---
Ta thẫn thờ đứng đó, hộp đựng thức ăn vẫn còn trên tay.
Lộ Trạch Khiêm ôm chặt lấy ta, thấp giọng nỉ non, lo lắng dọa ta sợ.
“Nguyên Hương đừng sợ… Ta không phải người như vậy, nàng quên đi có được không…”
“Ta…”
Ta há miệng, cố nén cơn buồn nôn đang dâng trào, “Ta đến đưa cơm cho chàng…”
“Được, ta ăn.” Hắn lập tức đồng ý, kéo ta đến chỗ quản ngục, đặt hộp thức ăn lên bàn, tay lại không chịu buông ra, bởi vì khẩn trương, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Ta nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói, “Ta phải trở về.”
Lộ Trạch Khiêm gật đầu, “Ta đưa nàng.”
“Không cần… Ta tự đi.”
Bàn tay của Lộ Trạch Khiêm siết chặt, “Nguyên Hương, ta –"
“Buông tay.” Ta nói như chém đinh chặt sắt, cả người run lên, quá nhiều hình ảnh tràn vào trong đầu, khiến ta không thở nổi.
Ta dường như nhớ ra cái gì đó…
Cũng là căn phòng giam này, cũng là những công cụ tra tấn này.
Cũng là Lộ Trach Khiêm cả người nhuốm m.áu giống như Tu La.
Cũng là hai th.i th.ể đầm đìa m.áu kia.
Du Phong, Thích Nguyệt.
Rõ ràng là lần đầu tiên nhớ ra hai cái tên này, lại quen thuộc như người thân vậy.
Lòng ta như bị dao đ.âm, vịn vào tường, từng bước một đi ra ngoài, khoảng sân sáng sủa mờ ảo ánh nắng.
Thị vệ ở bên kia đang mỉm cười tán gẫu: “Sao Thích gia, Du gia lại đến đây? Thay Thẩm tướng quân đến làm việc à?”
“Ừ. Nghe nói mấy ngày trước sơn tặc bị bắt, tướng quân phái bọn ta đến hỏi một chút tình huống.”
Hai mắt ta vô thần nhìn qua, mắt tối sầm lại, khuỵu xuống.
“Nguyên Hương!” Một khắc cuối cùng, Lộ Trạch Khiêm hốt hoảng đỡ lấy ta.
Ta chậm rãi, chậm rãi nắm chặt lấy cổ áo của Lộ Trạch Khiêm, liều mạng dùng một tia sức lực cuối cùng chất vấn:
“Đó là phụ tá đắc lực của chàng ấy… Chàng, sao phải làm đến mức đấy…”
Nghe những lời này, sắc mặt Lộ Trạch Khiêm lập tức trắng bệch.
Trong đầu xuất hiện hai dòng ký ức.
Chúng khi thì trùng hợp, khi lại tách biệt.
Trong số chúng, có một cái ta có thể nhìn thấy tương lai xa xôi lại mơ hồ.
Chẳng hạn như, Thẩm Kinh Mặc ch.ết, cùng với Lộ Trạch Khiêm gần như hóa điên.
Loại cảm giác cận kề cái ch.ết này mãnh liệt hơn bao giờ hết, giống như có thứ gì đó vỡ vụn trong ký ức sâu thẳm của ta, khoảnh khắc nó vỡ tan, cũng là lúc ta phải ch.ết.
Ta nằm trên mặt đất, lẳng lặng nhìn bầu trời, há miệng vô lực thở dốc…
“Các ngươi buông tha cho ta đi…”
Vẻ mặt Lộ Trạch Khiêm âm trầm đến đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, giọng nói tàn khốc: “Mau gọi Thẩm Kinh Mặc tới!”
Có người loạng choạng chạy ra cửa, bên tai có tiếng ù ù, ta không nghe được gì hết.
Trên trời bắt đầu có tuyết rơi xuống.
Ta nằm trong tuyết, không động đậy, đột nhiên nở nụ cười.
“Đó không phải là mộng… Thẩm Kinh Mặc từng đưa ta cây trâm.”
“Bảy ngày trước Tết Nguyên tiêu, chàng ấy ch.ém đầu Thiết Vân Đài, thắng trận… Sau đó, ta trở thành phu nhân tướng quân, năm ấy ta 26, hắn 29.”
“Hiện tại ta bao nhiêu tuổi?”
Nha hoàn quỳ ở bên cạnh nơm nớp lo sợ trả lời ta: “Tiểu thư, ngài… hiện tại mới 24, ngài đừng làm nô tỳ sợ…”
“Hai năm sau, Thiết Vân Đài hẳn là sẽ ch.ết…” Ta không kiềm chế được lải nhải, dường như chỉ có làm như vậy, mới có thể giảm bớt sự đau đớn trong đầu.
“Nguyên Hương, đừng nghĩ nữa. Rất nhanh sẽ tốt thôi, rất nhanh, rất nhanh…” Lộ Trạch Khiêm ôm ta, tuyết rơi trên đầu vai, ngay cả trên mái tóc đen cũng đọng lại không ít.
Trong gió tuyết, có tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, sau đó là tiếng đạp cửa.
“Nguyên Hương.”
Lộ Trạch Khiêm bị đẩy ra, lảo đảo vài bước, ngồi xuống trên nền tuyết.
Hô hấp Thẩm Kinh Mặc dồn dập, ôm chặt ta vào lòng, trong chớp mắt đó, cảm giác rạn nứt chợt trở nên cân bằng kỳ lạ.
Ta nôn ra một ngụm m.áu, sờ lên mặt Thẩm Kinh Mặc: “Tướng quân…”
Không phải Thẩm Kinh Mặc, cũng không phải Thẩm tướng quân.
Mà là hai từ ta thường gọi nhất khi đứng trong gió tuyết, chờ hắn về nhà.
Thẩm Kinh Mặc khóc, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi trên mặt ta, nhẹ nhàng gọi hai chữ: “Nguyên Hương.”
“Thê tử của ta.”
“Thê tử của ta… Nguyên Hương.”
Hắn hôn lên tai ta, hết lần này đến lần khác, khiến trái tim hoảng loạn của ta dần dần yên ổn.
Ta cười, “Hóa ra chàng nhận ra ta…”
“Nhận ra, vẫn luôn nhận ra…”
“Thẩm tướng quân, nhanh lên đi.” Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt của Lộ Trạch Khiêm từ bên cạnh truyền đến, “Gọi ngươi đến đây không phải để ôn lại chuyện cũ với nàng, khóa bị hỏng rồi, phải đổi một cái mới, khóa chặt hơn một chút.”
Tô vô cớ bị sự khủng hoảng lấp kín, nắm chặt lấy tay áo của Thẩm Kinh Mặc, như thể đang nắm chặt lấy chân tướng.
Thẩm Kinh Mặc nhìn vào mắt ta, nhu hòa yêu thương, “Nguyên Hương, ngủ một giấc đi.”
“Không, ta không ngủ.”
“Nhắm mắt lại, đợi một lát sẽ không khó chịu nữa.”
“Chàng đừng đi.”
“Được, ta không đi.”
Bóng tối đột nhiên bao trùm lấy ta.
Ta chìm vào giấc ngủ.