Mộng Hoàng Lương - Xuân Dữ Diên

Chương 42: Đi về phía trước




Mùa hè năm nay dường như trôi qua rất nhanh, phần lớn thời gian Lương Phong đều bận rộn chuyện xin học bổng đến sứt đầu mẻ trán.

Cô cũng không phải sinh viên cấp ba sắp tốt nghiệp, nên có rất nhiều tài liệu bây giờ muốn làm nhưng lại gặp phiền phức. Sau đó cô lại vội vàng đi đến khắp mọi nơi để tìm kiếm tài liệu, chính cô cũng cảm thấy có chút buồn cười mà hỏi Triệu Khinh Hoà rằng: Có phải cô có chút điên và mơ mộng hay không?

Rõ ràng cô đã tốt nghiệp trung học nhiều năm như thế rồi, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại “Phát điên lên” muốn trở lại đi học một lần nữa.

Vốn dĩ cô nghĩ Triệu Khinh Hoà nhiều lắm là đến an ủi cô mấy câu, nhưng cô không ngờ Triệu Khinh Hoà lại gọi video đến.

Lúc đó trong nước đã là mười hai giờ khuya rồi, Lương Phong ngạc nhiên một chút, sau đó cô liền nghe máy.

Khi video được kết nối thì cô ấy mới phát hiện bên chỗ cô bây giờ đang là trời tối.

Trong phòng ngủ tối tăm, chỉ có ánh sáng từ máy tính chiếu ra, chiếu vào trên khuôn mặt của cô, gương mặt nhỏ nhưng đôi mắt lại rất to.

Lương Phong còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông:

“Vivi, đây chính là người phụ nữ xinh đẹp mà cô nhắc đến có phải không?”

Trong lòng Lương Phong bỗng nổi lên nghi ngờ, ngay sau đó cô lại nghe thấy giọng nói của Triệu Khinh Hòa vang lên:

“Đúng thế, cô ấy tên là Lương Phong, mọi người chào hỏi trước đi!”

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng ồn ào, Triệu Khinh Hòa quay đầu sang chỗ khác, sau đó Lương Phong mới phát hiện thì ra cô ấy đang ở buổi tiệc. Sau khi cô nói chuyện qua loa với mấy người trên bàn thì Triệu Khinh Hòa giới thiệu cho cô một người bạn.

“Cái này.” Triệu Khinh Hòa chuyển camera sang chỗ khác một lát, sau đó Lương Phong nhìn thấy một người đàn ông để râu quai nón, tuổi cũng không còn trẻ nữa, áng chừng đã hơn 30 rồi. Sau đó Triệu Khinh Hoà nói: “Dan, đã có vợ con rồi, năm ngoái từ chức ở một công ty tư vấn kiến trúc rồi chạy đến học viện thời trang London chúng ta để học, chắc sẽ nhập học chung với cô vào đợt mùa xuân đó.”

“Còn người này nữa.” Camera của Triệu Khinh Hòa lại đổi hướng, nhắm ngay vào một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ trông rất thời trang, cô ấy nói tiếp: “Connell, vốn dĩ đã nhập học ở học viện thời trang London này một lần rồi, nhưng kết quả là học được năm đầu tiên thì thấy không hứng thú nữa nên quay sang học chụp hình, mặc dù có chút đáng tiếc nhưng mà người ta lại thích nơi này, nên mỗi ngày cũng xem như là vui vẻ.”

“Còn nữa.” Camera của Triệu Khinh Hòa lại chuyển hướng lần nữa: “Còn tôi.”

Lương Phong có chút ngạc nhiên.

Triệu Khinh Hòa lắc lư mái tóc ngắn của mình rồi nở nụ cười thật tươi và nói: “Vốn dĩ hôm nay tôi phải tốt nghiệp khoa thiết kế rồi, nhưng mấy năm trước mẹ tôi bị bệnh nên phải nghỉ học một thời gian để chăm sóc bà ấy, nếu không thì chắc chắn tôi sẽ tốt nghiệp đại học vào năm nay cùng với mọi người rồi.”

“Tôi còn nghe một người bạn học tiến sĩ nói, lúc học sinh mới đến nhập học tiến sĩ, anh ta còn nhìn thấy một bà lão tóc đã bạc đến nhập học tiến sĩ với anh ta đó, còn nữa, khoa thiết kế của bọn tôi còn có bạn học đã kết hôn rồi sinh con xong, sau đó quay trở lại đi học đây nè!”

“Cho nên là.” Triệu Khinh Hòa nhìn Lương Phong cười cười rồi nói: “Cô cũng đừng cảm thấy mình bỗng nhiên nổi điên lên, tôi cảm thấy cô như thế rất tốt, đời người chỉ sống một lần thôi, nếu không làm chuyện mình thích thì thật sự quá là đáng tiếc. Không có gì quy định là phải đúng thời gian cả, chỉ cần là chuyện cô đã quyết định thì đó chính là đúng thời gian rồi.”

Trong phòng ngủ mờ tối, Lương Phong nhìn thấy đôi môi của mình đang cong lên, sau đó từ từ chuyển thành nụ cười.

“Khinh Hòa, cảm ơn cô.”

Triệu Khinh Hòa đùa giỡn cười một tiếng: “Vậy cô mau mau đến đây đi, gia nhập với tập thể vui vẻ của chúng tôi!”

-

Lời Triệu Khinh Hòa nói đã tiếp thêm rất nhiều lòng can đảm cho Lương Phong, dù sao thì đến hôm nay cô cũng đã chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại đây nữa. Vào một ngày nào đó trước khi đi ngủ, cô chợt nhớ tới mùa thu năm ngoái lúc Lạc Sinh đến tìm cô.

Khi đó cô nghĩ, Lạc Sinh đã lấy được rất nhiều tiền tài để có thể theo đuổi cuộc sống mình mong muốn, nhưng vì sao cô ta còn nhớ đến chút dịu dàng mà Thẩm Di Châu dành cho cô ta chứ, đó căn bản chỉ là sự dịu dàng giả tạo mà thôi.

Nhưng bây giờ, thật ra cô lại có chút hiểu được suy nghĩ của Lạc Sinh rồi.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, sau khi rời khỏi Karuizawa vào mùa hè năm ngoái, Lương Phong rất hiếm khi nghĩ đến Thẩm Di Châu. Lúc mới đầu, cô thường ép bản thân mình phải bận đến mức không còn sức để nghĩ đến anh, nhưng sau đó cô cũng từ từ không nghĩ đến anh nữa.

Thỉnh thoảng cô cũng cho phép bản thân mình được nhớ đến anh. Nhưng lúc tỉnh mộng thì phải làm sao để khiến bản thân không còn đau khổ bởi giấc mộng đó đây, rồi thời gian cũng sẽ khiến cô dần quên mất nó mà thôi.

Đến khi nghĩ lại, cô chỉ cảm thấy hơi chết lặng và cảm giác ngứa ran thoáng qua.

Trước khi mùa đông đến, Lương Phong đúng hẹn nhận được lời mời nhập học của Học viện thời trang London vào cuối mùa xuân. Sau đó cô gửi email cho Triệu Khinh Hòa và ngày lập tức cô nhận được một loạt tin nhắn điên cuồng của Triệu Khinh Hòa trên WeChat.

Triệu Khinh Hòa: Chúc mừng chúc mừng chúc mừng! Mau đến London tập họp với tôi nào!

Triệu Khinh Hòa: Tôi thật sự rất rất vui vẻ!

Triệu Khinh Hòa: Cô tìm được nhà chưa? Có một chút sai sót nhỏ khi tôi nói với cô về việc thuê một phòng đơn trong nhà tôi, ban đầu, một trong những người thuê nhà muốn chuyển đi vào mùa xuân năm sau, nhưng cô ấy đột nhiên muốn gia hạn hợp đồng thuê nên tôi muốn hỏi cô nếu cô chắc chắn muốn đến ở thì tôi sẽ không gia hạn tiếp hợp đồng với cô ấy nữa!

Lương Phong cũng vội vàng trả lời lại: Tôi cũng muốn nói với cô về chuyện này, chắc tôi không thể nào thuê phòng đơn của cô được rồi, bởi vì tôi đã nhìn quanh các nơi thuê nhà khác và thấy rằng số tiền thuê nhà mà tôi dành ra cho mình có lẽ không đủ để thuê được phòng đơn của cô.

Triệu Khinh Hòa: Tôi có thể cho cô tiền mạng, tiền nước và tiền điện.

Lương Phong: Nhưng tôi vẫn không thuê nổi, khu vực biệt thự của cô quá tốt.

Triệu Khinh Hòa: Vậy thì tôi giảm tiền thuê nhà cho cô một chút cũng được, dù sao thì tôi cũng không kiếm được tiền từ việc này.

Lương Phong: Đây cũng là chuyện tôi không muốn, tôi không muốn cô bởi vì tôi mà hạ giá, hơn nữa bản thân tôi cũng đã xem nhà rồi, nên cô không cần lo lắng cho tôi đâu.

Triệu Khinh Hòa trả lời tin nhắn hơi muộn một chút: Vậy đến lúc đó thì chụp hình nhà cô thuê cho tôi xem một chút, tôi sẽ kiểm định giúp cô.

Trong lòng Lương Phong cảm thấy rất ấm áp: Cảm ơn cô, Khinh Hòa.

Triệu Khinh Hòa: Không cần khách sáo, chúng ta là bạn mà!

Chuyện tìm nhà quả thật khiến Lương Phong tốn rất nhiều công sức, kinh phí mà cô dự tính rất ít và cũng rất khó tìm được những phòng đơn ở gần trường học. Cuối cùng ở trên một góc của diễn đàn trường, cô nhìn thấy quảng cáo cho thuê phòng, là một biệt thự cách hai khu phố ở bên ngoài trường học, ở đó có một phòng đơn cho thuê, nhưng nhà vệ sinh thì sẽ dùng chung. Bởi vì phòng rất nhỏ, lại không có điều hoà, vừa không có nhà vệ sinh riêng, hơn nữa người thuê lại vội vàng muốn sang tay nên ép giá xuống rất thấp, sau đó Lương Phong đã nhờ Triệu Khinh Hòa đến nhìn xem thử một chút.

Sau khi Triệu Khinh Hòa xem xong thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cô ấy nói cô không cần phải chịu thiệt như thế, tuy nơi này không có vấn đề gì lớn nhưng thế này cũng có hơi đơn sơ quá rồi.

Lương Phong nghe cô ấy xong thì cười rồi nói: “Thế thì căn này được rồi.”

Khi mùa đông đến, nhà và vé máy bay đều đã được chuẩn bị xong.

Sau đó Lương Phong gọi điện thoại cho Hoàng Thu Ý và hai người đã hẹn gặp nhau cùng ăn cơm tối ở một quán lẩu.

Bởi vì đang là cuối năm nên bên trong quán lẩu rất náo nhiệt. Ở kế bên có người tổ chức sinh nhật, sau đó tiếng cười đùa vang lên không ngừng. Bên ngoài cửa sổ là dãy đèn neon sáng ngời, người qua đường dựa sát vào nhau và nở nụ cười.

Lương Phong nói với Hoàng Thu Ý: “Lâu rồi chưa gặp.”

Hoàng Thu Ý cũng cười: “Lâu rồi chưa gặp, cô Lương.”

Lương Phong kẹp tóc lên, nhưng vẫn có vài cọng tùy ý rũ xuống, cô hỏi: “Lần trước ông chủ Trần nói muốn mua bản quyền thiết kế quần áo, thế đã có tin tức gì chưa?”

Hoàng Thu Ý gật đầu một cái: “Tuần trước tôi đã nói chuyện với bọn họ rồi, bọn họ là cố ý muốn mua bản quyền quần áo, nhưng cô ra giá hơi cao nên họ hy vọng có thể bàn bạc lại.”

“Thế bên bọn họ đồng ý trả bao nhiêu?” Lương Phong hỏi: “Nhưng tôi cũng không muốn bán hết cho họ tất cả các thiết kế của bộ sưu tập kia.”

“Tôi biết chứ, vốn dĩ giá bán bản quyền nên cao hơn.” Hoàng Thu Ý dừng một chút: “Nhưng cô Lương cũng biết mà, bọn họ đồng ý mua bản quyền quần áo của cô cũng bởi vì…”

“Bởi vì trước kia tôi có qua lại với Thẩm Di Châu nên bọn họ đang cược sau này tôi có thể sẽ quay về bên cạnh anh ấy.” Lương Phong bình tĩnh nói: “Tôi biết, nếu không có danh tiếng của Thẩm Di Châu mà chỉ dựa vào bản thân tôi thì làm sao ra được đến giá tiền này.”

Hoàng Thu Ý cũng biết Lương Phong hiểu rõ nên cô ấy không quanh co với cô nữa: “Ý của ông chủ Trần bên kia là, nếu như giá có thể hạ xuống 500 vạn thì ông ta bằng lòng bỏ ra số tiền này.”

“Được.” Lương Phong dứt khoát trả lời mà không cần suy nghĩ.

Hoàng Thu Ý có chút ngạc nhiên, cô ấy nói: “Thế tôi hỏi cô lần cuối cùng, cô thật sự bằng lòng bán hết tất cả bản quyền bộ sưu tập của mình đi sao? Lúc bọn họ bán ra thì có thể sẽ không còn tên cô nữa, cô cũng không thể dùng những bản thiết kế này để tiếp tục kiếm lãi hoặc phát triển thêm nữa.”

Lương Phong đưa tay lên rồi nhẹ nhàng vuốt tóc ra sau tai, cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Thu Ý, sau đó cô cười và nói: “Tôi biết chứ, cảm ơn cô. Tôi chỉ muốn biết là bao lâu thì tôi có thể lấy được tiền, trước tháng 1 của năm sau có được không?”

Hoàng Thu Ý im lặng không nói gì, cô ấy hít sâu một hơi: “Cũng được, tôi sẽ giúp cô thúc giục một chút.”

“Cảm ơn cô.” Lương Phong nói: “Chuyện này vốn dĩ cô không cần phải giúp tôi.”

Hoàng Thu Ý cũng cười khẽ, sau đó cô ấy giơ tay cầm coca lên rồi uống một ngụm.

“Tôi làm việc vốn dĩ cũng không phải đều nghe lời của Thẩm Di Châu, mặc dù studio của cô mở chưa được bao lâu, nhưng nếu tôi là người phụ trách thì cũng chỉ có một đạo lý đó là làm việc thiện thì mới có thể chết tốt lành.”

“Chẳng trách trong công việc cô có thể làm tốt như thế, một năm qua cô đi theo tôi, ngược lại là tôi làm lãng phí một năm đó của cô rồi.” Lương Phong tự giễu nói.

Hoàng Thu Ý lắc đầu rồi nói: “Thật ra chuyện đó cũng không có gì, chủ yếu là ông chủ Thẩm cho nhiều quá.”

Vốn dĩ bầu không khí còn đang có chút thương cảm, nhưng cũng trong nháy mắt lại trở nên thoải mái hơn, khiến Lương Phong bật cười theo.

Cô trả lời: “Đúng thế, không ai có thể từ chối được Thẩm Di Châu.”

“À, đúng rồi, còn chuyện này nữa.” Hoàng Thu Ý bỗng nhiên lấy từ trong túi xách ra một tập hồ sơ: “Lần trước cô giao phòng làm việc cho tôi, bây giờ có người chuyển hợp đồng lại cho cô.”

Ánh mắt Lương Phong nhìn sang chỗ khác.

“Tôi có đi tìm ngài Thẩm rồi, nhưng anh ấy nói anh ấy không cần cái này.”

Lương Phong nhận lấy hồ sơ chỉ ký tên của cô, còn bên Thẩm Di Châu vẫn trống rỗng.

Nhưng cô đại khái cũng đoán được kết cục sẽ là như thế này.

Lương Phong cười lạnh, sau đó cô nhận lại hồ sơ.

“Không sao, tôi cũng đoán được sơ qua rồi. Tôi nhớ là nhà ở tầng dưới có thể kinh doanh cho thuê phải không?”

Hoàng Thu Ý gật đầu: “Đúng thế, nếu như cô muốn cho thuê thì có thể đến tìm họ.”

“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn chị, chị Hoàng.”

“Quá lời rồi.”

Hoàng Thu Ý nhìn Lương Phong im lặng cúi đầu ăn cơm, trong lòng cô ấy không nhịn được cảm thấy xúc động.

Nhưng khi lời đến miệng thì cô ấy biết đó không phải là lời cô ấy nên nói.

Cuối cùng cô ấy chỉ nói: “Cô Lương, chúc cho việc học hành sau này của cô được thuận buồm xuôi gió, nếu có cơ hội thì tôi vẫn muốn được cùng cô hợp tác mở phòng làm việc.”

Lương Phong cúi đầu ăn miếng rau cải nóng, sau đó khóe mắt cô cũng nóng lên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Phong đến tầng dưới của studio thời trang tìm chủ bất động sản và ký hợp đồng cho thuê.

Sau đó nhân viên công ty đưa cô lên tầng để kiểm tra đồ đạc ban đầu ở phòng làm việc và chụp hình để lưu giữ lại.

Trong thang máy yên tĩnh, Lương Phong đứng đằng sau nhân viên, cô nhìn con số kia từng số từng số rồi nhảy đến số 48 quen thuộc.

Sau đó, bước chân đạp lên tấm thảm mềm mại.

Lương Phong im lặng đi theo sau lưng nhân viên, cô nhìn phòng làm việc kia, cô nhìn thấy phòng làm việc náo nhiệt và bận rộn đã trở về dáng vẻ trống rỗng và yên tĩnh như trước kia.

Giống như lần đầu tiên cô đến đây, trong phòng khách trống trải to lớn, chỉ có một ngọn đèn từ trên cao chiếu xuống. Chiếu xuống cửa sổ sát đất, và chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp nhất của thành phố Yến.

Trong phòng khách, những chiếc bàn lớn và bàn nhỏ đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cô nhớ đến lần đó anh vòng cô quanh bàn rồi nói: “Thật đúng là chiếc bàn tốt.”

Lương Phong đứng yên một chỗ rất lâu, mãi cho đến khi nhân viên công tác đưa tay quơ quơ trước mặt cô thì cô mới lấy lại được tinh thần.

Môi mím chặt lại, cô im lặng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, lúc nãy tôi có chút không tập trung lắm.”

Nhân viên công tác cũng cười và nói: “Không sao đâu cô Lương, chúng tôi chỉ muốn cho cô nhìn hình ảnh của phòng làm việc tôi vừa mới chụp được thôi, nếu cô cảm thấy được rồi thì chúng tôi sẽ lưu lại, sau đó xuống dưới tầng ký hợp đồng.”

Lương Phong gật đầu nói: “Được.”

Sau đó, cô là bước ra khỏi phòng làm việc đầu tiên.

Hợp đồng quản lý cho thuê cũng không phức tạp lắm, công ty quản lý tài sản sẽ giúp cô tìm người thuê và quản lý studio, sau đó lấy một phần tiền thuê làm phí quản lý.

Hợp đồng đều là kiểu mẫu, nhân viên làm việc nói đã được cục công an xét duyệt qua nên cô cứ yên tâm.

Lương Phong nhìn lướt qua bản hợp đồng, sau đó cô lấy ra một tấm thẻ ngân hàng rồi viết số thẻ ngân hàng của mình lên và ký tên vào đó.

Nhân viên công tác đóng dấu lên hợp đồng, sau đó trả lại một bản cho Lương Phong.

“Cảm ơn.” Giọng cô nhẹ đến mức chẳng còn nghe rõ nữa.

Sau đó nhân viên công tác đứng dậy và đưa cô ra ngoài.

Cửa kính hai bên từ từ mở ra, Lương Phong đi ra ngoài.

Bước chân của cô không ngừng dọc theo đường phố mà đi về phía trước.

Đi về phía trước, đi về phía trước, cô vẫn luôn tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi… cô vô tình đụng phải người bạn nhỏ đang chạy nhanh như bay.

Lương Phong chợt dừng chân lại, cả người không thể khống chế được mà ngã về phía trước.

Người bạn nhỏ xoay người lại và cố gắng đỡ lấy Lương Phong đang ngã xuống.

Lương Phong ngã ngồi xuống mặt đất một cách thô bạo, còn hai tay của cô chống trên mặt đất, chỉ trong nháy mắt, từ tay của cô truyền đến cảm giác đau vô cùng.

Người bạn nhỏ cũng cảm thấy lo lắng nên ngồi xổm xuống đỡ cô:

“Chi, chị không sao chứ?”

Lương Phong rất muốn nói mình không sao cả, nhưng trong miệng cô như có một tấm bông lớn và ẩm ướt chặn lại, cô không thể nào nói ra được bất kỳ âm thanh nào.

Tim bỗng nhiên đập nhanh đến mức che trời lấp đất, hai mắt cô nhắm chặt lại để kiềm chế sự lên xuống dữ dội bên trong lồng ngực.

Chỉ là trong đầu từ từ xuất hiện:

- -- “Lương Phong, đừng để tay bị thương nữa.”

- -- “Anh sẽ đau lòng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.