(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Aizz!" Nhịn không được lại thở dài. Tiếp theo bọn họ phải đến nơi diễn ra kì thi Hương. Lúc ấy tôi thật may mắn vì không cần nhanh như vậy nhìn thấy bọn họ, thật sự là không được tự nhiên.
Ngày đó, cho dù Tứ a ca dùng ánh mắt như thế nào nhìn tôi, tôi cũng biết rõ núi băng cũng phải tan chảy, mùa Đông cũng tránh không được mùa Hạ. Không thể thay đổi gì a! Huống chi, ha ha, tôi không nhịn được cười khổ, bên cạnh người này còn có một cái núi lửa —— Thập tam a ca!
Làm sao có thể thành như vậy! Trước kia ở hiện đại sống đến hai mươi lăm tuổi, cũng không nói tới chuyện tình cảm bao giờ, chẳng lẽ vận đào hoa của tôi đều tích góp từng tí một đến nơi này mới phát ra sao? Tôi phải làm sao bây giờ? Không thể trốn tránh, cũng không thể xông lên phía trước hét lớn, làm cho bão tuyết xông tới còn ác liệt hơn!
"Lại ở chỗ này lắc đầu vẫy đuôi cười ngây dại."
"A?" Tôi quay đầu nhìn, Đông Liên tỏ ra không cho là đúng. Tôi cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nàng cười lại gần ngồi xuống, nhìn tôi một lúc lâu. "Gì chứ? Cho dù ta là tiểu mỹ nhân, bị muội nhìn như vậy ta cũng nhịn không được đâu!" Tôi cười tủm tỉm bày ra vẻ mặt đắc ý.
"Xí, không biết xấu hổ!" Đông Liên cười mắng: "Muội đấy, thật là một quái nhân (người quái dị)!"
Tôi sửng sốt, đây là ý gì? chẳng lẽ... Nàng không nhìn tôi cứ thế tiếp tục nói: "Nói muội đừng so đo, muội lại trị Thập gia nói không nên lời; nói muội lợi hại, gặp phải Phúc công công, muội còn kém xa." Tôi yên lòng, cười: "Có lẽ là vì ta có hơi ngốc." Nàng sửng sốt, tôi nháy mắt với nàng mấy cái, nàng nở nụ cười."Muội đấy!" Nói xong đứng dậy: "Đi thôi, Nhị Hắc." Tôi trừng mắt nhìn nàng: "Làm ơn, rốt cuộc các người muốn cười đến khi nào?" Đông Liên cười kéo tôi đứng dậy, đi về phía trước.
Gọi tôi là "Nhị Hắc", là vì Đức phi nuôi một con chim Tiêu Liêu tên là Đại Hắc, nghe nói có không ít Cát Tường, nương nương thật sự rất thích. Mỗi ngày tắm rửa cho con chim kia một lần, nếu không sẽ chán chết. Tôi ở hiện đại cũng hình thành thói quen tắm rửa mỗi ngày, tắm rửa ở đây cũng không thuận tiện như hiện đại, muốn nước ấm thì khỏi nói, nhưng dụng cụ rửa mặt có rất ít, cho nên vừa mới tới đều không đủ dùng. Cũng may Đông Liên và những người khác rất tốt với tôi, sẽ đem những đồ không dùng cho tôi. Sau này Đức phi biết, liền nói về sau cho tôi một ít dụng cụ rửa mặt, còn cười nói tôi cùng Đại Hắc có cùng một tật xấu. Cứ như vậy, các cung nữ liền gọi tôi là"Nhị Hắc", tôi cũng không biết làm sao, tùy các nàng thích cười thì cười.
"Tỷ dẫn ta đi đâu?" Tôi hỏi Đông Liên. "Muội đã quên rồi, nương nương dang nghi ngơi, bảo chúng ta chờ người tỉnh lại thì tới đó. Ta ước chừng cũng gần một canh giờ rồi, việc tới tìm muội, muội còn không nhận!" Nói xong trừng mắt nhìn tôi. Tôi vội cười nói: "Đa tạ đại tỷ nhắc nhở, nào dám không nhận?"
"Nếu cảm kích, thì giúp ta vẽ vài hoa văn đa dạng đi, được không?" Tôi gật đầu: "Chuyện nhỏ." Chúng tôi cười nói đi đến phòng, trăng vừa nhô lên tiểu thái giám liền tới tìm chúng tôi. Vừa vào nhà, phát hiện trên mặt đất có một ít đồ đạc. "Tiểu Vi." Đức phi đang ngồi ở trên giường kiểm tra gì đó: "Ngươi tới đây." Tôi vội đi lên hành lễ, nương nương phẩy tay, đưa giấy viết thư trong tay tới: "Ngươi đọc đi, mắt của ta không tốt lắm."
"Dạ" tôi đọc cho Đức phi nghe, là thư của Thập tứ gia, nói là hai ngày nữa sẽ về, mọi chuyện đều rất tốt vân vân và vân vân... Đức phi rất vui:"Không có chuyện gì thì tốt rồi, cái tiếp theo." Đầy tớ (Minh Vi) cũng cười xòa phụ họa.
Đột nhiên rèm cửa được xốc lên, Phúc công công thở hổn hển tiến vào: "Chủ tử, Tứ gia và Thập tam gia đã trở về, hiện tại đang ở chỗ Hoàng thượng, lát nữa sẽ tới chỗ người thỉnh an." Tôi giật mình, thụt lùi từng bước. Đức phi nương nương không chú ý: "A, vậy cũng tốt. Đến đây, mau giúp ta chuẩn bị, chuyện khác để sau đi." Thấy nương nương vui mừng như vậy, Đông Mai cùng những người khác bước lên phía trước giúp người chải tóc, tôi cũng theo mọi người dọn lễ vật đang bày loạn trên mặt đất, đem quà thưởng gì đó đều ném qua một bên.
Một lúc lâu sau, cũng không còn chuyện gì, tôi liền lặng lẽ lui ra. Tôi còn chưa nghĩ nên đối mặt với bọn họ như thế nào, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách. Trong lòng có chút hoảng loạn, nói không nên lời vui mừng hay là khó chịu, tôi lắc đầu, đi đến lầu sách. Qua núi giả, chính là hành lang gấp khúc, tôi cúi đầu đi tới, đột nhiên một cánh tay kéo tôi qua. "A!" Tôi la lên, bị người đó ôm chặt vào lòng, hương cỏ xanh thản nhiên truyền đến.
Tôi không giãy dụa nữa, yên tĩnh trở lại, cảm thấy tim của hắn đang phập phồng trong ngực. Qua một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn, Thập tam a ca đang cười tủm tỉm nhìn tôi...
Tôi hé miệng, không biết nên nói gì cho phải, thấy hắn nhìn tôi, tôi liền cười nhìn hắn, cả mặt trăng cũng không thấy đâu, hơi tối một chút."Không tệ! Khí sắc tốt lắm." Thập tam a ca nói xong tay lại muốn sờ mặt tôi, tôi chợt phản ứng, làm cho hắn bổ nhào vào không khí. Hắn mất hứng nhìn tôi, tôi cười xoay người tới đường hành lang: "Cũng không thể mỗi lần đều cho ngươi thực hiện được?"
"Hừ!" Thập tam a ca bĩu môi, đi theo tôi. Tôi thật sự rất vui, mấy ngày nay nghĩ không tới tạm biệt hắn, sẽ như thế nào đây, hiện tại mới biết được, tôi còn xa lắm mới hiểu được lòng người... Nghĩ vậy, bước chân của tôi ngừng một chút. Thập tam a ca sửng sốt, ngẩng đầu nhìn tôi, tôi thản nhiên cười, tiếp tục đi, lúc nhìn thấy hắn lại không thể ngừng nghĩ tới Tứ a ca...
"A, cái gì hạnh phúc cuối đời?" Tôi nghĩ, không nhịn được lắc đầu, "Không phải xin nghỉ hưu là hạnh phúc cuối đời đó chứ?"
"Ha ha!" Thập tam a ca cười lớn, cười ngã cả ra đất. Tôi cười nhìn hắn: "Này có cái gì buồn cười? Hắn lớn tuổi như vậy, cho dù trúng tuyển thì cũng chỉ có thể nghỉ hưu về quê! Nhưng nói gì thì nói cũng chứng minh hắn đã từng làm quan, cách về hưu của cán bộ kỳ cựu đó." Thập tam a ca cười ra nước mắt, mở to mắt nhìn tôi:
"Cái gì mà cách về..." Tôi sửng sốt, vội nói: "Không có gì, tùy tiện nói thôi. Đúng rồi, ngươi đã đói bụng chưa?" Tôi vội chuyển chủ đề, Thập tam a ca cũng không để trong lòng, ngồi dậy. Tôi nghĩ hắn phải đi rồi, cũng vội đứng lên, hắn lại kéo tôi vào lòng. Tôi theo bản năng muốn tránh, lại bị hắn ôm quá chặt. Cảm thấy có chút khó thở, tôi cười khổ, cái mũi nhanh chóng bị đè ép, nếu đây là phương pháp biểu lộ cảm tình của hắn, một ngày nào đó mặt của tôi sẽ bị san bằng. Chỉ cảm thấy hắn dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ may mắn ngày hôm nay không chải Sơ Bả Tử Đầu*, nếu không... Ha ha, nếu hắn muốn làm như vậy e là có chút khó khăn, đang miên man suy nghĩ.
"Ngươi thật tốt..."
"A?" Tôi sửng sốt, nói chuyện không đầu không đuôi, có ý gì a! Thập tam a ca đã buông tôi ra, không đợi tôi nghĩ nhiều, từ trong lòng ngực móc ra một cái túi bằng vải bố.
Đưa tới trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười nhìn tôi bĩu môi.m"Cho ta?" Tôi nhẹ nhàng hỏi. Hắn gật đầu, tôi cúi đầu mở ra. "A! Là nghiên mực Đoan Khê** và mực Huy Châu***." Hai thứ này đều thật tinh xảo. Thập tam a ca nhướng mày: "Thấy ngươi viết rất tốt, nên mua thứ này cho ngươi, nghĩ ngươi sẽ rất thích." Tôi cười vui vẻ. "Cám ơn ngươi." Thấy tôi vui, Thập tam a ca cũng rất vui. Tôi trân trọng cầm hai món đồ, thấy sắc trời không còn sớm: "Cũng nên đi thỉnh an nương nương rồi nhỉ?" Thập tam a ca gật đầu đi ra ngoài, tôi khóa cửa xoay người đi xuống dưới, hắn theo sau tôi, trên đường chợt nghe hắn thầm thì cái gìn"Không cảm ơn..." Vân Vân.
Tôi nghiêng đầu nhìn, hắn tỏ ra bất mãn. Tôi quay đầu lại, thấy đã đến phòng của Đức phi, liền đứng lại xoay người. "Muốn ta cảm ơn như thế nào mới được đây?" Hắn dừng lại một chút, liền cười phá lên: "Ngươi biết." Tôi sửng sốt, chợt tỉnh ngộ: "A, hiểu rồi." Thập tam a ca vui vẻ đi tới, liền thấy tôi cung kính phúc thân: "Nô tỳ tạ chủ tử ban thưởng" Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Thế này đúng rồi chứ?" Bộ dạng của Thập tam a ca giống như bị mắc xương cá, thấy vẻ mặt của tôi là thật, đến nửa câu hắn cũng không nói ra được. Tôi cố chấp xoay người sang chỗ khác: "Xin ngài chờ ở đây, nô tỳ đi thông báo một tiếng." Đi chưa được hai bước."Xì", tôi thật sự nhịn không được."Được lắm, ngươi..."
Tôi cũng không nhìn Thập tam a ca đang thở hổn hển la lên ở đằng sau,vén rèm vào nhà, thấy Đức phi đang ngồi trên tháp, liền tiến lên, phúc thân: "Bẩm nương nương, Thập tam gia đang ở bên ngoài, chờ người."
"Ừ, Đông Mai, mau mời hắn vào." Đức phi vui vẻ ngồi dậy. Ngẫm lại bộ dạng vừa rồi của Thập tam a ca, tôi không nhịn được cười trộm.
"Tiểu Vi?"
"A? Dạ" tôi vội lấy lại bình tĩnh, Đức phi cười phất tay: "Đi, thỉnh an Tứ a ca đi." Tôi sửng sốt, theo bản năng quay đầu, lúc này mới thấy Tứ a ca đang ngồi cạnh bình phong, lẳng lặng thưởng thức trà. Tôi nuốt khô nước miếng, đi lên phía trước: "Nô tỳ thỉnh an Tứ gia, Tứ gia Cct tường." Hắn cũng không nhìn tôi, chỉ nâng tay lên: "Ừ, đứng dậy đi." Tôi lui ra phía sau hai bước, cúi đầu: "Tạ chủ tử."
Thập tam a ca hùng hổ đi vào, cười thân thiện nói: "Dận Tường thỉnh an nương nương." Đức phi đứng lên, đi qua kéo hắn đứng lên: "Mau đứng lên, để cho ta nhìn ngươi nào. Ừm, hình như gầy hơn một chút, cũng đen hơn." Nói xong xoay người dắt tay Thập tam a ca: "Đến đây, ngồi chỗ này. Hai mẹ con chúng ta trò chuyện."
Bên tai truyền đến tiếng bọn họ một người hỏi một người đáp, tôi một chút cũng không nghe được gì. Trong đầu lộn xộn, cảm thấy chính mình thật sự vô dụng, nói cái gì cũng không dám nhìn Tứ a ca, nửa ngày trời mới lấy được dũng khí... Aizz Không nhịn được thở dài, vẫn không được. Quên đi, vô dụng sẽ không tốt đâu.
Đột nhiên truyền đến tiếng nói của Tứ a ca: "Đây là nhi tử đi Hồ Quảng mang về một ít hàng dệt tơ, không phải đồ trong cung, cũng có chút hương dã, nương nương xem thử xem."
Đức phi gật đầu, mỉm cười nói: "Trước hết nhận lấy, sau đó để lúc rãnh rỗi, ta sẽ xem. Đông Liên, Tiểu Vi, đi lấy đi." Tôi sửng sốt, vội theo Đông Liên đi lấy đồ. Đông Liên đi vào buồng trong. Tôi vừa muốn lui ra, Tứ a ca liền duỗi tay ra, tôi nhìn thấy có một thứ ở trên tay hắn, nhưng Đông Liên đã vào buồng trong rồi, nhìn bộ dạng hờ hững của hắn, tôi chỉ có thể kiên trì đi tới duỗi tay ra đón.
"A!" Tôi không nhịn được nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, vải dệt ở dưới đất, Tứ a ca đang gắt gao nắm lấy cổ tay tôi...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");