Mộng Cũ

Chương 6




---

"Bạch tiểu thư!"

"Bạch tiểu thư!"

Giọng nói của Thẩm Kinh Mặc khiến ta chợt hoàn hồn.

"Ta đây."

"Bọn họ quá nhiều người, một mình ta không đấu lại được, chạy là thượng sách. Chỉ là không được may mắn lắm, trời không đủ lạnh, khả năng muốn chịu khổ một chút.”

Ta nhìn theo tầm mắt của hắn.

Dòng sông vẫn chưa đóng băng, nước trong khe núi chảy ra ào ạt.

Thẩm Kinh Mặc quay lại không nói lời nào định cởi áo choàng của ta.

Ta thở hổn hển nói: "Chúng ta phải nhảy xuống sao?"

“Đúng vậy, áo choàng hút nước rất phiền toái. Đám sơn tặc này vô cùng tàn nhẫn, vừa rồi đều là một nhát chí mạng, không chạy chỉ có thể chờ chết.”

Trong mắt Thẩm Kinh Mặc ẩn chứa sắc bén, "Nhất định sẽ tìm lại được, không vội.”

Ta chần chừ một lát, “Được."

Cởi áo choàng xuống, khí lạnh của rừng núi truyền vào xương tủy, khiến ta run lập cập.

Thẩm Kinh Mặc liếc nhìn ta, đột nhiên nói: "Bạch tiểu thư, đắc tội rồi."

Nói xong ôm lấy ta, nhảy xuống.

Bùm!

Nước sông lạnh như băng tràn vào miệng mũi, bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy.

Ta dùng hết sức nín thở, nhưng vẫn bị sặc vài cái.

Trên bờ những lời lăng mạ thô bạo vang lên không dứt.

Ta giãy giụa trồi lên mặt nước, toàn thân lạnh đến phát run.

Nước chảy xiết, ta ôm lấy một hòn đá, bơi vào bờ.

“Bạch tiểu thư…”

Thẩm Kinh Mặc vẫn muốn kéo ta, bị ta hung hăng hất ra.

Hắn trực tiếp giữ chặt cánh tay ta, dùng lực mạnh hơn, kéo ta vào bờ.

Ta cáu giận nói: "Ta tự làm được! Ngươi buông ta ra!”

"Nghe lời."

Lời trấn an lơ đãng này, không những không làm dịu đi sự nôn nóng trong lòng, ngược lại càng khiến ta bực mình, kịch liệt giãy giụa:

"Thẩm tướng quân là người đã có gia thất rồi, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Bạch Nguyên Hương ta không phải loại người tham sống sợ chết! Không cần ngươi phải ôm ta nhảy xuống!”

Thẩm Kinh Mặc đột nhiên quay lại, vác ta lên vai, nghiến răng nói:

“Phía dưới chính là bãi đá, nếu không muốn ngã tan xương nát thịt thì câm miệng cho ta!”

Ta gần như phát điên, "Ngươi bỏ ta xuống! Thẩm Kinh Mặc, ngươi vô liêm sỉ!”

“Mạng không còn, còn cần liêm sỉ để làm gì! Còn ồn ào nữa ta ném ngươi xuống làm mồi cho cá!”

Hắn không quan tâm, hành động như một tên khốn kiếp, cho đến khi kéo tôi lên bờ, cởi áo ngoài ra, cưỡng chế kéo lấy tay tôi đặt trên cánh tay trái của hắn.

"Giúp ta chỉnh xương."

Lúc này ta mới phát hiện một cánh tay của Thẩm Kinh Mặc mềm nhũn, không thể cử động.

Cánh tay hắn bị trật khớp.

“Ta không có sức lực lớn như vậy.”

“Không sao, ngươi giữ chặt, ta sẽ tự làm.”

Hắn cắn chặt răng, kéo ra bên ngoài một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, lại tìm một góc khác, nhấn vào bên trong một cái, ngón tay liền hoạt động bình thường.

Tiếp theo chuyện đầu tiên hắn làm chính là vén váy ta lên.

"Thẩm Kinh Mặc!" Ta mở miệng quát lớn, muốn trốn lại bị hắn nắm lấy mắt cá chân.

Hắn cúi đầu, động tác nhanh nhẹn đầy kinh nghiệm, “Chân bị trầy, còn đang chảy máu. Đừng cử động.”

Thẩm Kinh Mặc xé quần áo của chính mình, dùng mảnh vải đơn giản băng bó lại vết thương.

Ta khẽ rùng mình vì lạnh, rõ ràng là ta rất tức giận, nhưng lại không thể bùng phát.

Đây gọi là cái gì chứ?

Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:

“Đợi lát nữa còn trận tuyết. Nếu trước đó không tìm được đường ra khỏi núi, hai người chúng ta sẽ mắc kẹt ở chỗ này.”

"Nguyên Hương, đứng dậy được không?"

Vừa dứt lời, ngay cả bản thân hắn cũng ngẩn ra.

Hai chữ Nguyên Hương, nói ra từ miệng hắn, quen thuộc lại trôi chảy, cảnh tượng này, đã xảy ra hàng ngàn lần trong mộng.

Ta lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau đột nhiên đứng dậy, không thèm quay đầu lại đi về phía trước.

Ta đang nghĩ, dứt khoát ch.ết luôn ở chỗ này còn hơn.

Sao phải tra tấn ta như vậy chứ? Rõ ràng là quen biết, gọi Nguyên Hương thuận miệng như vậy, lại còn không chịu nhận.

Thẩm Kinh Mặc chính là tên khốn kiếp tội ác tày trời.

"Bạch Nguyên Hương." Thẩm Kinh Mặc đuổi kịp.

"Đừng gọi ta!" Ta vừa đi vừa hung hăng mắng, "Tên ta là để cho ngươi gọi sao? Nếu đã thành thân, thì nên thủ nam đức! Không được đi theo ta!”

Ta giận đùng đùng đi về phía trước, Thẩm Kinh Mặc cũng đi theo, chỉ khi đi sai hướng, mới nhắc nhở ta một chút.

Ra khỏi rừng, một cơn gió lạnh buốt ập vào.

"Bạch tiểu thư, đừng đi nữa." Giọng Thẩm Kinh Mặc cứng lại, "Tuyết rơi rồi."

Rừng lộng gió, tuyết phủ kín.

Ta ngửa đầu nhìn lên bầu trời tối đen, trái tim chìm dần xuống đáy cốc.

Dãy núi bị tuyết dày chặn lại, chúng ta không thể ra ngoài, sau cái lạnh chính là cái đói.

Đói và lạnh là cực hình tàn khốc nhất, làm thế nào để sống sót bây giờ?

“Theo Thẩm tướng quân, chúng ta nên làm cái gì?”

Thẩm Kinh Mặc tách bụi cây có gai mọc um tùm ra, “Tìm chỗ dừng chân.”

Thời trước, núi Tùng Tử chưa được hoàng gia sử dụng làm khu vực săn bắn, trên núi có không ít thợ săn.

Hiện tại đã mấy năm trôi qua, thợ săn đã dời đi nơi khác, chỉ còn lại sơn tặc chạy loạn gần đó, hở một tí là gi.ết người c.ướp của, nhà cửa thợ săn để lại trước đây phần lớn đều đã sụp đổ.

Ta đứng trước nhà lá cũ nát, nhíu mày.

Thẩm Kinh Mặc một đ.ao ch.ém đôi khóa cửa rỉ sắt, đẩy ra, phất tay xua đi bụi mù.

Quay đầu lại thấy ta vẫn còn ngây người tại chỗ, nói: “Lạnh và bẩn, ngươi chọn một đi.”

Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.

Người này khác xa trong mộng của ta, người trong mộng thâm tình hơn nhiều, người trước mắt đáng ghét hơn nhiều.

Ta bị bong gân mắt cá chân, đau khổ đi quang qua Thẩm Kinh Mặc, nhàn nhạt nói: “Làm phiền rồi, Thẩm tướng quân.”

Trong nhà, một đống lửa được nhóm lên, nhưng bốn phía ngôi nhà đều lọt gió, ngọn lửa tràn ngập nguy hiểm.

Thẩm Kinh Mặc đưng lưng về phía khe cửa, im lặng thêm củi vào lửa.

Ánh lửa chiếu lên gò má của hắn, đường nét rõ ràng, giống như được chạm khắc.

Người ta nói rằng Thẩm Kinh Mặc là một con sói, quanh năm dẫn quân Bắc chiến, gi.ết người còn nhiều hơn cả ăn cơm.

Không biết lòng dạ hắn, có cứng rắn giống như băng ở phương Bắc không.

Ta ngả người vào đống rơm ướt, mơ màng chìm vào giấc mộng.

Trong mộng:

Tiếng vó ngựa trong trẻo vang lên từ chiến trường xa xôi, Tết đất Bắc năm nay thật thanh bình, yên ả.

Cửa vừa mở ra, sương tuyết ùa vào.

“Nguyên Hương, ta trở về rồi.”

Ta rơi vào vòng tay của người nào đó, rất lạnh, đầy mùi m.áu tanh, cũng rất chặt, giống như muốn đem ta hòa vào m.áu thịt.

“Nguyên Hương, ta đánh thắng, Thiết Vân Đài ch.ết trận, chúng ta có thể cùng nhau đón Tết thật vui vẻ.”

Ta nghe thấy giọng nói mình ôn nhu: “Chàng làm quần áo ta bẩn rồi.”

Hắn tùy ý xoa nhẹ tóc ta, lấy từ trong ngực áo ra một cây trâm, dính m.áu:

“Nam nhân của nàng vì cây trâm này, suýt chút nữa ch.ết trong tay Thiết Vân Đài, ôm một lát thì làm sao?

“Vậy chàng mau lau sạch rồi cài lên cho ta đi.”

“Nhõng nhẽo…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.