Mộng Hoàng Lương - Xuân Dữ Diên

Chương 37: Chán ghét




Trong bóng tối, cả hai đều không thấy rõ nhau, tạo cơ hội cho những suy nghĩ im lặng trốn thoát.

Cô không thể tiếp tục trả lời câu hỏi của anh.

Cho đến khi anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô rồi tự mình đứng dậy đi đến bên cạnh giường.

Lương Phong lập tức rơi xuống vực sâu không đáy.

Bởi vì anh không hỏi, cũng không đào sâu, mà thật ra anh cũng không quan tâm nữa.

Không hỏi vì sao cô không muốn đi với anh, cũng không quan tâm cuối cùng cô đang muốn làm cái gì.

Cơ thể cô giống như trở thành một tờ giấy bị nghiền nát tan tành, trong ban đêm yên tĩnh, chúng khẽ bay đi rồi rơi xuống.

Cô quay đầu lại thì thấy Thẩm Di Châu không phải đang nằm trên giường mà là đến đầu giường châm một điếu thuốc, sau đó anh xoay người đi đến phòng để quần áo.

Lúc đi ra, anh đã ăn mặc chỉnh tề.

Lương Phong cứng đờ tại chỗ.

Thẩm Di Châu khẽ nhìn cô, khoé miệng anh lại cong lên lần nữa, trở thành nụ cười giả tạo, qua loa và lấy lệ như trước kia.

Giọng nói dửng dưng: “Anh có việc, đi trước đây.”

Giọng anh hời hợt, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện không vui nào.

Nhưng một ý nghĩ mạnh mẽ đến mức Lương Phong khó có thể phủ nhận rằng nó đã lan tràn một cách bừa bãi trong lòng cô - Anh sẽ không bao giờ quay trở lại.

Mà cô chỉ đứng yên như thế để anh rời đi.

Để anh rời đi, cũng để cho chính mình rời đi.

Mọi thứ đến đây là kết thúc, cũng không tính là quá tệ.

Khoé mắt bỗng trở nên nóng lên, hai tay của cô nắm chặt đến phát đau.

Trước khi anh đi lướt ngang qua người cô, cô đã đưa tay ra và kéo anh lại.

“Em muốn đi cùng với anh.” Lương Phong nhỏ giọng nói.

Những mâu thuẫn trong suy nghĩ gần như đang xé tim cô thành hai nửa, máu thịt đầm đìa.

Để anh đi, mọi thứ đến đây là kết thúc, cũng không quá tệ.

Mà không để anh đi, đó là theo bản năng của cô.

Thẩm Di Châu dừng chân, sau đó anh quay đầu nhìn cô.

Sự quyết tâm trên khuôn mặt cô trông có vẻ quen thuộc, mặc cho giờ phút này cô đang cầu xin anh.

Nhưng cô thế này là đang cầu xin anh vì bản thân mình, hay là, vì một người nào khác?

Thẩm Di Châu cười khẽ, anh trở tay nắm lấy tay Lương Phong.

Sau làn khói mờ, nụ cười của anh trông càng hời hợt hơn.

“Lương Phong, đến bây giờ em cũng coi như là đã biết rõ, tôi không có thói quen miễn cưỡng người khác.”

Anh nói xong thì buông lỏng tay Lương Phong ra.

Xoay người rời khỏi phòng ngủ.

-

Sau đó Lương Phong lại nghĩ, thật ra từ trước đến giờ cô chưa từng hiểu rõ suy nghĩ của Thẩm Di Châu.

Cô cho là cô ở bên cạnh anh ngây ngốc lâu thế rồi nên cũng đã không còn cảm giác nơm nớp lo sợ như đi trên tấm băng mỏng giống trước kia nữa, cũng không cần phải cẩn thận suy đoán câu từ trong lời anh nói nữa.

Nhưng ngày hôm đó Lương Phong mới biết, lúc mà cô nghĩ cô đã hiểu rõ hơn về Thẩm Di Châu rồi, thật ra chỉ là anh cho phép cô làm như thế.

Anh cho phép cô biết nhiều, anh cho phép cô không cần phải nơm nớp lo sợ như đi trên băng nữa.

Chỉ khi nào anh thu hồi quyền lợi, thì cô cũng sẽ lập tức trở về trạng thái ban đầu mà thôi.

Nhìn hoa trong sương, làm sao biết là phúc hay họa.

Thẩm Di Châu đi liền hai tuần lễ, tuần đầu tiên, sáng ngày nào cô cũng đến chỗ Lương Trân, buổi tối thì trở về nhà của Thẩm Di Châu. Tuần thứ hai, Lương Phong yên lặng thu dọn đồ đạc trong nhà.

Bởi vì Thẩm Di Châu chưa từng gọi cho cô một cuộc điện thoại nào. Cho dù khoảng thời gian trước anh bận rộn thì hai người cũng sẽ liên lạc với nhau, chưa bao giờ yên lặng như thế này.

Không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn.

Lương Phong thu dọn hết những đồ vật thuộc về mình trong căn nhà này, đồ còn lại thì cô cũng sẽ nhờ dì bỏ vào trong phòng chứa đồ.

Dì nói bỏ vào không tốt, dù sao thường ngày cũng sẽ hay dùng, nhưng Lương Phong lại cười, cô nói rằng chắc cô sẽ không về đây nữa.

Dì ngạc nhiên một lúc lâu nhưng cũng không nói gì.

Tuần thứ hai, Lương Phong dọn đến chỗ Lương Trân ở.

Cô đã thay đổi số tài khoản trả tiền thuê nhà với chủ nhà và không dùng tiền của Thẩm Di Châu nữa.

Tuần thứ ba, Thẩm Di Châu vẫn không gọi cho cô bất kỳ cuộc điện thoại nào.

Lương Phong đã chuẩn bị xong tinh thần để nói thẳng với Nghiêm Sâm rồi, dù sao thì cô và Thẩm Di Châu đã không còn qua lại nữa. Nghiêm Sâm cũng sẽ không thể nào uy hiếp cô được nữa.

Nhưng lại không ngờ, đêm hôm trước vào cuối tháng 5, cô nhận được điện thoại của Hạ Thầm.

Trong điện thoại, Hạ Thầm nói tháng này vừa khéo anh ta có ăn một bữa cơm ở Nam Phương Thạch với ông chủ Lý, cho nên gọi điện tới hỏi chuyện lần trước cô đã giải quyết chưa.

Lương Phong cầm điện thoại, cô im lặng mấy giây rồi hỏi anh ta: “Thẩm Di Châu không nói gì với anh à?”

Hạ Thầm khẽ cười, anh ta hỏi ngược lại cô: “Cô cảm thấy chú Hai nên nói gì với tôi đây?”

“Không biết.” Lương Phong kiên định nói: “Chuyện lần trước đã không cần giúp nữa rồi.”

“Chú Hai đã giúp cô gặp được người rồi à?”

“Không phải, là tôi không cần nữa.” Lương Phong nói xong thì chuẩn bị cúp máy, nhưng lại nghe thấy Hạ Thầm bỗng nhiên nói:

“Từ trước đến nay tôi đều luôn cảm thấy cô rất kỳ lạ.”

Ngón tay Lương Phong nắm chặt lấy điện thoại, cô mím môi nghe anh ta nói.

“Cô không hề giống với những cô gái trước kia ở bên cạnh chú Hai.”

Lương Phong nhắm mắt lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: “Tôi thì có gì mà không giống chứ. Ham mê hư vinh, âm mưu toan tính, cuối cùng xứng đáng nhận kết cục này.”

“Kết cục gì?” Hạ Thầm hỏi ngược lại: “Cũng không phải hai người chưa từng chiến tranh lạnh với nhau.”

Môi Lương Phong khẽ mấp máy, nhưng hai chữ “Chia tay”, dù có thế nào cô cũng không thể nói ra được. Thậm chí cô cũng không biết mình có xứng với hai chữ này hay không.

“Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy.” Cô nói.

Trong điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp của Hạ Thầm, tính phòng bị của cô theo thói quen lại dâng lên.

“Lương Phong.” Anh ta nói: “Thật ra thì cô chưa từng thử cho bản thân mình một cơ hội.”

“Cơ hội gì?”

“Cơ hội để làm một người không ham hư vinh, không có mưu đồ nào khác.”

Trong điện thoại bỗng xuất hiện một khoảng lặng.

Lương Phong mở mắt ra lần nữa, cô nhìn mặt tường trắng như tuyết, không hề có chút vết bẩn nào. Cô không hiểu rõ ý tứ trong lời anh ta nói, nhưng mà, cũng không cần thiết phải đào sâu.

Giọng cô như phủ một tầng sương mù: “Người như tôi, không đáng để có cơ hội.”

Sau đó cô cúp máy.

Trong phòng khách trống rỗng, Lương Phong đang ngồi trên ghế sô pha, rất lâu cũng không nhúc nhích.

Thật ra thì cô cảm giác được Thẩm Di Châu đã biết chuyện của cô và Nghiêm Sâm rồi, cho dù anh không nói rõ, thậm chí cũng không hề trách móc cô một lời nào. Nếu không thì còn cách nào khác để giải thích việc anh im lặng và không bao giờ liên lạc với cô nữa à.

Mà cuộc điện thoại khi nãy của Hạ Thầm giống như sợi rơm cứu mạng vô dụng, báo cho cô biết, nếu như Thẩm Di Châu thật sự đã biết chuyện của cô và Nghiêm Sâm, thì sao Hạ Thầm lại giúp đỡ cô được chứ.

Có lẽ anh ấy cũng không biết, có lẽ anh ấy không biết.

Nhưng vì sao, vì sao lại trở thành dáng vẻ thế này?

Cổ họng cô như thay phiên nhau nứt ra, đau đớn đến tận các cơ quan nội tạng.

Lương Phong dựa vào ghế sô pha một cách khó khăn, sau đó cô co người lại.

Lúc chiều tối, Lương Trân từ bên ngoài trở lại.

Bây giờ chiều nào bà cũng đến trung tâm người cao tuổi của khu phố để giúp đỡ, bà cũng quen được không ít bạn và tâm trạng cũng đã tốt hơn nhiều.

Lúc tối về đến nhà, bà còn giục Lương Phong lấy quần áo mùa hè ra giặt để phơi.

“Mặc dù còn chưa đến tháng 6, nhưng năm nay trời nóng sớm hơn, con mang quần áo mùa hè thu dọn một chút, hôm nay giặt rồi phơi, ngày mai xếp gọn rồi bỏ vào tủ quần áo.”

Lương Phong gật đầu một cái, sau đó cô đi vào phòng ngủ.

Quần áo lần trước thu dọn từ nhà Thẩm Di Châu trở về vẫn còn đặt ở một góc trong tủ quần áo chưa thu dọn đến, sau đó cô đem theo chiếc túi dài kéo đến phòng ngủ, từng bộ từng bộ xếp lên giường.

Quần áo của cô cũng không có nhiều, cũng chỉ có một ít quần áo theo mùa chất chồng lên nhau, chưa được phân loại. Lương Phong cũng nhân cơ hội này đi phân loại quần áo luôn.

Cô đang chọn ra một vài bộ mùa hè và để lên giường thì nghe thấy tiếng “Lách cách” của vật cứng rơi xuống đất.

Lương Phong đưa mắt nhìn sang, trên sàn gỗ màu vàng nhạt là chiếc đồng hồ đeo tay của Thẩm Di Châu vừa rớt xuống.

Suy nghĩ bỗng chốc bị ngừng lại, Lương Phong nhìn chiếc đồng hồ đeo tay kia.

Lúc này cô mới nhớ lại, bây giờ bình thường anh cũng không hề mang đồng hồ đeo tay. Trong một lần lúc cô giúp anh thay quần áo ở phòng thay đồ, lúc đó tình nồng ý mật, đồng hồ đeo tay lại vướng vào tóc làm cô đau. Thẩm Di Châu liền tiện tay tháo xuống, cũng không biết ném ở đâu.

Sau đó hai người không ai nghĩ đến chiếc đồng hồ này bị ném vào chỗ nào nữa.

Bây giờ mới biết, chiếc đồng hồ này bị ném vào trong tủ quần áo của cô và vô tình bị cô mang trở về đây.

Ngón tay cô nhẹ nhàng lau mặt kính đồng hồ lạnh như băng, nhưng lại giống như bị thương mà buông ra.

Lương Phong chịu đựng những khó chịu trong lòng, cô đứng dậy đi đến lấy điện thoại của mình.

Cô mở giao diện chuyển phát nhanh nội thành ra, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Chiếc đồng hồ này quá đắt, cô không thể gánh nổi bất kỳ điều gì nếu nó bị mất, cô cũng không muốn đi hỏi Hạ Thầm, sợ phải nghe những lời không rõ ràng của anh ta.

Ngay sau đó, Lương Phong nhặt đồng hồ của Thẩm Di Châu từ dưới đất lên, cô dùng khăn giấy cẩn thận lau chùi sạch sẽ, sau đó rút từ trên bàn ra một tấm vải mềm, cuối cùng bỏ vào trong túi xách.

“Mẹ, con ra ngoài đưa đồ.” Lương Phong chào Lương Trân đang bận rộn trong bếp rồi đi ra ngoài.

Cô không biết khi nào Thẩm Di Châu mới trở lại, nhưng dù sao càng sớm qua đi mới càng sớm không gặp lại anh nữa.

Cách nhau hơn nửa tháng, bây giờ lần nữa nhìn thấy những phong cảnh trên con đường quen thuộc, Lương Phong có mấy phần chết lặng.

Thời gian sẽ chữa lành những cảm xúc từng hỗn loạn đó, những bức ảnh rực rỡ sắc màu cuối cùng sẽ trở thành ký ức đen trắng.

Không ai có thể mãi mãi đứng yên tại chỗ.

Xe taxi đến gần bên ngoài biệt thự, Lương Phong nhìn xuyên qua cánh cửa sổ.

Khoảng sân rộng lớn vốn đã tràn đầy sức sống, hai hàng cây cao chót vót mang lại không gian mát mẻ cho biệt thự, lúc này đang là buổi tối mà trong nhà lại không có đèn.

Anh vẫn chưa về.

Trong nơi tối tăm, cô phát hiện tim mình chậm mất nửa nhịp, nhưng cô vẫn làm như không có gì xảy ra mà trả tiền rồi xuống biệt thự đối diện.

Sau đó cô nghe thấy tiếng cửa sắt của biệt thự từ từ mở ra.

Lương Phong đứng đối diện cửa, cô nhìn thấy một chiếc Cullinan mà cô đã quá quen thuộc đang lái ra ngoài.

Có một ngọn gió từ chỗ rất xa thổi đến, thổi mái tóc lạnh băng của cô dính vào trong mắt, có thứ chất lỏng đau nhói chảy ra.

Cổ họng cô như bị nghẹn bởi một miếng bông to và khô, khiến cô không thể nuốt hay nhổ nó ra được.

Cô chỉ có thể để nó ở ngay đó và nhìn chiếc xe kia lái ngang qua người cô.

Cô nhìn thấy anh, cũng nhìn thấy người bên cạnh anh --- Triệu Khinh Hoà.

Thật ra thì mọi thứ làm gì phức tạp như thế chứ?

Cô đoán là anh biết, nhưng vì sao anh lại không ra tay với cô và Nghiêm Sâm.

Đoán anh không biết, nhưng vì sao lại anh lạnh lùng với cô như thế.

Thật ra thì mọi thứ làm gì phức tạp như thế?

Từ ngày đầu tiên cô tiến đến bên cạnh Thẩm Di Châu thì cô đã biết, ở bên anh là đôi bên tình nguyện.

Chia tay, cũng là vì chán ghét.

Chỉ thế thôi.

Anh đã đi lòng vòng nhiều năm như thế, giống như con thuyền không chịu cập bến.

Nhưng chỉ cần Triệu Khinh Hoà trở về thì anh chắc chắn sẽ ở bên cạnh cô ấy.

Trong lúc hoảng hốt, cô chợt nhớ đến lần đó cô tự hỏi mình: Hôm nay có thể so với Triệu Khinh Hoà chưa?

Sao có thể so sánh được chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.