết quá nhiều, sợ sẽ phạm sai lầm, có một số chuyện nói nhiều không phải là tốt. Nhưng tôi càng điềm đạm, Dận Tường lại càng nói với tôi nhiều hơn, tôi cũng chỉ nghe, rất nhiều chi tiết khác với trong sách sử tôi xem qua, nhưng ý chính vẫn không thay đổi, trong lòng tôi càng ngày càng sợ.

Tôi đến đây chỉ là một tai nạn, nếu nói đã thay đổi sự thật gì, cũng chỉ là chuyện tôi gả cho Dận Tường, lần trước cứu Tứ gia, cũng không thể nói là cứu, bởi vì sách sử vốn không ghi hắn bị liên lụy, sợ mình sẽ làm thay đổi lịch sử gì, nên mới sống cẩn thận, mà kết quả lịch sử vẫn tương đối ăn khớp.

Không biết vì cái gì, ở chỗ này càng lâu, trong lòng tôi cảm thấy lo sợ nghi hoặc, hôm nay còn nhìn hắn cười, lại không biết ngày mai hắn sẽ ra sao, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ nhưng đều bị lịch sử kìm hãm, người này kết cục không tốt, nên cách xa hắn chút, người kia sẽ thăng chức rất nhanh, nên gần hắn chút.

Yêu hận tình thù không phải từ tâm mình, mà là từ trong quy tắc của lịch sử quyết định, mùi vị này khó miêu tả được, tôi chỉ có thể nén lại những chua xót trong lòng xuống, tựa như cục đá chìm xuống đáy biển, chỉ có thể khiến thời gian quay chậm. Nhưng giống như một khối đá lại tiếp một khối đá, cứ quanh quẩn bên cạnh tôi mà sinh ra nhiều chuyện, không ngừng chìm trong đáy lòng tôi, làm tôi không khỏi hoài nghi, trong tôi không biết có ngày nào là tâm trong sạch nhẹ nhàng

Mà trong đó khối đá lớn nhất đó là tôi vẫn chưa mang thai, nhưng nó không thể đè nặng lên tim tôi, mà là Dận Tường, thậm chí là Tiểu Đào, Tần Thuận đối với tôi đều là những người tận tâm trung thành.

Dận Tường trước nay cũng không có đề cập chuyện này với tôi, mỗi ngày thấy tôi đều là cười tủm tỉm nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ là do tôi không để ý, nhịn không được nhíu mày, mà ban đêm hoạt động cũng gấp bội, làm cho tôi không biết là nên khóc hay nên cười. Mà bọn nô tài lo lắng đủ mọi biểu hiện, một chén lại một chén thuốc bổ cứ vậy mà bưng lên để tôi uống.

Mà thái độ của tôi cũng là nguyên nhân khiến họ bất an, bởi vì tôi thật sự không có để bụng, trong lòng luôn có một suy nghĩ mờ nhạt, đối với xuất thân của tôi, có thể không có con cũng là chuyện tốt, cũng không có vướng bận gì. Nhưng tôi cũng không dám nghĩ tới nó, cũng chẳng dám nói với ai, bởi vậy chỉ có thể giả bộ không để ý ánh mắt u sầu của Dận Tường, Tiểu Đào các nàng đem gì cho tôi, tôi liền ăn cái đó, tuyệt không hai lời.

"Nghĩ cái gì vậy?" Dận Tường từ phía sau nhích gần tôi, dùng hai tay ôm lấy tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi, mơ mơ hồ hồ hỏi. Tôi thả lỏng về phía sau, cầm trong tay tầm mành thêu đưa hắn xem. "Chàng xem, cái này ta muốn tặng cho Đức phi nương nương vào ngày thọ lễ, thế nào?" Tôi cười nói.

Dận Tường đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, nhìn trong tay tôi. Đó là một bức tranh thêu của Tô Châu màu xanh, được làm khéo léo thành bức bình phong nhỏ, tinh xảo và nhỏ nhắn, tổng chia làm bốn mảnh, thêu đồng cỏ Mông Cổ bên ngoài Vạn Lý Trường Thành, mây trắng cỏ xanh, đấu vật bên lửa trại, đua ngựa, múa hát, bên cạnh kèm theo một số lời ca Mông Cổ, đều dùng chỉ vàng để thêu.

"Tiểu Vi, nàng thật là có lòng, tặng món đồ này, nương nương nhất định sẽ thích." Dận Tường vui vẻ nói, nói xong lại tự mình cầm lấy, dáng vẻ thích thú nhìn. Đám thị vệ của Dận Tường cũng có người là người Mông Cổ, tôi nhờ Tần Thuận tìm lấy một người biết chữ, có thể viết cho tôi một ít lời ca giai điệu Mông Cổ, lại tự mình thiết kế, nhờ người vẽ ra, đem tới xưởng thêu Quan Trung để làm.

"Nếu chàng thích, lần sau sẽ làm cho chàng một tấm đẹp hơn, còn cái này trả ta." Tôi duỗi tay lấy lại tấm thêu từ trong tay Dận Tường về, cẩn thận thận thu lại, cất vào một chiếc hộp sơn mài đỏ mạ vàng có khắc hoa văn tốt lành. Dận Tường hì hì cười, xoay người ngồi ở trên giường, đầu gối lên tay dựa vào gối lớn, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo tôi đang bận rộn.

Thập tam tuy không phải Đức phi hạ sinh, nhưng cũng được người quan tâm nuôi lớn, lại có có quan hệ tốt với Tứ gia, bởi vậy Dận Tường coi thọ lễ lần này cũng quan trọng, thọ lễ chuẩn bị không ít, tôi đều phải kiểm tra từng món, không để xảy ra sai sót gì.

Nói cũng thú vị, một năm nay tôi viện cớ cơ thể không tốt, đều từ chối hết các cuộc gặp mặt tiếp khách, cũng chỉ thỉnh an Đức phi có vài lần, phủ Tứ gia thì lại càng không, ngoại trừ Nữu Hỗ Lộc thị, thì vẫn có Tứ phúc tấn đến thăm tôi vài lần.

Đức phi đương nhiên biết tôi nghĩ gì, nên cũng rất tát thưởng. Tôi không xuất đầu lộ diện đi gây phiền phức cũng là mong muốn của người, ngoại trừ việc thỉnh an, mấy quy tắc trong cung kia, người lấy danh nghĩa thân thể tôi không tốt giúp tôi miễn được quy củ gì thì miễn, mà đối với tôi ban thưởng cũng càng nhiều.

Đương nhiên là tôi cũng vừa xuống dốc, vốn dĩ tôi cũng không muốn ra khỏi cửa, huống chi còn được thưởng nhiều vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ thưởng xuống cũng coi như trợ cấp gia đình. Bản thân tôi cũng im lặng, có lý do chính đáng này, đương nhiên là vô cùng mừng rỡ tự do, trở thành một phu nhân tiêu chuẩn không bao giờ ra khỏi cửa. Bất quá vẫn lén lấy danh nghĩa ra ngoài lễ Phật và nghỉ ngơi, ra ngoài thành một chút, hít thở không khí trong lành, nhân tiện rèn luyện cơ thể.

Đối với Dận Tường mà nói, chỉ cần chuyện tốt với tôi, đều nghe theo tôi hết, Đức phi cũng ngầm đồng ý, kỳ thật chỉ cần không ảnh hưởng tới người và lợi ích của nhi tử người, người đối với tôi cũng vô cùng tốt. Trước khi Dận Tường rời kinh, từng cùng tôi tới chùa Bích Vân ở Hương Sơn, tôi bảo ngồi kiệu cũng chán, liền tự mình đi bộ, hắn cũng không có ý kiến, chỉ kêu thị vệ đem mấy người không liên quan dạt ra chỗ khác.

Thanh triều tuy không giống Tống Minh hai triều trước nghiêm khắc trong việc phụ nữ để lộ mặt trước mọi người, nhưng với thân phận phu nhân của tôi, cũng không phải ai muốn nhìn có thể tùy tiện nhìn, tuy tôi không sợ bị nhìn, nhưng cũng là quy tắc rồi, cũng chỉ tùy hắn. Chỉ là càng leo lên cao, Dận Tường càng giật mình, không nghĩ thể lực tôi tốt như vậy, đám nha đầu Tiểu Đào đã dừng lại ở phía sau, ngoại trừ thị vệ thì cũng chỉ có Tần Thuận đang hổn hển đuổi theo sau chúng tôi.

Một năm nay ở Thanh triều đều là thời gian tôi cảm thấy rất thoải mái, không bệnh không tai họa, ăn ngon, ngủ ngon, trong lòng rất thoải mái, mỗi ngày đều tập yoga và Tae Kwondo, có một lần bị Dận Tường nhìn tháy, nhìn tư thế cổ quái của tôi hắn cười to, tôi nửa nói đùa nửa nói thật cấm hắn đến gần làm ảnh hưởng tôi tập luyện, hắn cười đáp ứng. Dận Tường là như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng tôi, tôi muốn cái gì thì hắn cũng không dám hai lời, cũng không hỏi nhiều, chỉ biết cười tủm tỉm mà chờ tôi nói ra lý do.

Tới đỉnh núi, tôi đổ mồ hôi, dừng lại hít một hơi thật sâu, Dận Tường không khoa trương như tôi, trên trán cũng đầy mồ hôi, nhưng vẫn cầm khăn tới lau mồ hôi cho tôi, thấy sắc mặt tôi đỏ ửng, trên mặt vẫn cười, hắn vẫn vui vẻ.

Tôi đi lên tận đỉnh nhìn xuống dưới, tuy đây không phải đỉnh cao nhất, nhưng phía dưới vẫn có màu xanh xanh, những đám mây bồng bềnh, không khí có vị ngọt đến mức chỉ muốn cởi sạch áo, dùng phổi hít hết không khí. Không khí không có ô nhiễm, xa xa có thể thấy Tử Cấm Thành, tim tôi liên tục đạp nhanh, nhịn không được mà hét: "A -- ta chính là ta, dù ngươi có thể làm gì ta, ta nhất định cũng phải hạnh phúc, nhất định --" tiếng vọng vang khắp sơn cốc......

Tôi liên tục thở mạnh, chỉ cảm thấy trong lòng mọi sự không tốt đều biến mất hết, nhịn không được mà bật cười, thật là sảng khoái...... Mắt nhìn qua một bên, đột nhiên phát hiện Tần Thuận đang định đưa nước cho tôi cứ đứng bất động nhìn tôi, tay liền duỗi ra, tôi lúc này mới sực nhớ ra đây không phải ở hiện đại, cứ nghĩ ầm ĩ sẽ không có ai để ý.

Cổ họng nghẹn lại, tôi liền nuốt nước miếng, mặt tôi đỏ lên không phải vì mệt nữa rồi, tôi đảo mắt qua nhìn Dận Tường, trong lòng xấu hổ đến muốn chết, hắn nhất định sẽ cho rằng tôi bị ngốc. Dận Tường trong tay cầm khăn đang yên lặng nhìn tôi, trên mặt hiện rõ không thể tin được, khẽ nhếch miệng, thấy tôi mặt đỏ bừng đang nhìn trộm hắn, đột nhiên nở nụ cười, sau lại bật cười to.

Đám nô tài đã sớm lui xuống, hắn cười khiến tôi thẹn quá hóa giận định chạy đi thì lại bị hắn kéo lại, gắt gao ôm vào trong lòng, tôi dùng sức giãy giụa, hắn cười nhưng không buông tay. "Nàng chính là nàng." Hắn nhỏ giọng nói bên tai tôi "Ta đã sớm biết, trên đời này chỉ có mình nàng."

Tôi ngẩn ra, dừng lại, vừa định quay đầu nhìn hắn, "A" nhịn không được kêu nhỏ một tiếng, Dận Tường bế tôi lên, đi đến một khối đá phẳng ngồi xuống. Trên núi gió mát lạnh, Dận Tường ôm tôi lại càng ấm áp, hai loại nhiệt độ khác nhau đem đến cho tôi một cảm giác yên bình xưa nay chưa từng có, tôi nhịn không được nhắm hai mắt lại, lẳng lặng mà hưởng thụ loại cảm giác này.

"Nàng hạnh phúc không?" Dận Tường đột nhiên nhỏ giọng hỏi, tôi khựng lại, mở mắt, Dận Tường đang mỉm cười mà nhìn tôi, trong mắt tràn ngập sủng nịnh, khóe mắt cũng hơi nổi nếp nhăn khi cười, "Ừm." Tôi gật đầu, "Là bởi vì biết cái gì là hạnh phúc, cho nên mới không thể buông tay, muốn bản thân gấp bội hạnh phúc."

Dận Tường híp híp mắt, "Hử? Vậy hạnh phúc là gì?" Hắn nghiêm túc hỏi, tôi cúi đầu nghĩ nghĩ, liền nghiêm túc mà nói: "Rất nhiều, được ăn đồ ăn ngon......" Dận Tường sửng sốt. "Đọc được một cuốn sách hay, làm vỡ vòng tay bảo bối của Tiểu Đào nhưng không bị nàng phát hiện......" "Xì" Dận Tường bật cười, tiếng cười từ ngực hắn truyền tới, thấp thấp, nặng nề. Tôi cười, hướng mắt nhìn hắn: "Và khi được ôm như bây giờ..."

Dận Tường ngưng cười, cúi đầu nhìn tôi, trong mắt tình cảm dao động làm tôi cụp mắt xuống. Bỗng dưng, hắn liên tiếp hôn trên mí mắt tôi, trên trán, trên môi, hắn ôm chặt tôi, làm tôi có chút không thở nổi. Lại để tôi áp mặt vào ngực hắn, không để tôi nhìn thấy vẻ mặt hắn, nhưng cánh tay hắn lại run nhè nhẹ, tôi cái gì cũng chưa nói, chỉ là dùng hết sức lực ôm chặt hắn, đột nhiên phát hiện trong lòng Dận Tương còn phảng phất hương ngọt như không khí trên núi......

Lắc lắc đầu, đem mọi hồi tưởng vứt sang một bên, tôi đem thọ lễ chỉnh sửa lại, đang định vươn vai: "Khi nào thì nàng tiến cung?" Dận Tường lười biếng trên giường hỏi tôi, tôi cẩn thận nghĩ: "Giờ Tỵ mới khai tiệc, ta đi trước nửa canh giờ là được, ta cũng đã làm hết bổn phận của người con dâu, cũng sẽ không cố trở thành người nổi bật nhất trong đám Tứ tẩu bọn họ, nếu là có việc, các nàng cũng sẽ tự tìm ta."

Dận Tường gật gật đầu, cười nói: "Hôm đó ta phải đi theo Tứ ca, nàng có tự đi được không?" Tôi ha hả cười: "Ta vào thành lại không phải ra khỏi thành, chẳng lẽ còn có thể đi lạc sao?" Dận Tường cười, vẫy tay kêu tôi lại gần, tôi lắc đầu, mặt đã đỏ lên.

Gia hỏa này từ khi trở về, ngoại trừ làm mấy chuyện ở bên ngoài thì là quấn lấy tôi không rời, cũng chẳng phân biệt ban ngày buổi tối, trong phủ bọn nô tài không khỏi cười trộm. Hắn cũng không để bụng, hai ngày nữa hắn đi tiếp, nhưng tôi lại phải ở chỗ này đối mặt với ánh mắt ái muội của nhiều người.

Hôm trước buổi chiều có chút vội vàng, tôi với hắn kêu to chẳng khác gì người sói biến thân đêm trăng tròn, hắn sửng sốt, hỏi rõ người sói gì, thế nhưng lại cười nói với tôi rằng vì người sói kia không trung dụng, cho nên chỉ có thể đến đêm trăng mới biến thân, nói đến mức tôi dở khóc dở cười.

Thấy tôi không để ý, hắn liền đem tôi về phòng. Đến lúc tôi tỉnh lại đã là giờ cơm tối, Tiểu Đào và mấy nha hoàn vào phòng hầu hạ nhìn lén tôi, mơ mơ hồ hồ, mọi tâm tư trong lòng tôi đều có, nhưng Dận Tường lại chỉ bảo đói bụng, cười rồi kéo tôi đi. Mặt tôi tuy đỏ, ngoài miệng cũng oán trách, nhưng lòng cũng hiểu chuyện này đối với hắn, hài tử......

Lúc này Dận Tường thấy tôi không đi, liền cười đứng dậy hướng phía tôi, tôi lại cười lại kêu muốn lui ra ngoài, thình lình xoay người hướng ra bên ngoài chạy đi, lại bị hắn giữ chặt, nhịn không được hét lên, chính lúc đang náo loạn, Tần Thuận ở ngoài ho một tiếng, Dận Tường sắc mặt tụt hứng, trong miệng lẩm bẩm mắng: "Bà nó..."

Thấy tôi ở một bên cười mỉa, hắn liền ra vẻ giương nanh múa vuốt, tôi nhịn không được lui ra phía sau một bước, trừng mắt nhìn hắn, hắn cười hì hì đi ra ngoài. Rèm cửa vén lên, Tiểu Đào cười trộm, mà Tần Thuận vẻ mặt như chuẩn bị bị mắng.

Quả nhiên, liền nghe thấy Dận Tường nói Tần Thuận: "Tiểu tử ngươi thích ho khan đúng không, ngày mai ta sẽ đem lông gà nhét cổ họng ngươi, cho ngươi tha hồ ho!"

"Xì" Tiểu Đào không nhịn được mà cười ra tiếng, nhìn tôi, trong mắt chúng tôi đều là ý cười, liền nghe thấy âm thanh ủy khuất của Tần Thuận: "Không phải gia phân phó là Hộ bộ có tin tức thì phải lập tức tới báo sao..." Không biết Dận Tường lại nói câu cái gì, thanh âm dần dần đi xa, không còn nghe được nữa.

Thấy tóc mái tôi rơi xuống, Tiểu Đào đi tới giúp tôi chỉnh lại, trong miệng lại nói cái gì mà gia đối với chủ tử thật tốt, nghe lời răm rắp, đều không có ý kiến khác,vv... Tôi cũng vừa cười vừa nghe. "Nếu mà có..." Tiểu Đào nói một nửa đột nhiên nuốt trở vào, tay dừng một chút, sắc mặt trắng bệch mà nhìn tôi liếc, thấy tôi dường như không nghe được, nàng nhẹ nhàng thở ra, lại nói sang chuyện khác.

Tôi nghịch viên châu hình hoa trong tay, đem hết lực khắc chế chính mình không được nhíu mày, tôi lắc lắc đầu, lại cho Tiểu Đào lui, trong lòng lại nghĩ tới câu "Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại" mồ hôi lạnh tuôn ra, lại là vì con cái...... Một đóa mẫu đơn hồng phấn cài giữa kỳ đầu của tôi, cùng màu với lưu tô cài hai bên rủ xuống, đúng đưa qua lại, đôi khuyên tai màu lục ở hai bên, màu đỏ nhạt trên trang phục người Mãn, thêu trăm hồ điệp trên mã giáp... Tôi cứ vậy ngơ ngác trước gương, nhìn mình trong đó.

Một năm nay tôi không có ăn diện nhiều, chỉ là đi thỉnh an Đức phi, cũng trang điểm qua một cách mộc mạc, Đức phi nương nương xưa nay chán ghét những kiểu trang điểm ăn diện, thấy tôi như vậy cũng rất thích, tôi cũng không thể chạy tới bảo với người rằng, tôi làm như vậy cũng không phải là vì người, mà chỉ là do lười, không muốn phiền phức thôi

"Chủ tử." Tiểu Đào nhỏ giọng mà gọi tôi một tiếng. Tôi nhướn nhướn mày, quay đầu nhìn về phía nàng: "Làm sao vậy?" Nha đầu cười: "Ngoài cửa xe ngựa đều đã chuẩn bị, sắp đến giờ rồi, công công trong cung tới đón hỏi chúng ta khi nào có thể đi."

Tôi gật gật đầu, âm thầm hít sâu, duỗi tay lấy bình sưởi tay từ Tiểu Đào, nhìn nàng hơi mỉm cười: "Chúng ta đi thôi." Tiểu Đào nhanh nhẹn mà vén rèm cho tôi, tôi hướng ra ngoài đi, tới cửa nhịn không được quay đầu lại, thân ảnh trong gương kia thật đẹp, trong lòng tôi vẫn có chút kì quái, lắc đầu rồi đi.

Tới rồi cổng thứ hai, một chiếc xe ngựa sớm đã chuẩn bị ở đằng kia, ra đón tôi là Lý Hải. Thấy tôi ra, tiểu tử kia liền hành lễ: "Nô tài thỉnh an phúc tấn, phúc tấn cát tường." Tôi cười: "Mau đứng lên đi, lâu lắm không gặp ngươi."

Lý Hải cười đứng dậy: "Vâng, nô tài thấy khí sắc phúc tấn cũng càng tốt lên, nô tài mấy tháng không gặp người, thấy người thay đổi nhiều, so với trước kia không giống nhau." Vừa nói vừa vội đưa tay ra để tôi vịn. Từ khi tôi tiến cung, tiểu thái giám này rất hay lấy lòng tôi, hắn với tôi cũng coi như có giao hảo, tính tình tôi hiền hòa, thường ngày hắn cũng nói chuyện có chút kiêng kị với tôi, lúc này thấy hắn lại có hai phần thân thiết.

Tôi cười thuận miệng hỏi hắn: "Thật không? Là biến thành đẹp hay biến thành xấu hả?" Lý Hải đôi mắt cười đến híp: "Ngài nói gì vậy, đương nhiên là đẹp hơn." Tôi gật gật đầu, quay đầu cùng Tiểu Đào cười nói: "Vậy ý hắn là trước đây ta rất xấu a." Tiểu Đào "Xì" bật cười.

"Phúc tấn, người...... Nô tài không phải......" Lý Hải mặt đỏ lên, trong miệng lắp bắp mà giải thích, bộ dáng buồn cười thật sự, chung quanh bọn nô tài không có không cười. Tiểu Đào cười trừng mắt nhìn Lý Hải: "Nịnh hót thế thôi, suốt ngày chỉ biết nói bậy, còn không mau đỡ phúc tấn lên xe, nếu chậm trễ chính sự, đều đem tội đổ lên đầu ngươi."

Người khác đều biết Tiểu Đào là đại nha đầu ở bên cạnh tôi, Lý Hải tự nhiên là không dám đắc tội, nhưng kỳ thực lại nhìn tôi mà làm mặt quỷ, phía trước sớm đã có tạp dịch để bậc gỗ, hắn đỡ tôi lên xe. Tiểu Đào đang muốn giúp tôi buông mành, Lý Hải lại thăm dò tiến vào: "Nô tài vừa lúc nãy được Thập tam gia phân phó, khi người vào cung thì tới Lãm Thúy các trước, Tứ phúc tấn cùng mọi người đều nghỉ ngơi ở đó, tới chào trước sẽ tốt hơn."

Thấy tôi hơi gật đầu, hắn rụt đầu lui trở về, Tiểu Đào buông rèm xuống, bên ngoài có tiếng quát chạy xe, tiếng xe ngựa lộc cộc bắt đầu đi. Tôi liền dựa người vào gối trên xe, tùy ý mà nhìn bên ngoài, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cứ vậy mà lướt qua.

Hôm nay sáng sớm Dận Tường liền cùng Tứ gia còn có Thập tứ gia tiến cung, lúc này là Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ cho Đức phi mừng thọ, đừng nói là các phi tần phu nhân, cả các a ca, quý thích cũng đều biểu đạt tất cả. Cho nên bọn họ làm con, tự nhiên muốn đi tiếp đón cũng là chuyện thường tình.

Sớm đã có người tới thông báo, Tứ phúc tấn và Thập tứ phúc tấn đem theo các trắc phúc tấn cũng đã vào cung hầu hạ, tôi lại bởi vì có đặc chỉ của Đức phi "Thân thể không tốt, không nên làm lụng vất vả" mà được miễn mấy việc này.

Dận Tường bảo Lý Hải nói với tôi như vậy chắc chắn là có lý do, tôi cũng không định suy đoán, đến lúc đó thì chuyện sẽ tự rõ, nói vậy cũng không có chuyện lớn gì, bằng không hắn sẽ bảo Tần Thuận đi nhắn chứ không phải Lý Hải.

Trong lúc miên man suy nghĩ, xe ngựa đã vào thành. Lần trước đi thỉnh an Đức phi là vào mùa thu, Đức phi sinh nhật là âm lịch 24 tháng 11, hiện tại lại đã là đầu mùa đông, trên đường người đi đường cũng ít, so với không khí ồn ào hồi trước rất khác, chỉ là mùi hương hạt dẻ rang đường lại ẩn ẩn mà phiêu tán qua đây, nhưng tôi duỗi dài cổ cũng không thấy ai bán hạt dẻ, trong lòng không khỏi quay đầu kêu người mua cho tôi.

Đi cũng không xa, xe ngựa xoay một vòng, Tử Cấm Thành nguy nga liền chầm chậm xuất hiện trước mắt tôi, một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng tôi. Hoàng cung này ra vào không biết bao lần, nhưng mỗi lần đều như thế, đều lành lạnh như hồi mới vào cung, tựa hồ như cảm giác quen thuộc với nói chưa bao giờ giảm.

Vẫn là quy định cũ, bọn thị vệ cẩn thận kiểm tra qua mới cho đi, tới cửa tây lục cung, tôi xuống xe ngựa, Lý Hải ở phía trước dẫn đường, Tiểu Đào các nàng cũng chỉ chờ ở phòng trà, chờ đến khi tiệc kết thúc. Trên con đường hẹp dài thỉnh thoảng xuất hiện vài vị cáo mệnh phu nhân, tôi và họ cũng không quen, thấy tôi họ cũng chỉ hành lễ, mà tôi cũng cười gật đầu đáp lễ.

Đi một lúc, Trường Xuân Cung gần ngay trước mắt, tôi dừng chân, âm thanh đàn sáo truyền tới. "Phúc tấn?" Lý Hải thấy vậy quay lại nhìn tôi. Tôi cười cười: "Ngươi đi trước báo nương nương một tiếng, chờ đám người kia tan rồi ta sẽ qua thỉnh an, nhiều người như vậy sẽ khiến nương nương đau đầu, ảnh hưởng tới không khí náo nhiệt." Nói xong tôi đi về phía trước.

Lý Hải cười: "Dạ, nô tài này sẽ đi hồi bẩm." Nói xong dừng một chút, "Người đi một mình sao?" Tôi dừng lại, cười liếc mắt nhìn hắn: "Nơi này so với nhà ta quen hết rồi, ngươi sợ ta sẽ lạc sao?!" Tiểu tử cười khúc khích, khom người hành lễ, xoay người đi.

"Ây, từ từ --" tôi gọi hắn. Hắn vội quay đầu lại, "Ngươi nói với......" lời tôi chưa dứt, tiểu thái giám đã tiếp lời: "Nói với Thập tam gia một tiếng phải không, nô tài hiểu." Tôi nhịn không được bật cười, đồ tinh quái, tôi nắm tay giả tư thế đánh, hắn lè lưỡi, nhanh như chớp mà chạy.

Nhìn phía trước cửa Trường Xuân cung khách khứa khá nhiều, tôi nhíu mày, im lặng đi đến một bên cửa, thái giám gác cửa nhận ra tôi, vội đến cúi chào hành lễ, tôi vẫy vẫy tay, từ chối họ đi theo, tự mình tới Lãm Thúy các.

"Ha ha......" còn cách một đoạn, đã có tiếng cười truyền tới, tôi lập tức dừng bước, là âm thanh của Niên thị trong đó. Từ vụ đầu độc lần trước, tôi cũng chưa gặp nàng lần nào, chỉ nghe Nữu Hỗ Lộc thị nói, nàng ở trong phủ vẫn như cũ, Tứ gia đối với nàng cũng không có gì khác biệt, trước kia nhàn nhạt, hiện tại vẫn nhàn nhạt.

Tứ gia vì sao lại nhạt nhòa với chuyện của hắn, tôi không nghĩ Niên thị sau này cũng sẽ như vậy, cẩn thận suy nghĩ, xoay người hướng đến hành lang đi, nhìn xem có thể gặp được Đông Mai, Đông Liên hoặc Ngọc Ca Nhi, sau đó bảo các nàng đưa tôi đi tìm Tứ phúc tấn là được.

Quyết định, tôi cất bước hướng bên phải đi tới, chỉ cần vòng qua hoa viên nhỏ yên tĩnh kia là được, trong cung Đức phi trồng không ít các loại tịch mai, lúc này hàn nhuỵ mới nở, mùi hương tỏa ra. Tôi đi chậm lại, thưởng thức mùi hương.

Có một cái cây nở sớm, đã nở hoa đỏ chi chít trên đầu, tôi đang định duỗi tay ngắt, mấy tiếng bước chân truyền tới, không chờ tôi xoay người lại, đã đâm vào người kia, ngã ngửa ra đằng sau "Ai da!" Tôi nhịn không được kêu lên, chỉ cảm thấy xương sườn như gãy ra, người kia cũng là bị tôi đâm mà ngã sang một bên.

Tôi nhịn không được hít vài hơi khí lạnh, một tay xoa trước ngực, một tay chống ngồi dậy, ngẩng đầu trợn mắt nhìn "Ai vậy, đi đường cũng không......" Lời vừa nói một nửa, người nọ kinh hoảng thất thố mà ngẩng đầu lên, tôi tức khắc nghẹn họng, lúc lâu mới lên tiếng: "Sao ngươi lại ở đây..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.