Mộng Hoàng Lương - Xuân Dữ Diên

Chương 47: Tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rồi




Mấy ngày nay Lương Phong đều lùi việc làm thêm xuống, hầu như cô luôn ở bên cạnh Triệu Khinh Hoà để giúp đỡ cô ấy, cô cũng thẳng thắn nói muốn học được chút gì đó từ chỗ Triệu Khinh Hoà.

Trang phục mà Triệu Khinh Hoà thiết kế vẫn luôn được sửa đổi từng chút từng chút một, chưa đầy một ngày trước buổi triển lãm, cô đã bối rối đến mức không thể đứng vững.

Đến buổi tối, tất cả người mẫu đều đã về hết, nhưng Triệu Khinh Hoà vẫn còn ở lại phòng làm việc kiểm tra những tấm hình chụp vào ban ngày.

Triệu Khinh Hoà đã bỏ ra rất nhiều công sức để tìm mẫu.

Bởi vì chủ đề mà cô ấy nghĩ cho buổi biểu diễn tốt nghiệp lần này là trang phục sườn xám Trung Quốc, cho nên yêu cầu về người mẫu lại tăng thêm một phần --- Phải cổ điển. Cho dù là người mang quốc tịch gì, nhưng khi mặc vào cũng phải khiến Triệu Khinh Hoà cảm thấy thích hợp thì mới được. Vốn dĩ trước đó cô ấy đã tìm xong người mẫu rồi, nhưng mấy ngày nay lúc xếp hàng luyện tập thì rất khó lựa chọn, cô ấy cũng đã đổi ba người rồi.

Cô ấy đối với buổi biểu diễn tốt nghiệp sắp đến của mình đã rất gấp rồi, lại đến mấy ngày sau có mấy người mẫu không chịu đựng được nên đã rút lui.

Buổi tối, lúc chỉ có Triệu Khinh Hoà và Lương Phong ở chung, thì Triệu Khinh Hoà sẽ đau đầu mà than vãn với Lương Phong:

“Có phải tớ sắp biến thành người điên rồi không?”

Lương Phong vừa giúp cô ấy sắp xếp lại quần áo lúc sáng, vừa cười rồi nói với cô ấy: “Cậu không có, chẳng qua là cậu để ý đến buổi biểu diễn này quá thôi, không phải lỗi của cậu đâu.”

“Nhưng tớ cảm thấy tớ sắp ép người bên cạnh và chính bản thân mình phát điên hết lên rồi.”

“Tớ vẫn chưa này.”

Triệu Khinh Hoà cười khổ: “Lương Phong, sao cậu lại tốt như thế chứ, ngày nào cũng đến đây chịu đựng tớ từ rạng sáng đến tối khuya.”

Đôi mắt Lương Phong yên lặng nhìn cô ấy, sau đó cô đi đến và ngồi xuống cạnh Triệu Khinh Hoà.

Rạng sáng, trong phòng làm việc yên tĩnh, giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên: “Thế tớ muốn kể cho cậu một câu chuyện… Báo ân.”

“Câu chuyện báo ân?”

Khoé môi Lương Phong mím lại, cô gật đầu: “Câu chuyện báo ân, trước kia không phải cậu từng theo dõi một tài khoản tên là “Hữu Phong” trên Weibo sao?”

Triệu Khinh Hoà gật đầu một cái rồi “Ừ” một tiếng, nhưng cô ấy còn chưa nói gì thì bỗng nhiên đã trợn mắt nhìn sang Lương Phong, lời nói cũng không nhanh nhẹn: “Cậu, cậu, cậu, chính là tài khoản đó sao?”

Lương Phong nở nụ cười tươi rạng rỡ rồi gật đầu: “Đúng thế, cậu từng ủng hộ tớ có đúng không?”

Hai tay Triệu Khinh Hoà nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Lương Phong: “Đương nhiên rồi! Thậm chí tớ còn trúng giải quay số, cậu còn gửi quần áo cho tớ nữa! Tớ rất thích thiết kế của cậu!”

“Đúng thế.” Lương Phong nhìn Triệu Khinh Hoà: “Cho nên tớ mới nói đây là một câu chuyện báo ân, cậu từng ủng hộ tớ, hôm nay tớ cũng ủng hộ cậu.”

Khoé mắt Triệu Khinh Hoà bỗng nóng lên, sau đó cô ấy tức giận nói: “Cậu còn tốt hơn cả anh tớ nữa!”

Lương Phong im lặng không nói gì.

Sau đó cô lại nghe thấy Triệu Khinh Hoà cắn răng nói:

“Tớ mời anh ấy đến xem buổi biểu diễn của tớ nhưng anh ấy không chịu tới!”

Một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ, Lương Phong sờ đầu của Triệu Khinh Hoà. Sau đó cô cười thành tiếng rồi nói: “Hay là cậu gửi liên kết zoom cho anh ấy đi?”

Triệu Khinh Hoà có chút ngạc nhiên mà nhìn sang Lương Phong, sau đó cả hai cùng nhau bật cười thành tiếng.

Cuối cùng tâm trạng của Triệu Khinh Hoà cũng trở nên tốt hơn, sau đó cô ấy lái xe chở Lương Phong về nhà của mình.

Vừa khéo người thuê phòng trong nhà đã chuyển đi, nên trong nhà có một phòng trống tầm một tháng nay, bởi vì Lương Phong vẫn luôn ở phòng làm việc của Triệu Khinh Hoà để giúp đỡ, cho nên cô ấy dứt khoát nói Lương Phong chuyển đến đây ở một tháng. Ban ngày cô đi từ đây đến trường sẽ gần hơn rất nhiều, còn thời gian trống thì sẽ đến studio của Triệu Khinh Hoà để giúp đỡ, buổi tối nếu về trễ cũng không còn sợ nữa.

Một ngày trước khi buổi biểu diễn được tổ chức, Connell ở studio của Triệu Khinh Hòa chụp lại ảnh trang điểm (*) cho các người mẫu.

(*) Ảnh trang điểm: Là hình được chụp để làm cơ sở và tài liệu tham khảo cho các nhà trang điểm, để họ trang điểm cho diễn viên, người mẫu.

Không ngờ rằng khi đang chụp hình thì có một người mẫu gốc Hoa ngất xỉu. Triệu Khinh Hoà bị doạ sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, sau đó cô ấy lập tức gọi xe cứu thương, khi đã đến bệnh viện thì cô ấy mới yên lòng hơn một chút --- Thì ra là hạ đường huyết và đau dạ dày.

Bác sĩ nói người mẫu này ăn kiêng quá nghiêm khắc, cho nên hạ đường huyết và đau dạ dày cùng nhau xuất hiện rồi bị ngất xỉu.

Sau khi Triệu Khinh Hoà thanh toán tiền thuốc thang xong thì liên lạc với bạn cùng phòng của người mẫu đó đến chăm sóc cô ấy, sau đó Triệu Khinh Hoà mới đón xe về studio.

Lương Phong thấy Triệu Khinh Hoà hồn bay phách lạc mà trở về thì lập tức đưa cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi.

“Bệnh nghiêm trọng lắm à?”

Giọng nói của Triệu Khinh Hoà nhẹ nhàng vang lên: “Hạ đường huyết và đau dạ dày.”

Lương Phong cũng yên tâm hơn một chút, cô hỏi: “Đối với vị trí còn trống này thì cậu liên lạc lại với những ứng viên mà cậu đã loại trong danh sách trước đó đi.”

Triệu Khinh Hoà ngước mặt lên, không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy trên mặt cô ấy.

“Trên đường về đã gọi điện rồi, ngày mai biểu diễn không kịp nữa rồi.”

Lương Phong chưa từng thấy Triệu Khinh Hoà khóc, trong ấn tượng của cô, Triệu Khinh Hoà là một cô tiểu thư không buồn không lo.

Cũng không phải theo nghĩa xấu xa gì, mà chẳng qua là cô ấy đơn thuần, hiền lành, sảng khoái, giống như mãi mãi cũng sẽ không suy nghĩ gì.

Cho nên vào giờ phút này, khi cô ấy bất lực trợn tròn mắt nhìn cô, không hiểu vì sao Lương Phong lại có loại cảm giác muốn bảo vệ.

“Vậy tớ lại giúp cậu đi liên lạc với những người mẫu khác cho cậu nhìn một chút.”

Triệu Khinh Hoà lại lắc đầu: “Tất cả người mẫu ở London này tớ đã tìm từ một tháng trước rồi, tớ không chọn những người có khí chất không hợp với bộ thiết kế của tớ đâu, Lương Phong, tớ không chịu nổi những chuyện phát sinh thế này, tớ đã chuẩn bị nó rất lâu rồi.”

Triệu Khinh Hoà ôm lấy Lương Phong rồi nhỏ giọng khóc thút thít, Lương Phong đang tính hỏi Connell xem thử có biết người mẫu nào có thể đến thử một chút, thì cô lại nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Triệu Khinh Hoà từ phía sau truyền đến.

Sau đó cô cúi đầu nhìn, cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy kiên định của Triệu Khinh Hoà.

“Lương Phong, cậu thử giúp tớ bộ sườn xám kia một chút được không? Dáng người của cậu cũng không thua gì tiêu chuẩn của người mẫu cả, tớ cảm thấy nếu cậu mặc thì chắc chắn sẽ rất thích hợp.”

-

Trong phòng thử quần áo, biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Khinh Hoà liên tục thay đổi.

Bộ sườn xám lộng lẫy với nền trắng ngọc trai và đoá hoa mẫu đơn đỏ tươi với viền chỉ màu vàng đang nở rộ trên cơ thể Lương Phong. Triệu Khinh Hoà giúp cô kẻ mắt và tô son màu đỏ tươi, sau đó nhìn vào trong gương, Lương Phong gần như không còn nhận ra mình nữa rồi.

Nhưng cô lại cảm thấy, gương mặt này giống như đã từng quen biết.

Váy đen, trang điểm rực rỡ, bị anh hôn lên môi.

Lương Phong nhẹ nhàng đưa mắt xuống, cô không nhìn mình trong gương nữa, mà chỉ hỏi Triệu Khinh Hoà: “Cậu cảm thấy tớ thích hợp sao?”

Cô đứng lên rồi nhẹ nhàng xoay một vòng. Chiếc sườn xám được cắt may lại một chút này như mọc ra từ trên người của cô vậy.

Giọng nói của Triệu Khinh Hoà đã không còn buồn bã như đưa đám nữa, cô ấy khẽ cười: “Lương Phong, cậu mặc bộ đồ này thật sự quá đẹp. Giống như bộ đồ này và cậu đang hợp thành một vậy!”

Lương Phong cong môi: “Nếu như trước buổi biểu diễn ngày mai mà cậu vẫn chưa tìm được người mẫu nào thích hợp hơn thì tớ sẽ giúp cậu trình diễn.”

Triệu Khinh Hoà vô cùng cảm kích: “Lương Phong, thật sự cảm ơn cậu.”

Lương Phong cười: “Thế tớ gọi cho Connell xuống chụp ảnh trang điểm nhé?”

Triệu Khinh Hoà lập tức gật đầu: “Để tớ gọi chị Cathy vào tạo hình trang điểm cho cậu trước đã.”

“Được.”

Lương Phong yên lặng ngồi trong phòng nghỉ, sau đó Cathy nhanh chóng thoát khỏi những người mẫu khác và đi vào trang điểm lại cho Lương Phong lần nữa.

Lương Phong bận rộn cả một ngày, cho nên giờ phút này khi nhắm hai mắt lại, cơn buồn ngủ cũng nặng nề kéo đến.

Suy nghĩ cứ thế trôi dạt đi rồi lại trở về ngày hôm đó.

Trong phòng trang điểm yên tĩnh, cô tựa vào lòng anh.

Lớp son môi bị lem, váy thì bị cởi ra.

Trong khán phòng tối tăm, ngón tay anh khều nhẹ chiếc cà vạt mà cô tặng anh rồi hôn xuống.

- -- “Thử nhìn chút xem, nếu bây giờ trời sập xuống, Thẩm Di Châu anh có giúp em gánh được không?”

Rồi sau đó là ẩm ướt, nóng bỏng, là trời đất quay cuồng.

Là mùi cam bergamot như ẩn như hiện ở trên người anh, cùng với cảm giác áp lực không thể xem nhẹ giữa môi anh.

Pháo hoa đầy trời, lửa sáng rực rỡ.

Cho đến khi ---

Cho đến khi Cathy nhỏ giọng đánh thức cô: “Fiona, tại sao cô khóc?”

Lương Phong từ từ mở hai mắt ra, sau đó nhẹ nhàng lau đi đôi mắt ẩm ướt của mình rồi ngẩng đầu nói xin lỗi với Cathy: “Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.”

Cathy cười: “Không sao đâu, tôi biết gần đây cô làm việc giúp đỡ Vivi nên rất mệt mỏi, nhưng hết ngày mai là kết thúc rồi, sau đó cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút cho khoẻ.”

Lương Phong gật đầu, sau đó cô lại nhìn chính mình trong gương một lần nữa.

Xinh đẹp, lộng lẫy.

Giống như một đoá mẫu đơn khẽ đong đưa.

Cũng nhìn thấy cánh cửa sau phía sau bị người nào đó khẽ đẩy ra.

Hè năm ấy, mùa mưa ở London kéo dài rất lâu.

Ẩm ướt, nóng bức, giống như con cá mắc vào lưới ướt đẫm.

Chỉ có khoảnh khắc anh xuất hiện thì mới trở nên khô ráo, ý lạnh như tuyết trong mắt của anh lại rơi xuống người cô một lần nữa.

Áo sơ mi màu xám tro, cùng với quần tây đen dài.

Anh hơi dựa vào cánh cửa đang mở rộng, dùng ngón tay dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác ở bên cạnh chân anh.

Anh im lặng, tùy ý liếc nhìn khắp nơi.

Xuyên qua phòng trang điểm yên tĩnh rồi rơi xuống gương mặt của cô ở bên trong gương.

Anh nhìn cô, nhưng lại không giống như đang nhìn cô.

Hơi lạnh từ máy điều hoà bỗng chốc bao bọc lấy Lương Phong, ánh mắt của cô không thể nào dời sang chỗ khác được.

Như là không nhớ phải dời đi, cũng giống như muốn quên đi.

Lương Phong nhìn thấy anh kiên nhẫn đút tay vào túi và chờ đợi.

Giống như gió tuyết bất động.

“Nhắm mắt lại, Fiona.” Cathy nói.

Lương Phong nhắm hai mắt lại.

Lớp sương phun khoá lớp trang điểm từ từ rơi xuống mặt của cô.

Một lát sau, Cathy vỗ vỗ bả vai cô: “Được rồi, để tôi đi xem thử chỗ Connell bên kia chụp hình đến đâu rồi.”

Lương Phong mở to hai mắt, sau đó cô nhìn bóng lưng của Cathy ở trong gương.

Cô ấy xách theo túi đựng mỹ phẩm rồi chậm rãi đi về phía cửa dẫn ra phòng khách và bước đến bên cạnh Thẩm Di Châu.

Thẩm Di Châu cười, sau đó anh giơ tay lên rồi nắm lấy eo của cô ấy.

Xoay người, cùng nhau rời khỏi phòng nghỉ.

Một khoảng yên lặng rất lâu.

Giống như là tuyết rơi phủ đầy khắp mọi nơi trên thế giới.

Giọng nói và biểu cảm đều biến mất ở ngay trước mắt cô, sau đó là một khoảng thế giới rộng mênh mông.

Lương Phong gần như lảo đảo mà từ trên ghế đứng dậy.

Connell đi đến, một tay anh ta bắt lấy cánh tay nhỏ của cô, còn một tay thì giữ máy chụp hình ở trên vai.

“Sao thế? Có phải mệt mỏi quá rồi không?”

Lương Phong mím môi lại rồi lắc đầu.

“Ngồi hơi lâu một chút, nên bị tê chân thôi.” Cô lại cười rồi nói: “Bây giờ tôi đã tốt hơn rồi, đi ra ngoài chụp hình đi.”

Trong phòng làm việc, người mẫu trước đó đều đã chụp xong và rời đi trước rồi.

Vừa nãy bên trong phòng khách vẫn còn người đến người đi, thế mà bây giờ lại trở nên cực kỳ trống trải.

Đứng trước phông nền màu trắng, Lương Phong dựa theo hướng dẫn của Connell mà tạo dáng, Triệu Khinh Hoà thì vẫn luôn đi lên phía trước chỉnh quần áo giúp cô.

Ánh đèn gần như từ bốn phương tám hướng truyền đến đây, tiếng “Tách tách tách tách” vang lên không ngừng cũng tràn ngập đầy trong đầu óc của cô.

Nhưng vì điều gì đó, cô vẫn có thể nghe được tiếng cười khẽ vang lên.

Trong phòng khách ít người, lại có người không chút kiêng dè mà châm thuốc lá lên lần nữa.

Trạng thái của Lương Phong không ổn, Connell liền từng tiếng từng tiếng mà cổ vũ cô.

Trong phòng khách trống trải, tiếng nói của anh ta lấn át hết tất cả mọi thứ.

Cuối cùng Lương Phong cũng bật cười.

“Con, cảm ơn anh.”

Connell chống nạnh, giả vờ “Đau khổ”: “Phạt cô ở nhà làm đồ ăn sáng một tháng.”

Lương Phong gật đầu đồng ý.

Sau đó cô không nghe, nhìn và ngửi nữa, mà cô tập trung nhìn vào ống kính của Connell và thay đổi tư thế.

Triệu Khinh Hoà ngồi phía sau máy giám sát cảm thấy rất hài lòng, lúc này cô ấy mới phát hiện không biết Thẩm Di Châu đã đi đến bên cạnh mình từ lúc nào.

“Thật sự là ngày mai anh phải đi gấp sao?” Triệu Khinh Hoà kéo ghế đến cho anh ngồi.

Thẩm Di Châu ngồi xuống, sau đó có chút mệt mỏi mà dựa lưng vào ghế.

Ánh mắt của anh cũng như những người khác, anh nhìn về phía người phụ nữ đang chụp hình kia.

Tươi sáng, phô trương.

Xinh đẹp đến mức không thể nắm lấy.

Người đàn ông đang chụp hình cho cô vẫn luôn tiến lên phía trước để trao đổi với cô, dáng người cao lớn của anh ta gần như bao phủ cả người của cô.

Hình như bọn họ rất thân với nhau, đến cả đầu vai cũng chẳng ngại ngùng mà dựa vào chung một chỗ.

“Đã huỷ rồi.” Thẩm Di Châu lạnh nhạt nói.

Triệu Khinh Hoà vô cùng vui vẻ, hai tay cô ấy nắm lấy cánh tay của Thẩm Di Châu: “Thế ngày mai anh sẽ đến xem buổi biểu diễn của em à?”

Thẩm Di Châu không quan tâm lắm, anh chỉ gật đầu một cái, nhưng ánh mắt lại chưa từng không rời khỏi người phụ nữ đang chụp hình kia.

Cathy đi đến sau lưng Thẩm Di Châu, sau đó cô ấy cười rồi nói: “Fiona thật sự rất đẹp. Nhưng không phải là tôi tự khen kỹ thuật trang điểm của tôi đâu, là do quần áo và cách trang điểm này đã tăng thêm vẻ đẹp cho cô ấy.”

Triệu Khinh Hoà nghiêng đầu nhìn Cathy và Thẩm Di Châu rồi mím môi lại, nhưng cô ấy cũng không nói gì.

Mấy năm trước, Thẩm Di Châu có đến London để đón cô về nước, khi đó Cathy và Thẩm Di Châu có duyên gặp nhau một lần. Cathy đã lộ ra vẻ rất hứng thú với Thẩm Di Châu, sau đó Triệu Khinh Hoà có nói xa nói gần nhắc nhở Cathy, nhưng Cathy hoàn toàn không để trong lòng.

Triệu Khinh Hoà cũng không biết vì sao hôm nay hai người lại liên lạc với nhau, nhưng dù sao cô ấy cũng không quản được chuyện của Thẩm Di Châu cho nên cũng dứt khoát không hỏi đến.

Lương Phong chụp xong một bộ cũng chẳng tốn nhiều thời gian lắm.

Sau khi chụp xong, Connell và cô cùng đi về phía Triệu Khinh Hoà rồi xem hình chụp trong máy theo dõi.

Bộ sườn xám này vốn dĩ đã dán sát vào trên người Lương Phong, khi cô hơi khom lưng thì lại càng lộ ra vòng eo cực kỳ nhỏ của cô. Đường xẻ bắt đầu từ phía trên đùi, để lộ ra đôi chân thon thả trong làn gió nhẹ của máy điều hòa.

Lương Phong khom người nhìn mình ở trong tấm hình, còn Connell đứng ở bên trái của cô. Vị trí hơi hẹp, anh ta lại không muốn vòng sang bên tay phải của Lương Phong, cho nên anh ta chỉ vòng tay qua người cô từ phía sau rồi nắm lấy con chuột.

Được Connell làm nền, cho nên cô càng trở nên nhỏ bé hơn, giống như cô đang dựa sát vào người của anh ta.

“Phối hợp tốt thật đấy.” Triệu Khinh Hoà ở bên cạnh bọn họ, trong khoé mắt cô ấy ngập tràn bong bóng màu hồng.

Thẩm Di Châu cũng khẽ cười.

Ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống dọc theo chiếc cổ trắng như sứ của cô, lướt qua đôi vai thon tròn rồi đến bộ ngực nhỏ nhắn mềm mại, cuối cùng là vòng eo chỉ cần một nắm tay đã ôm trọn và mắt cá chân thon dài của cô.

“Thật là xứng đôi đấy.” Rõ ràng trên khuôn mặt của anh là nụ cười thản nhiên, nhưng trong giọng nói lại có thể khiến người ta cảm thấy được sự lạnh lẽo vô cùng rõ ràng.

“Tấm này rất đẹp.” Connell nói đến tận hai lần thì Lương Phong mới đáp lại.

“Trong lòng cô có chút không bình tĩnh.” Connell dứt khoát nói: “Cả ngày hôm nay, không đúng, là buổi chiều hôm nay.”

Lương Phong cúi mặt xuống: “Tôi sẽ không phá hỏng buổi biểu diễn của Triệu Khinh Hoà đâu, anh yên tâm.”

Connell: “Tôi không nói chuyện này.”

“Được rồi, tôi xong rồi.” Lương Phong đứng lên, cô không muốn nói về chủ đề này nữa.

Tay của Connell cuối cùng vẫn rút về.

Lương Phong chỉ nhìn sang Triệu Khinh Hoà rồi mím môi cười: “Khinh Hoà, thế tớ đi thay quần áo trước, sau đó tớ sẽ giúp cậu sắp xếp quần áo mà người mẫu mặc vào ngày mai nhé.”

“Được rồi, tớ đi với cậu.” Triệu Khinh Hoà vội vàng đứng lên rồi kéo lấy cánh tay Lương Phong.

Hai người vừa tính đi.

Thì thấy đôi chân dài của Thẩm Di Châu vừa khéo chắn ở phía trước Lương Phong.

Lương Phong dừng chân, nhưng cô cũng không nhìn anh, mà ánh mắt lại nhìn xuống dưới đất.

Cô cứ nghĩ anh sẽ tự động tránh ra, bởi vì cho đến tận ngày hôm nay, anh đều không phải là người khi mình không vui thì sẽ làm người ta khó chịu.

Nhưng cô đợi mãi mà anh vẫn không có động tĩnh nào khác.

Cánh tay Lương Phong hơi căng chặt, sau đó ánh mắt từ từ dời lên trên.

Trong phòng khách yên tĩnh, cô nhìn thấy đôi mắt của anh im lặng ngước lên nhìn.

Cái lạnh phủ đầy sương giá trong chiếc áo khoác của anh thoát ra khỏi đôi mắt đen của anh, sau đó là một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên khóe miệng anh.

Cathy lên tiếng trước, cô ấy nở nụ cười yêu kiều: “Anh nhìn chằm chằm Fiona thế làm gì, không phải là thích Fiona đấy chứ?”

Triệu Khinh Hoà ngạc nhiên mà nhìn Thẩm Di Châu.

Nhưng anh vẫn chỉ nhìn Lương Phong.

Ngón tay thon dài đang cầm điếu thuốc của anh khẽ chuyển động, nụ cười trên khuôn mặt càng sâu hơn, môi khẽ mở ra, giọng nói từ từ vang lên.

Giống như là mút, nhai và nếm tên cô trên đầu lưỡi của mình.

“Fiona.” Anh nói.

Cơn hoảng sợ ùn ùn kéo đến.

Lương Phong đứng yên bất động.

Trong phòng khách sáng ngời, ánh mắt của anh như đang bao phủ lấy cô.

Sau đó cô nghe thấy anh có chút ngả ngớn, giọng nói mê hoặc mà trả lời vấn đề vừa nãy của Cathy:

“Đúng thế, cô Lương đẹp như thế này, tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rồi.”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Con người của ông chủ Thẩm á, chính là khi nói chuyện thì chẳng ai phân rõ được là thật hay giả, cũng chẳng ai dám tuỳ tiện tin là thật hay giả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.