Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử

Chương 46: Gợn sóng (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa vào đến cửa, tiểu thái giám đã kéo rèm cửa chờ tôi tiến vào, vừa bước lên phía trước liền cảm thấy bên trong đủ loại âm thanh hỗn độn, ngẩng đầu nhìn qua, các cách cách, phu nhân đã ngồi vào chỗ của mình rồi, thấy tôi bước vào, họ lại nhìn nhau rồi xì xào. Khi Bát phúc tấn thấy tôi đi vào, nàng ta không hề nhướng mi, vẫn thoải mái nói chuyện cười đùa với người khác, trong lòng tôi cười lạnh, người không xúc phạm tôi, tôi cũng không xúc phạm người, nếu người xúc phạm tôi...

Cũng không có người chỉ chỗ ngồi cho tôi, nhưng tôi không quan tâm lắm. Tôi liếc nhìn xung quanh và thấy Nữu Hỗ Lộc thị đang vẫy tay gọi tôi. Sau đó, tôi nhìn Tứ phúc tấn đang ngồi bên cạnh, khẽ gật đầu với tôi, tôi mím chặt môi.

Tuy rằng khoảng cách không xa, tôi cũng phải đi ngang qua những nữ nhân này, nhưng vẫn có người hơi hơi ngả người về phía sau, hoặc là vừa nhìn thấy tôi, giọng điệu đánh giá không dứt. Thật tiếc giọng nói của những người này được điều chỉnh rất nhỏ, tôi biết rằng họ đang nói về tôi, nhưng tôi không thể nghe được một câu nào. Tôi không thể kìm chế được việc đi chậm lại, tự nhiên tôi tò mò muốn biết họ đang nói gì, nhưng họ không thể hiện được gì trên khuôn mặt, cũng không thể nghe rõ. Tôi nhún vai, trong lòng ném nó sang một bên, nhanh chân đi về phía bàn Tứ phúc tấn.

Vừa đi tới bàn, Nữu Hỗ Lộc thị đã đứng dậy mỉm cười, Lý gia cũng đi theo, tuy rằng Niên thị trong lòng không muốn nhưng hắn cũng không thể làm gì đành phải miễn cưỡng đứng lên. Nha đầu bên cạnh đã kéo ghế ngồi cho tôi từ lâu, rồi trở về bên cạnh Tứ phúc tấn. "Các tỷ muội, mau ngồi xuống đi." Tôi vội vàng cười khiêm tốn nói vài câu, Nữu Hỗ Lộc thị và Lý thị đều đợi tôi ngồi xuống rồi mới ngồi, Niên thị đã ngồi xuống rồi, quay sang bàn khác. Mọi người đang tán gẫu, Na Lạp thị cũng đang trò chuyện với Thất phúc tấn ở một bàn khác. Tôi thản nhiên nhìn vào bàn, có đủ loại đồ ăn kèm tinh tế, có cả trái cây tươi đang vào mùa. Nha hoàn phía sau tiến lên rót rượu cho tôi, tôi xua tay từ chối và cầm lên ấm trà men ngọc, từ từ uống một tách trà nóng.

"Muội muội, muội xem vở kịch này có hay không? Đây là trưởng đoàn Tụy Hoa - Triệu Phương Sơ. Giọng nói và dáng người cũng rất được." Một bên Nữu Hỗ Lộc thị đẩy nhe tôi, tôi nhìn theo hướng nàng ấy chỉ, mới phát hiện ở trên mặt hồ có dựng một sân khấu kịch, với ánh sáng rực rỡ xung quanh. Vừa rồi tâm trí không thông nên không thấy, lần này nhìn qua nam tử, bóng đèn phản chiếu trên mặt nước phi thường trong suốt, từng gợn sóng truyền theo giọng hát, mờ ảo như chốn thần tiên vậy. Nói chung là... Dù không thích xem kịch nhưng nhất thời tôi cũng thấy hơi choáng váng, cảnh mờ ảo như vậy thật là mơ hồ, thật là không thể kìm nổi sự say mê. Tiếng cười của Bát phúc tấn cách đó không xa quá chói tai, phá tan không khí này. Tôi bĩu môi, trên đời cũng làm gì có tiên cảnh, chỉ có những quý tộc dùng tiền để xây dựng nên thôi.

"Tiểu Vi."

"Hả?" Tôi ngạc nhiên và quay lại nhìn Nữu Hỗ Lộc thị. "Tại sao muội lại choáng váng vậy, cũng bị Triệu Phương Sơ mê hoặc?" Nàng một tay vỗ nhẹ lên má tôi, sau đó lấy khăn tay che miệng, cười nói. "A... haha..." Tôi cười khan

"Tỷ tỷ, đây là chỗ nào, ta không biết hắn là ai?" Nói xong, tôi vươn tay ra, dùng đũa gắp một quả táo tàu vàng mật ong, ừm... ngọt quá... vừa định ăn thêm một viên nữa, Lý thị bên cạnh đã cười nói: "Chúng ta là trắc phúc tấn không biết cũng không có gì, Triệu Phương Sơ này này là ca xướng nổi tiếng ở Bắc Kinh, đến cả Hoàng đế cũng triệu hắn vào cung vào để hát." Nghe nàng ấy nói, tôi không khỏi có chút tò mò, lại nhìn lên sân khấu, một người trang điểm đậm, trang điểm sặc sỡ đang hát bài quý phi say rượu, xung quanh vang lên tiếng reo hò. Chỉ cảm thấy eo của hắn rất cong, về giọng nói, âm điệu, bước đi và phong cách, tôi không hiểu gì về nó. Nghe hắn lảm nhảm không biết hắn đang hát gì, nghe kỹ thì chỉ thấy muốn bốc hỏa. Quay đầu nhìn về phía sân khấu, Nữu Hỗ Lộc thị cùng Lý thị mỉm cười: "Ta cũng không hiểu cái này lắm, thật sự là không hiểu mấy cái này." Các nàng đang nói thì Niên thị quay đầu lại, cười: "Cái này chỉ có những tục nhân xem, trắc phúc tấn xem thì hiểu gì."

"Cộc", tôi vô tình nhai nhân táo tàu trong miệng, khiến răng hơi đau, tôi lén lút dùng lưỡi liếm nó, nhổ nhân táo tàu ra chiếc khăn tay rồi để sang bên cạnh. Tôi nhìn Niên thị và cười nhạt: "Niên tỷ nói đùa, là muội không biết thưởng thức. Hoàng thượng còn thích xem. Tại sao lại nói là chỉ dành cho tục nhân." Niên thị ngây ra, mặt trắng bệch, trong lòng biết mình đã nói sai, Na Lạp thị quay đầu liếc nàng ta một cái: "Ngồi yên xem kịch đi, có rất nhiều chuyện muốn nói." Niên thị ngập ngừng cầm lên một ly rượu và cầm lấy khăn tay, uống cạn ly rượu, sau đó quay đầu xem hát, mím chặt miệng không quan tâm mà nghiêm túc so với rượu cùng đồ ăn trên bàn... Thật là ngon... Người khác thích xem gì chỉ cần nhìn là biết. Nhưng chỗ này ăn còn an toàn hơn.

Tuy rằng cúi đầu chăm chú ăn, nhưng bên cạnh tai tôi vẫn vang những tiếng nói cười. Lý thị cười nói: "Nghe nói họ Triệu này được rất nhiều người mời nhung hếm khi hắn tới diễn, chỉ là lần đó tiến cung, Thái tử gia phải mời hắn." Nàng dừng một chút, lại mỉm cười nói: "Không nghĩ rằng, hôm nay ở Bát gia phủ lại có thể gặp được hắn, xem ra Bát phúc tấn là người rất có tiếng nha." Một bên Nữu Hỗ Lộc thị cười tán thành gì đó. Xem ra Bát gia thế lực rất lớn, quyền thế này không chỉ thể hiện trong những việc nhỏ này đâu. Cũng chẳng trách Bát phúc tấn kiêu ngạo như thế, nếu không phải thế sự khó lường, Bát gia sao có thể rơi vào kết cục như vậy, cũng không biết Bát phúc tấn có thể kiêu ngạo tới bao giờ. Trong lòng lại đột nhiên nhớ tới lời nói của Lệnh Hồ Xung trong [Đông Phương Bất Bại], "Thế sự khó lường, những gì thấy chắc gì đã đúng......" Trong lòng đột nhiên có hai phần thoải mái, tôi một bên miệng nhai đồ vật, một bên hướng chỗ Bát phúc tấn nhìn lại, nàng ta đang rất vui vẻ nói chuyện với những người khác. Xác thực mà nói, nàng ta chỉ đang nói một mình, những người xung quanh cũng chỉ là lặp lại câu nói của nàng, đột nhiên tôi khẽ cười, nhịn không được lắc lắc đầu.

"Tiểu Vi? Chuyện gì vậy, có chuyện gì mà cười vậy? Nói thử chúng ta xem nào." Tứ phúc tấn đột nhiên hỏi tôi. "A..." Tôi không khỏi choáng váng, lúc này mọi người xung quanh mới ngừng bàn tán, quay đầu nhìn tôi, tôi chỉ cảm thấy trên trán chảy mồ hôi, không phân biệt được thật giả.. Đó là vì nhìn thấy Bát phúc tấn một mình nói chuyện nên tôi mới buồn cười.

"Hừ hừ..." Ta hắng giọng, cười nhìn Na Lạp thị nói: "Không có chuyện gì, muội chỉ cảm thấy quý phi trên sân khấu xiêu xiêu vẹo vẹo say khướt, nếu chẳng may đi nhầm một bước, sẽ trở thành quý phi ngã xuống nước, sau đó... "Tôi chưa kịp nói xong thì" Haha... "Mấy phu nhân bên cạnh đã cười rồi "Thập tam đệ muội đúng là khác chúng ta, lại có thể nhìn được ra như vậy " Không biết câu này là khen hay chê của Thất phúc tấn ở bàn bên. Thấy nàng ấy đang cười không có ý gì, tôi không còn cách nào khác ngoài mỉm cười chấp nhận tất cả. Na Lạp thị lau khóe mắt: "Thập tam đệ muội thật lanh lợi, Đức phi nương nương cũng rất thích nàng. Hôm trước người thấy ta có nói, từ lúc nàng rời cung thì trong cung cũng vắng vẻ đi." xung quan những người khác nói gì tôi cũng không nghe thấy, lông trên người cũng dựng đứng. Nhiều ngày không gặp Đức phi, tôi còn tưởng người đã quên tôi, không ngờ...

"Hay..." Một tràng vỗ tay vang lên, ta yên vị nhìn lên, hóa ra khúc Quý phi say rượu đã hát xong, mọi người trên sân khấu đều cúi người cảm tạ.

"Hát hay lắm, gọi ca xướng tới đây, hôm nay ta sẽ đích thân thưởng cho hắn." Bát phúc tấn phe phẩy chiếc quạt trên tay, thái giám bên cạnh vội vàng kêu người gọi Triệu Phương Sơ qua tạ thưởng. Ông chủ gánh hát đã sớm cúi đầu và đứng trước Bát phúc tấn nói vài lời tâng bốc, nịnh hót.

Một mùi hương thoang thoảng theo gió, tôi vô thức quay đầu lại nhìn, người vào vai Thượng Dương quý phi đang đi tới, lớp hóa trang vẫn chưa lau qua, từng bước đi uyển chuyển như nữ nhi, eo thăng, bước tới chỗ Bát phúc tấn, khom người hành lễ: "Thảo dân Triệu Phương Sơ tạ phúc tấn ban hưởng." Tôi không khỏi ngạc nhiên, giọng hắn trong trẻo có một chút lãnh đạm, không giống trong tưởng tượng của tôi, trong lòng đối vói hắn có chút hảo cảm.

"Nha... Các ngươi nhìn xem, so với nữ nhân chúng ta hắn còn đẹp hơn. Không trách mấy nam nhân khác đều luôn dưỡng một tiểu nam tử bên cạnh mình, hừ." Bát phúc tấn nhìn Triệu Phương Sơ từ trên xuống dưới, nói với thanh âm không rõ ràng. Những lời này phát ra, tôi không khỏi giật mình, đây là lời nói của một phúc tấn nên nói sao? Bỏ qua lời nói thô tục đó sng một bên, vừa nói trước mặt Triệu Phương Sơ, đây chẳng phải là chỉ mặt hòa thượng mắng con lừa trọc ư... Triệu Phương Sơ một bên không có sắc thái gì trên mặt, nhưng là ống tay áo hơi run. Aiz... tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ thay hắn, Bát phúc tấn này đúng là khinh người quá đáng. Đảo mắt liền nhận thấy Tứ phúc tấn đang ở bên cạnh khẽ cau mày, Thất phúc tấn thì đỏ mặt, còn Niên thị với mấy vị khác thì nhìn nhau cười thầm, nhưng không biết là đang cười vì sự ngượng ngùng của Triệu Phương Sơ hay sự khinh người của Bát phúc tấn.

"Nào tới đây, thưởng cho hắn năm trăm lượng bạc." Bát phúc tấn cười nói, cầm lấy ly rượu trước mặt, nhẹ nhấp một ngụm. Thái giám ở bên cầm lấy khay phủ lụa đỏ bước lên, lớn tiếng nói: "Phúc tấn ban thưởng, tạ thưởng..." Gánh hát quỳ xuống, nhưng Triệu Phương Sơ chỉ cúi đầu, Bát phúc tấn nheo mắt. Tôi thấy đoàn kịch lặng lẽ ngẩng đầu, không ngừng nháy mắt với hắn, mà Triệu Phương Sơ chỉ đứng như không nghe thấy... Hắn có khí phách, tôi thầm thở dài, nhưng không biết thức thời., Bát phúc tấn mặt tối sầm lại, xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào.

"Hừ..." Bát phúc tấn hừ lạnh, trên mặt lộ ra ý cười, vừa định mở miệng nói... "Hát hay lắm..." Nói xong tôi sững sờ, nhìn thấy nữ nhân kia sắp lên cơn, tôi mở miệng trong tiềm thức, và tất cả những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía tôi, một chút ngạc nhiên, và hơn nữa là một màn trình diễn hay. Bát phúc tấn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi cười khổ, hóa ra người không thức thời hiện tại là tôi.

Chuyện đã đến nước này, tôi thầm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên cười nói: "Ngươi hát thật hay, chẳng trách Bát phúc tấn không thích." Tôi mỉm cười nhìn Bát phúc tấn và nói, "Chúng ta có dịp như vậy, người thưởng năm trăm lượng bạc, dù sao ta cũng không thể so sánh được với người, mang qua đây."

"Vâng." Tiểu Đào ở bên cạnh đi lên. "Mang hai trăm lượng bạc cho ông chủ Triệu." tôi lớn tiếng nói. Cũng may, trước khi ra ngoài có mang theo tiền, nếu không hôm nay sẽ rất mất mặt, trong lòng không tránh khỏi có chút đau lòng, hai trăm lượng bạc... Phòng của Dận Tường cũng phải được trang trí lại rồi. Người tốt khó làm, đúng là hôm nay mới được lĩnh hội câu này... đành ngậm đắng nuốt cay quay về hiện tại. Bát phúc tấn đằng kia nghe thấy lòi nói của tôi không có biểu hiện gì, tôi thấy ngực nàng ta phập phồng rất mạnh, rõ ràng là đang kìm nén tức giận, mặc dù trên mặt vẫn đang giả vờ cười. Trong lòng tôi cũng phải đề phòng nàng ta, nếu nàng ta thật sự muốn làm ầm ĩ lên thì ai cũng phải chịu.

"Thập tam đệ muội nói cũng phải, hôm nay đúng thật là nhờ Bát đệ muội. Đi thôi, ta cũng sẽ thưởng hai trăm lượng bạc." Tứ phúc tấn đột nhiên mở miệng, nói xong, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bát phúc tấn, trong lòng không còn tức giận, nhưng cũng không thể nói thêm. Bỏ qua một bên đi, Tứ phúc tấn không phải là tùy tiện đắc tội nàng ta, trong lòng tôi không khỏi có chút cảm kích, nhưng là trong nháy mắt nhìn lại, Na Lạp thị sắc mặt vẫn là mờ mịt. Thất phúc tấn ở một bên cũng phụ họa theo, mọi người xung quanh đều đáp lại, cho chúng tôi một mặt mũi, và cũng để họ đỡ mang danh giàu mà keo kiệt.

Trong lòng tôi đang đoán suy nghĩ của Tứ phúc tấn, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên: "Triệu Phương Sơ đa tạ Tứ phúc tấn và Thập tam phúc tấn ban thưởng." Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thì thấy Triệu Phương Sơ đã đến ngồi ở chỗ Tứ phúc tấn, khi đến gần, Na Lạp thị nhẹ nhàng gật đầu, Triệu Phương Sơ lại liếc mắt liếc tôi, trong mắt có chút cảm kích. Một người nhạy cảm như hắn đương nhiên hiểu rằng nếu không có tôi, thì bây giờ không biết kết cục của hắn sẽ thành cái gì. Nhưng tôi không muốn nói bất cứ điều gì với hắn nữa. Đó chỉ là một quyết định trong vô thức để giúp hắn, nhưng vì giúp hắn mà tôi mất hai trăm lượng bạc, xúc phạm đến Bát phúc tấn và nợ ân tình Tứ phúc tấn, làm gì có tâm tình để ý hắn. Nghĩ xong, tôi cười nhạt: "Ông chủ Triệu khách sáo quá." Nói xong bưng tách trà, lại liếc tôi một cái, sau đó cúi người lui ra ngoài.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về thôi." Tứ phúc tấn đứng dậy cười nói với Bát phúc tấn, "Ta hôm nay cũng mệt rồi, chịu không nổi. Hôm nay vui như vậy là đủ rồi." Sau đó, nàng quay đầu lại và liếc nhìn tôi. Tôi vội vàng đứng dậy, cười nói: "Trước đó có đi cùng Tứ tẩu, nếu Tứ tẩu về thì ta cũng xin phép." Bát phúc tấn cười, đứng lên: "Ta dù không muốn nhưng không thể trì hoãn việc nghỉ ngơi của mọi người, ta tiễn mọi người. "Nói xong đi tới, Thất phúc tấn và các vị phu nhân cũng theo vậy mà cáo từ, cùng nhau đi ra ngoài.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.