Mộng Đẹp

Chương 23: Anh máu M à?




Hai người vừa ra khỏi phòng liền chạm mặt với Khúc Tử Yên.

Khúc Tử Yên ngước lên, ngũ quan tinh xảo, phảng phất như là một kiệt tác bất công của ông trời, tuyệt mỹ mà lại không thể xâm phạm.

Con mẹ nó, thế này cũng quá xinh đẹp đi.

" Hạ tổng! " - trông thấy Hạ Cảnh Đình, con ngươi Khúc Tử Yên liền sáng lấp lánh, lại nhìn qua bên cạnh, Diệp Thanh cũng ở cùng một chỗ với anh, tức khắc ánh sáng trong mắt cũng bị dập tắt.

Hai người họ một nam một nữ đi tới khách sạn, còn đi ra từ một căn phòng, vào khách sạn không làm chuyện kia thì còn có thể làm gì.

" Diệp Thanh..." - đồng tử Khúc Tử Yên co lại, giống như là không tự nguyện gọi tên Diệp Thanh.

Diệp Thanh như thấy thế giới quan của mình mở ra một cánh cửa khác, tình huống này thật giống tình nhân lén lút vào khách sạn với tổng tài rồi bị chính thất bắt gian ngay tại trận vậy. Mà trong hoàn cảnh này, cô lại đóng vai tiểu tam, có chút không nói nên lời nha.

" Haha, chào nha... trùng hợp thật đấy, không ngờ lại gặp Khúc tiểu thư ở đây... Cô- "

Lời còn chưa đem ra nói hết, Khúc Tử Yên liền cắt ngang: " Hai người tại sao lại đi cùng nhau? Còn ở khách sạn làm gì? " bàn tay cô ta siết chặt thành quyền, mà bả vai cũng run lên không ngừng. Khúc Tử Yên từ khi trùng sinh lại, cô đều mạnh mẽ hơn, bản thân đối với nguy hiểm cũng mạnh mẽ đối phó, chỉ duy nhất khi đối diện với người đàn ông này, cô căn bản không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Tự dưng Diệp Thanh lại thấy chột dạ sao sao ấy, cứ như bản thân giấu giấu giếm giếm mà làm chuyện xấu vậy.

" Chúng tôi ấy à, chỉ là tình cờ gặp nhau ở đây thôi! " Diệp Thanh một câu liền phủi sạch sẽ quan hệ.

Có quỷ mới tin, bước ra từ một căn phòng ở khách sạn, làm sao nói là tình cờ. Diệp Thanh thấy mình vừa rồi là nói ra một câu ngu ngốc gì?

Dứt lời, Diệp Thanh cảm thấy có một bàn tay như kìm sắt đang nắm lấy cánh tay của mình, ngay sau đó thì cả người bị sức lực như gió lốc kéo xoay người lại.

"A….." Nhìn người đàn ông cao to đột nhiên tiến tới gần, hơi thở nam tính mãnh liệt phả vào mặt khiến cô không tự chủ được mà nhịp tim bắt đầu rối loạn, có chút sợ hãi mà giương mắt nhìn người đang mặc âu phục kia, nhìn khuôn mặt cương nghị anh tuấn của anh ở trước mặt, tầm mắt của cô mơ hồ bất định: "Hạ tổng, anh làm gì thế? Mau buông tôi ra."

Hạ Cảnh Đình cũng nhận thấy sự thô lỗ của mình, cố gắng nhịn xuống rồi giảm nhẹ sức lực ở lòng bàn tay, vẫn còn không yên tâm mà hỏi lại cô: " Diệp Thanh, là em kéo tôi tới khách sạn, giờ lại một câu liền chối bỏ trách nhiệm? "

Diệp Thanh ngại ngùng thoát khỏi sự kiềm chế của anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ đến cả cổ. Trách nhiệm? Trách nhiệm cái con mẹ nhà anh! Tôi đến đây là để xem kịch thôi có được hay không? Cũng là thuận tiện cho hai người phát triển tuyến tình cảm!

Hạ Cảnh Đình lại thấy cô ăn mặc như thế, tầm mắt nóng rực đã đảo quanh người cô đánh giá một vòng, hận không thể kéo cô vào trong ngực mà ôm chặt lấy.

Khúc Tử Yên bị người ta không chú ý đến rất lâu, đáy mắt tức giận quan sát hành động giữa hai người, sau một lát, thì cuối cùng cũng mở miệng: " Diệp Thanh, cô đúng là trơ trẽn thật đấy, rõ rành đã hủy hôn! Còn lôi lôi kéo kéo người ta vào khách sạn, là muốn câu dẫn Hạ Cảnh Đình? "

Diệp Thanh theo phản xạ mà lui về phía sau một bước, giống như là muốn né tránh cảm giác tồn tại của người đàn ông này: " Câu dẫn cái con khỉ! Thấy cô gặp nguy hiểm nên tôi tốt bụng dẫn anh ta theo để một màn anh hùng cứu mỹ nhân! Ai có ngờ cô lại cường thế tự mình giải quyết được? Này, thích anh ta thì anh ta liền là của cô đó! "

Nói rồi, động tác dứt khoát đẩy Hạ Cảnh Đình về phía Khúc Tử Yên. Nhưng sức lực của phụ nữ làm sao thắng nổi một người đàn ông cao lớn, rốt cuộc ý định cũng thất bại.

" Thanh Thanh, em đúng là vô tâm! "

Cái quái??? Nam chính tổng tài băng lãnh tàn khốc đâu đi đâu rồi? Cái tên mặt dày vô liêm sỉ này là ai thế?

Khúc Tử Yên nghe Hạ Cảnh Đình thân mật gọi cô là "Thanh Thanh" thì trong lòng không nhịn đựơc mà ghen tức, trên khuôn mặt xinh đẹp cương nghị bỗng rét lạnh, con mắt hổ thoáng nhìn: " Cảnh Đình, anh tại sao lại xưng hô thân mật với Diệp Thanh như vậy? "

Hạ Cảnh Đình nghe câu hỏi của cô, lại thấy giống như cô là người phụ nữ của anh vậy, thì trong lòng lại cảm thấy kinh tởm, thản nhiên nói: " Có làm sao khi tôi xưng hô với người phụ nữ của tôi như vậy? "

Diệp Thanh vẻ mặt ghét bỏ tột cùng, buồn nôn chết bà đây! Ngay lập tức bỏ đi, muốn cãi nhau thì cãi nhau, không liên quan tới tôi, tôi đi trước!

Vẻ mặt ban nãy của Hạ Cảnh Đình sầm xuống, nháy mắt lại dịu dàng và nồng nàn mà tiến lên: "Thanh Thanh, em về nhà sao, tôi đưa em về."

" Không cần, anh làm việc của anh đi." Nói xong, liếc mắt nhìn Khúc Tử Yên: " Còn có người quan trọng hơn đang ở đây! "

Hạ Cảnh Đình bị cô cự tuyệt vốn đã là chuyện thường như cơm bữa, cụ thể là bắt đầu từ gần nửa năm trước, anh cũng đã quen rồi. Nhưng hôm nay, không những cự tuyệt xong, còn đẩy anh cho một người phụ nữ khác, rốt cục là cô nàng này đang suy tính điều gì?

Ngay cả Khúc Tử Yên cũng không hiểu ý định của Diệp Thanh, nhưng nghe vậy trong lòng liền nở hoa, hai tay liền khoác chặt vào cánh tay rắn chắc của Hạ Cảnh Đình, mỉm cười e thẹn: " Nếu Diệp Thanh đã nói như vậy... Cảnh Đình anh xem có thể dành cho tôi một chút thời gian được không? "

" Không thể! " - Hạ Cảnh Đình quả quyết cự tuyệt, một quyền liền hất văng Khúc Tử Yên ra, không hề thương hoa tiếc ngọc mà giảm chút lực đạo, sức lực không hề nhỏ, mà mông Khúc Tử Yên tiếp đất cũng khá mạnh.

Khuôn mặt trắng nõn sớm đã bị màu đỏ chiếm làm chủ đạo, bởi vì quá xấu hổ, cô ta thút thít: " Hạ Cảnh Đình anh vì sao lại đối xử với tôi như vậy? " Lần trước cũng thế, lần này cũng thế, cô đã hạ mình trước anh, vì sao vẫn bị đối xử như thế?

Hạ Cảnh Đình nhíu mày không trả lời, cô ta lại phát khùng cái gì?

" Có phải vì anh vẫn giận chuyện lần trước phải không? Tôi làm vậy cũng đều là vì anh mà! Anh rất ghét bỏ Diệp Thanh, tôi làm vậy là muốn danh tiếng cô ta bị hủy hoại, khiến cô ta không ngóc đầu lên nổi, từ đó sẽ không còn đeo bám anh nữa! "

Hạ Cảnh Đình mất kiên nhẫn, có vẻ như lần trước gặp mặt, mấy lời nói kia không có hề hấn gì với cô ta thì phải! Tại sao mỗi lần Khúc Tử Yên mở miệng, giống như thể hiện bản thân là vợ của anh, rất hiểu rõ anh, cho rằng mình nói cái gì cũng đúng, cho rằng việc mình làm ra là đúng, có lợi với người khác. Rồi nghĩ mình là thánh nữ hay gì? Nghĩ cả thế giới này phải quay quanh mình chắc?

" Cút đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi! " sau đó trực tiếp quay người bỏ đi.

Câu nói này trực tiếp như con dao sắc nhọn cắm thẳng vào trái tim Khúc Tử Yên, một lần nữa bị chính người đàn ông mình yêu đả kích, Khúc Tử Yên triệt để tuyệt vọng. Khóe mắt cô từng giọt nước mắt rơi xuống. Chôn cả thể ngay tại chỗ đó, đau đớn khóc lóc.

Còn Diệp Thanh? Cô ấy à, cắm mặt cứ một đường thẳng mà đi, cái khoảnh khắc vừa rời khỏi khách sạn, liền bị Hạ Cảnh Đình nắm lấy tay, cưỡng chế kéo đi, nhét vào xe.

Diệp Thanh:??? Anh ta bay đến chỗ tôi à?

Diệp Thanh hai tay không an phận, lần mò toan mở cửa xe, chợt Hạ Cảnh Đình dí sát vào mặt cô, ánh mắt kiểu" em dám xuống khỏi xe liền chặt chân em!". Thế thôi, đành ngậm ngùi thắt dây an toàn, không xuống thì không xuống, làm gì căng?

Nhìn cô gái ngồi ngoan ngoãn bên cạnh, lửa giận trong lòng Hạ Cảnh Đình mới nguôi ngoai đi chút, anh thở nhẹ: " Cấm em đẩy tôi về phía người phụ nữ khác! ", nói rồi liền cưỡng hôn cô.

Diệp Thanh bị cưỡng hôn xong ngu người luôn.

Thời gian vừa qua, cô chỉ nghĩ rằng, Hạ Cảnh Đình thay đổi là do bỗng một ngày mất đi cái đuôi theo sau, cảm thấy trống trải, nên mới hành động khác thường như vậy, dần dần về sau sẽ không còn. Nhưng hoàn toàn sai rồi, có ngu mới không nhìn ra Hạ Cảnh Đình có ý với cô! Nhưng tại sao? Không lẽ... anh ta là kiểu thích bị ngược? Biến thái hả trời?

" Tôi không thích anh! "

" Vậy tôi sẽ theo đuổi em! "

" Tôi từ chối được không?"

" Đó là quyền của tôi! Em không được từ chối! "

"... " Nhưng tôi thực sự không muốn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.