Mộng Hoàng Lương - Xuân Dữ Diên

Chương 44: Đã lâu không gặp




Ngón tay anh từ đốt xương sống thứ hai trượt xuống, cảm nhận được làn da đang căng chặt lên của cô.

Trượt đến đốt thứ tư, phía bên trái có một nốt ruồi nhỏ màu nâu.

Trượt đến đốt thứ sáu, cơ thể cô không tự chủ được mà hơi cong lên.

Khi sờ đến nơi trơn bóng không rõ là nơi nào, cô sẽ không chịu nổi mà nắm chặt tay mình lại.

Cơ thể cô cong thành vầng trăng khuyết.

Đôi mắt tựa như ngôi sao sáng ngời.

Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn vào mắt anh rất lâu.

Lạnh lùng, nóng bỏng, mông lung, sáng ngời.

Có lúc anh và cô sẽ cùng nhau đắm chìm trong giấc mộng hư vô này. Sau đó anh đã quên mất lúc vừa mới bắt đầu vào sáng sớm ngày hôm đó, cô đứng bên cạnh cửa sổ hút thuốc một mình.

Sau đó cô ngoái đầu nhìn lại, để lộ ra một đôi mắt vô vọng.

Anh nhớ lại cô từng nói rằng cô là người theo chủ nghĩa bi quan.

Giờ phút này, anh nhìn huyết sắc trên mặt cô, cùng với một đôi mắt màu đen.

Cô ngước lên, sau đó nhìn anh.

Anh cũng nhìn về phía cô, nhìn thấy cô đang ngạc nhiên và không dám tin.

Sau đó anh khẽ cười rồi lui về phía sau hai bước, như thể anh hoàn toàn không muốn doạ cô sợ. Anh cười rồi nói: “Cô Lương, lâu rồi không gặp.”

-

Thẩm Di Châu đưa rượu và hồ sơ đến xong thì muốn rời đi, nhưng Triệu Khinh Hoà lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh rồi nói:

“Anh, cùng với bạn em ăn bữa cơm đi. Hiếm lắm mới gặp được mà.”

Thẩm Di Châu liếc nhìn cô ấy, sau đó anh tỏ ra có chút hiền lành và nói: “Được.”

Trước đó Triệu Khinh Hoà không nói ra mối quan hệ giữa cô ấy và Thẩm Di Châu là vì khi đó mối quan hệ trong gia đình quả thật rất loạn, nói ra sẽ cảm thấy vừa không có đạo đức, vừa vô lý. Bây giờ cuối cùng Tiêu Cầm và ba của Thẩm Di Châu đã ly hôn rồi, cho nên quan hệ giữa cô và Thẩm Di Châu cũng không cần phải giấu nữa.

Triệu Khinh Hoà lần đầu tiên giới thiệu Thẩm Di Châu với bạn của mình, trong lòng cô ấy không nhịn được có chút kích động.

Khi còn bé, cô ấy đã đối xử với anh không tốt, Tiêu Cầm thì lại càng xem thường anh. Cho nên hôm nay Triệu Khinh Hoà càng muốn đối xử với anh tốt gấp trăm ngàn lần.

Người trong phòng ăn cũng yên lặng lại, nhìn Triệu Khinh Hoà đưa Thẩm Di Châu đi vào.

Mấy người bạn này đa phần đều là bạn học chung với Triệu Khinh Hoà ở nước ngoài, rất ít khi qua lại với trong nước. Tuy nói rằng không biết Thẩm Di Châu, nhưng họ cũng biết đó là người anh mà Triệu Khinh Hoà nói sẽ đến đưa rượu vang cho cô ấy.

Không phải là người ngoài.

Nhưng mà từ khi Thẩm Di Châu đi vào phòng ăn này, không hiểu sao bầu không khí lại trở nên căng thẳng hơn.

Mới nãy mọi người còn đang cãi nhau kịch liệt về bộ sưu tập kia, mà bây giờ ai cũng đều yên lặng ngồi vào chỗ của mình, sau đó nhìn Thẩm Di Châu.

Rõ ràng trên khuôn mặt anh đang nở nụ cười gần gũi và dễ tiếp xúc, ánh mắt anh nhìn qua từng người trong phòng ăn rồi khẽ gật đầu. Rõ ràng Triệu Khinh Hoà đang rất vui vẻ kéo ống tay áo anh, nhưng mới vừa nãy vẫn còn ồn ào mà bây giờ lại âm thầm trở nên lạnh lùng.

Bởi vì giờ phút này, ánh mắt anh đang rũ xuống, thật sự có chút không tập trung và thờ ơ.

Giống như rơi xuống người bọn họ, cũng như rơi vào chỗ nào đó.

Cứ thế mà tuỳ tiện khiến tim người ta nhảy lên đến tận cổ họng.

Mọi người nhìn Triệu Khinh Hoà, nghe thấy cô ấy có chút lo lắng nói:

“Trước đó tớ chưa nói qua với mọi người, thật ra tớ có một người anh cùng mẹ khác cha là Thẩm Di Châu.”

Triệu Khinh Hoà khẽ nhìn Thẩm Di Châu một cái, xác nhận anh không có gì khó chịu.

Sau đó cô ấy hỏi anh: “Anh, em lấy ghế cho anh nhé?”

Thẩm Di Châu gật đầu rồi nhận lấy cái ghế Triệu Khinh Hoà đưa đến.

Mọi người bắt đầu rối rít dời khỏi vị trí để nhường chỗ cho anh, nhưng chỉ thấy anh xách cái ghế đi về hướng nào đó.

Thẩm Di Châu liếc mắt nhìn vị trí còn trống kia, sau đó một tay anh để cái ghế của mình vào vị trí bên phải cạnh chỗ trống.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, khoé môi anh cong lên một nụ cười thản nhiên: “Không cần để ý đến tôi ở đây đâu, mọi người đều là khách của Khinh Hoà mà.”

Một câu nói không nhanh không chậm vang lên, bầu không khí vốn còn đang căng thẳng cũng bị anh phá bỏ.

Trong phòng ăn, tiếng nói chuyện thưa thớt lại vang lên lần nữa. Nhưng mức độ đã kém xa lúc vừa mới làm đổ thức uống lên người Lương Phong.

Ngay sau đó, Triệu Khinh Hoà cũng phát hiện bầu không khí có hơi kỳ lạ. Trong lòng cô ấy cũng thấy hối hận, sớm biết thế thì cô ấy chỉ gọi Thẩm Di Châu đến chào hỏi mọi người là được rồi.

Vốn dĩ cũng không phải cùng một loại người, sau đó lại vừa mới gặp mà đã bảo anh ở lại cùng dùng cơm, thật ra đối với cả hai bên đều không tốt lắm.

Triệu Khinh Hoà chán nản mà ngồi trở về vị trí của mình, lúc này cô ấy mới phát hiện Lương Phong vẫn còn chưa trở lại.

Cô ấy đang tính đứng dậy đi tìm thì đã thấy Lương Phong đang đi đến cửa phòng ăn.

“Ôi, cái váy này cậu mặc lên đẹp thật.” Giọng Triệu Khinh Hoà cất cao lên, cô ấy muốn để mọi người dời đi sự chú ý, khiến bầu không khí sôi động một chút.

Trên bàn ăn cũng có người bạn trẻ nhanh chóng trả lời lại.

Sau đó tất cả cũng trở nên sôi nổi mà xoay người lại để nhìn Lương Phong.

Lương Phong nhìn bọn họ rồi khẽ cong môi.

Cô nhìn thấy trong phòng ăn chỉ có một người đang đưa lưng về phía cô.

Ngón tay thon dài để trên bàn ăn, làm như chán nản mà gõ theo nhịp.

Cô nhấc chân lên rồi đi đến cái ghế của mình.

Ngón tay kia vẫn đang gõ theo nhịp, rất có tiết tấu.

Người Lương Phong hơi nghiêng về phía trước, cô vượt qua cái ghế rồi cầm lấy điện thoại đang để trên bàn.

“Khinh Hoà.” Lương Phong lại đi đến cửa phòng ăn một lần nữa, sau đó cô nhỏ giọng nói: “Tớ quên mất rằng tối nay tớ còn có việc, bây giờ tớ phải đi trước rồi.”

Dưới ánh đèn sáng ngời, Triệu Khinh Hoà bỗng nhiên sinh ra ảo giác.

Rõ ràng giờ phút này Lương Phong vẫn đang nở nụ cười khẽ, nhưng khuôn mặt cô lại trở nên cực kỳ trắng.

Giống như mất hết huyết sắc.

Nhưng cô ấy cũng nhanh chóng nhận ra được điểm quan trọng nhất trong lời nói này --- Lương Phong phải đi, còn lý do là gì thì không tiện nói với cô ấy.

Đổi lại là lúc bình thường thì chắc chắn Triệu Khinh Hoà sẽ muốn giữ cô lại rồi nói mấy câu, nhưng cô ấy cũng không phải kiểu người cố ý muốn giữ người. Cô ấy cũng biết, mỗi người đều sẽ có vài chuyện riêng tư, không muốn nói cũng rất bình thường.

Bây giờ nếu Lương Phong muốn đi, ngược lại là có thể giúp cô ấy đỡ đau đầu.

Triệu Khinh Hoà lập tức đứng dậy. Cô ấy nhìn Thẩm Di Châu rồi nói: “Anh, hay là anh đưa Lương Phong về nhé? Bây giờ trời tối rồi, nếu để cô ấy về một mình thì em có chút không yên tâm.”

Ngón tay đang gõ theo nhịp kia khẽ dừng lại.

Lương Phong thấy Thẩm Di Châu quay đầu lại.

Phòng ăn yên tĩnh, tất cả âm thanh và màu sắc bỗng chốc hóa thành mảnh vụn hư vô, theo ánh mắt của anh mà thay đổi, sau đó bị chôn vùi hoàn toàn.

Âm thanh bắt đầu trở nên kéo dài hơn, xa xôi hơn và sắc bén hơn.

Cuối cùng, cô nhìn thấy đôi mắt không bận tâm gì của anh từ từ nhìn về phía cô.

Lương Phong như rơi vào hầm băng.

Thế giới bỗng chốc trở về vị trí cũ một lần nữa, trong giọng nói của anh như có tiếng gió sắc nhọn, vẫn như trước kia cô hay nghe, cực kỳ nhỏ nhẹ:

“Thật ra anh rất sẵn lòng, chỉ sợ cô Lương đây nghĩ anh là người xấu.”

Môi Lương Phong mím chặt lại. Sau đó cô nghe thấy Triệu Khinh Hoà vội vàng nói thêm vào:

“Lương Phong, anh tớ không phải người xấu đâu, cậu đừng lo lắng nhé.”

Lương Phong đứng yên tại chỗ, cả người trở nên căng thẳng. Một lúc lâu sau cô mới miễn cưỡng mở miệng ra rồi từ từ nói: “Khinh Hoà, cảm ơn ý tốt của cậu và anh cậu. Nhưng mà tớ đón xe về là được rồi, không cần phải phiền như thế.”

Lương Phong nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng ăn, Triệu Khinh Hoà vội vàng đuổi theo rồi nắm lấy vai cô: “Lương Phong, giúp tớ chuyện này nhé.”

Lương Phong dừng chân lại.

Triệu Khinh Hòa đưa mắt nhìn phòng ăn, sau đó nhỏ giọng nói: “Vừa nãy tớ tự dưng muốn gọi anh tớ ở lại cùng nhau ăn cơm, nhưng không ngờ mọi người đều không quen nên bây giờ lại thành lúng túng rồi. Tớ đang đau hết đầu nè, bây giờ vừa khéo cậu cũng phải đi, cho nên có thể giúp tớ một chút, để anh ấy đưa cậu về nhé, có được không?”

Nhịp đập trái tim của Lương Phong vẫn chưa trở lại bình thường, cô mím môi nhìn Triệu Khinh Hòa.

Triệu Khinh Hòa nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Năn nỉ, năn nỉ đó.”

Nếu cô mà từ chối thì khó mà ra khỏi cửa được, cô ấy chỉ là muốn xin cô giúp đỡ một chút chuyện nhỏ như thế thôi mà.

Lương Phong không tìm được bất kỳ lý do nào để không phải giúp cô ấy cả.

“Tớ giúp cậu đưa anh ấy đi.” Lương Phong nhỏ giọng nói.

Triệu Khinh Hòa trong nháy mắt lập tức trở nên vui vẻ, sau đó lại nặng nề kéo đầu vai Lương Phong.

“Cảm ơn cậu!”

Sau đó Lương Phong xoay người đi về phía phòng khách.

Cô nghe thấy tiếng bước chân vui vẻ của Triệu Khinh Hòa ở phía sau lưng.

Cô không nói gì hết, mà chỉ nhanh chóng rời khỏi phòng khách.

Sau lưng cô lại truyền đến giọng nói của Triệu Khinh Hòa:

“Anh ơi, anh giúp em đưa Lương Phong về nha, được không ạ?”

Cầm lấy áo khoác dài trên ghế sô pha, nhưng cô còn chưa kịp mặc.

Phòng ăn phía sau lưng Lương Phong vang lên tiếng kéo ghế.

Cô đi nhanh ra đến cửa rồi giơ tay lên nắm lấy chốt cửa chính.

Rồi cô lại nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm ở phía sau.

Khi vừa nhấc chân tính đi ra ngoài thì Lương Phong phát hiện mình vẫn còn đang mang dép.

Tiếng bước chân phía sau từ mơ hồ rồi dần dần trở nên rõ ràng hơn.

“Phanh” dép lê rơi xuống, cô mang giày cao gót vào rồi bước nhanh ra ngoài.

Cửa phòng khách bị người khác đẩy ra.

Cánh cửa bị mất đi lực khống chế mà đóng sầm lại.

Âm thanh phía sau lưng bỗng nhiên biến mất.

“Cạch, cạch, cạch.” Lương Phong đến gần thang máy, sau đó ngón trỏ của cô liên tục ấn nút xuống tầng.

Cửa nhà truyền đến tiếng “Ken két.”

Thang máy đi lên, ngón trỏ của cô lại nhấn thật chặt nút đi xuống.

Cửa nhà bị người ta thoải mái mở ra.

Con số trên thang máy chậm chạp nhảy lên.

Có tiếng bước chân rõ ràng truyền đến đây.

Cổ họng của Lương Phong xuất hiện mùi máu tanh nồng nặc.

Cô nghe thấy tiếng đế giày cứng ngắc của đàn ông chạm xuống mặt đất, phát ra âm thanh vang dội.

Từ khoé mắt, cô nhìn thấy một đôi giày màu đen.

Sau đó, ánh sáng từ cửa sổ hành lang bên cạnh bỗng nhiên bị che kín.

Giày cao gót của cô chợt nâng lên hướng về phía cầu thang.

Ánh sáng trở nên tối dần.

“Tinh.” Một tiếng, thang máy đến.

Tiếng bước chân của đàn ông ngừng lại một lát.

Làn váy của cô xoay tròn, sau đó theo chuyển động của cơ thể mà tạo thành hình hoa văn đẹp mắt, rồi lách qua khe hở giữa thang máy vẫn chưa mở hết.

Lương Phong nghe thấy tiếng bước chân kia càng gần hơn.

Ngón trỏ của cô nhấn chặt nút đóng cửa, tim đập liên hồi.

“Thình thịch, thình thịch.”

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

“Thình thịch, thình thịch.”

Khe cửa ngày càng nhỏ dần lại.

Tiếng bước chân kia cũng dừng lại, như là muốn từ bỏ.

Sau khi khe hở kia biến mất, ánh mắt của cô cũng từ từ rũ xuống. Cô dựa lưng vào vách tường lạnh như băng ở bên trong tháng máy.

Nhắm mắt lại, đôi môi trở nên tái nhợt.

Hơi thở từ từ, từ từ trở lại bình thường.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Nhưng dần dần cảm nhận được thang máy không đi xuống.

Lương Phong lại mở mắt ra lần nữa.

Cô nhìn thấy cánh cửa thang máy đã khép lại kia, vào giây tiếp theo --- Lại mở ra lần nữa.

Máu trong người Lương Phong bắt đầu chảy ngược.

Cô nhìn thấy đôi giày da màu đen kia đang thong thả đi vào.

Cơ thể bỗng chốc trở nên lạnh như băng, ánh mắt nhìn lên thì thấy một vệt màu xám nhạt ở trên đầu ngón tay thon dài của anh.

Thẩm Di Châu hơi nhếch mắt nhìn cô rồi khẽ mỉm cười: “Cô Lương, cô gấp đến mức làm rơi luôn cả thắt lưng của áo khoác rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.