Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử

Chương 121: Phiên ngoại _ Tần Toàn (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vẻ mặt Tứ gia mệt mỏi, không chớp mắt nhìn chằm chằm người nằm trên giường - - Thập tam phúc tấn, ước chừng đã khoảng ba canh giờ. Thập tam phúc tấn rốt cục đã nhặt được mạng về, hoặc là trời thương hại gia của chúng ta, hoặc là phần tình cảm chân thành kia của gia đã cảm động trời, ông trời rốt cục thả cho Thập tam phúc tấn một con đường sống. Mà ta lại thấp thỏm, con đường sau này sẽ đi như thế nào đây, Tứ gia sợ là đã không quan tâm, từ ngày ngài quyết định cứu nàng thì cái gì cũng không để ý.

Người trên giường nhúc nhích một chút, ta nhìn về phía nàng, sắc mặt tái nhợt cũng không cản trở vẻ xinh đẹp của nàng, mà cặp mắt thể hiện linh hồn của nàng lúc này lại nhắm chặt. Chính bởi vì đôi mắt nhắm chặt này, khiến cho mấy năm qua đã xảy ra bao nhiêu chuyện không tưởng được, suy nghĩ của ta không khỏi bay tới chuyện tuyển tú nữ năm đó...

"Tứ ca, hôm nay huynh nhất định phải đồn ý với ta!" Ngày đó Thập tam gia vừa từ phủ Nội vụ trở về, liền năn nỉ gia thay ngài ấy đòi tú nữ, mà Tứ gia lại thật sự không đồng ý. Thập tam gia giống như bị ma ám, cứ cách năm ba ngày lại đến tìm gia, bộ dáng không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, ngay cả ta là thái giám trong lòng cũng tràn ngập tò mò, đến tột cùng là người như thế nào có thể khiến cho một hoàng tử mê mẩn như vậy, chẳng lẽ trưởng thành ba đầu sáu tay? Trong lòng cũng ngóng trông gia có thể đồng ý, để ta cũng có thể xem thử nhân vật này, đáng tiếc ta chỉ là nô tài, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

Hôm nay chính là sinh nhật phúc tấn của quý phủ, Thập tam gia nhìn thấy gia vui vẻ, lại dựa vào sinh nhật đó nhờ thuyết phục, gia rốt cục trong lúc do dự cũng đồng ý, nhìn Thập tam gia lòng tràn đầy vui mừng rời đi, ta cũng vui vẻ theo một hồi. Nhưng ai ngờ đêm đó đương sự lại dây dưa với nhau, rốt cuộc không để ý rõ ràng nữa.

Ngày đó đi đón gia tan lớp, lại phát hiện gia so với thường ngày có chút khác, ngài không giống thường ngày đưa đồ trong tay cho ta, mà cầm ở trên tay như có điều suy nghĩ, giống như không phát hiện ta đứng ngay trước mặt. Ta vội vàng nhận đồ từ trên tay ngài, mà Ba Đồ đã dắt ngựa tới, gia cũng phục hồi tinh thần, cũng không nhận lấy, quay đầu đi về phía Trường Xuân cung, chặn ngang ngạch nương của ngài - Đức phi nương nương vừa muốn ra cửa thăm tú nữ. Rốt cục đã mở miệng kêu muốn tú nữ trong miệng Thập tam gia kia, ta đi theo phía sau, thế mới biết được, ngài đã đụng phải Thập tam phúc tấn lúc ấy còn là tú nữ - Nhã Lạp Nhĩ Tháp Minh Vi, chỉ sợ lúc đó, nàng đã gieo vào trong lòng gia, rốt cuộc không xua đi được nữa.

Từ chỗ Đức phi đi ra, gia liền tới chỗ Thập tam gia. Chỉ thấy bọn họ thấp giọng thương lượng rất lâu, lại vội vàng đi ra ngoài một chuyến, lúc gần hoàng hôn gia đưa tờ giấy cho ta, nghiêm mặt nói: "Ngươi đến chỗ ở của tú nữ một chuyến, đem tờ giấy này giao cho một tú nữ tên là Nhã Lạp Nhĩ Tháp Minh Vi. Bên kia ta đã chuẩn bị xong, ngươi đến góc chỗ ở của tú nữ, sẽ có người tiếp ứng dẫn ngươi đi vào. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên để cho người khác phát hiện." Ta nắm chặt tờ giấy này, chữ trên tờ giấy ta cũng nhìn thấy, ta cũng nhận ra, chỉ có hai chữ "Giả bệnh". Lúc ấy ta cũng không biết ảo diệu trong đó, chỉ làm theo phân phó của gia.

Đoạn đường này cũng thuận lợi, đến trước cửa phòng tú nữ kia, ta gõ nhẹ cửa, bên trong truyền đến một tiếng: "Ai vậy?" Một lát sau, cửa đột nhiên mở ra, một khuôn mặt không phải vô cùng xinh đẹp nhưng vô cùng thanh lệ xuất hiện trước mặt ta. Chỉ thấy nàng thò đầu ra nhìn một chút, hình như không phát hiện ra cái gì, mắt thấy nàng sắp đóng cửa, ta nhìn sốt ruột, hận không thể đem tờ giấy đưa tới trước mặt nàng, đang lúc ta khó xử, nàng đã nhìn thấy, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhặt nó lên, đóng cửa lại. Ta cũng thả lỏng xuống, trở về chỗ gia. Bây giờ nghĩ lại, cuối cùng nàng vẫn có duyên với nam nhân. Nghe nói ngày hôm sau nàng thật sự bị bệnh, bỏ lỡ tuyển chọn. Mà Tứ gia lại đi Trường Xuân cung năn nỉ Đức phi một chuyến, Đức phi cuối cùng cũng đồng ý với ngài, muốn tú nữ kia ở lại trong cung làm nữ quan.

Từ đó về sau, gia thỉnh an Đức phi càng thêm chăm chỉ, luôn thường đến Trường Xuân cung đi lại. Hôm nay, ngài đột nhiên dừng chân, bảo ta ở lại tại chỗ, mà ngài hướng về một phương hướng đi đến, ta giương mắt nhìn, phát hiện cung nữ kia đang ra sức lau vài dụng cụ. Ta chưa bao giờ biết hóa ra lau dụng cụ khô khan lại có thể tạo ra hứng thú, đương nhiên nàng còn ngân nga một ca khúc ta chưa bao giờ nghe qua, cũng không phát hiện gia đã đứng ở phía sau nàng. Đột nhiên khăn lau trên tay nàng vung lên, tiếp theo liền truyền đến tiếng cười như chuông bạc, khi nàng nhìn thấy gia lại không nhúc nhích nữa, gia đưa lưng về phía ta, cũng ngăn cản hết thảy chuyện tiếp theo... Chỉ là chờ gia trở về, vạt áo trước của ngài đã ướt một mảng lớn, mà ta lại kinh ngạc phát hiện, gia đang cười!

Đến chỗ Đức phi nương nương dùng cơm, cung nữ kia cũng ở bên hầu hạ một lát, sau khi nàng lui ra ngoài không bao lâu, Thập tam gia mượn lý do thuận tiện cũng đi theo ra ngoài, qua hồi lâu không trở về. Gia cũng đứng lên thỉnh từ nương nương, thấy canh giờ không còn sớm, Đức phi cũng gật đầu đồng ý. Ta theo sát ở phía sau, gia đột nhiên dừng bước, hại ta thiếu chút nữa đụng trên người gia. Thuận thế nhìn lại, phát hiện Thập tam gia cùng nữ quan kia đang nói chuyện trong bóng tối, thanh âm mặc dù không lớn, lại vừa vặn có thể để cho chúng ta nghe thấy. Khi bọn họ nói xong đi ra, vừa vặn cùng gia đối đầu, rõ ràng ta nhìn thấy nữ quan kia kinh ngạc, mà gia gọi Thập tam gia cùng rời đi. Ngay lúc quẹo cua, gia lại đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua phía sau thật sâu, ta cả kinh, chẳng lẽ gia đối với cung nữ này cũng có chút hứng thú?

Sau khi trở lại phủ, gia vào phòng phúc tấn, nói chuyện liền đi ra. Đêm đó ngài không vào phòng ai, chỉ ngồi trong thư phòng đọc sách. Mà ta phát hiện dù là một chữ gia cũng không nhìn vào, hơn một canh giờ trôi qua, cũng không thấy trang sách lật qua một trang, ánh mắt như xuyên thấu sách vở, không biết nhìn đến nơi nào. Ta mơ hồ lo lắng, xem tình hình này, gia tám phần là coi trọng cung nữ kia, nhưng Thập tam gia vô cùng thích, người cũng là Thập tam gia coi trọng trước, hai huynh đệ bọn họ lại từ trước đến nay giao hảo, gia xưa nay rất chiếu cố Thập tam gia, lần này vì một nữ tử như vậy, nên kết thúc như thế nào?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.