---
Vài ngày trước giao thừa, tuyết rơi.
Gần đây mẫu thân bệnh nặng, phụ thân dặn dò ta không cần hồi phủ, để tránh làm mẫu thân thương tâm.
Có thời gian hồi phủ, không bằng cùng Lộ Trạch Khiêm củng cố tình cảm.
Trên phố sớm đã có lời đồn về ta, nói rằng tiểu thư Bạch phủ chỉ hận không sớm gả đi, ngày nào cũng ở trong phủ của vị hôn phu, danh không chính ngôn không thuận.
Chỉ là lời đồn lan truyền không được mấy ngày đã bị dập tắt.
Đêm đó Lộ Trạch Khiêm trở lại, đầu đầy sương tuyết, khi cởi áo choàng ra thuận miệng nói: “Nguyên Hương của ta, không ai được nói ra nói vào.”
Hắn cười sung sướng, tâm trạng của ta cũng tốt theo.
Lộ Trạch Khiêm giơ hai tay lên bếp lò sưởi ấm:
“Mấy ngày nữa tuyết sẽ ngừng rơi, Thánh Thượng muốn đi săn hươu ở núi Tùng Tử. Mấy năm trước ta tặng nàng thỏ tuyết, nàng rất thích, hôm sau săn thêm mấy con cho nàng nuôi.”
Ta gãi đầu, "Hay là… thôi đi…”
"Vì sao?"
Ta lại cau mày, "Quá khó ăn…"
Biểu tình của Lộ Trạch Khiêm nhất thời ngây ra, một lúc sau không nhịn được bật cười, “Nguyên Hương, đó là tặng để nàng nuôi…”
Một câu nói làm ta đỏ mặt tía tai, quay đầu sang chỗ khác giận dỗi: “Chàng thích tặng cái gì thì tặng…”
Lộ Trạch Khiêm không cười nữa, đến dỗ ta: “Nếu nàng thích ăn, ta sẽ săn một vài con thỏ xám nữa.”
Ngày đi núi Tùng Tử, tuyết vẫn chưa tan.
Đường núi trơn trượt, ngựa không lên nổi, Thánh Thượng lại rất hăng hái cho nên mọi người đành phải đi bộ leo núi.
Ta mặc một chiếc áo choàng màu đỏ lựu, Lộ Trạch Khiêm đặc biệt yêu cầu may thêm một lớp lông hồ ly trắng vào cổ áo của ta, để chống phong hàn.
Hắn nắm tay ta, vừa đi vừa nói:
“Trong núi đất rộng người thưa, nếu lạc đường, cũng đừng cởi áo choàng ra, ta nhất định có thể tìm được nàng.”
" Được." Ta nhàn nhạt đáp lời, nắm chặt lấy những ngón tay lạnh như băng của Lộ Trạch Khiêm.
Lưng hắn cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
"Tẩu tẩu." Có người nhẹ giọng gọi một tiếng.
Ta theo tiếng gọi nhìn lại, khuôn mặt nhỏ của Lộ Thu Nguyệt đỏ bừng, vẫy tay với ta.
Thẩm Kinh Mặc đứng bên cạnh, vẫn trầm mặc ít nói như mọi khi, mặc cho Lộ Thu Nguyệt kéo tay áo của hắn, đi về phía đỉnh núi.
Ánh mắt hắn quét qua tay ta, sau đó dời đi.
Lộ Trạch Khiêm dừng bước, quay lại chắc chắn rằng ta đang đứng trên chỗ bằng phẳng mới bắt đầu nói chuyện với Thẩm Kinh Mặc.
“Sang năm Thẩm tướng quân phải xuất chinh đúng không?”
Thẩm Kinh Mặc ừ một tiếng, "Tháng Giêng xuất phát."
“Trận chiến mùa đông khó đánh, ở kinh thành lại có vướng bận, Thẩm tướng quân bảo trọng.” Lộ Trạch Khiêm mỉm cười.
Ánh mắt Thẩm Kinh Mặc lại càng khó đoán hơn, hồi lâu, ừ một tiếng.
Một lát sau thái giám tổng quản bên người Thánh Thượng đến, chắp tay với Lộ Trạch Khiêm,
“Thánh Thượng vừa khen ngợi Lộ đại nhân trước mặt Hoàng Hậu nương nương, nương nương muốn gặp ngài, đặc biệt sai nô tài tới mời.”
Lộ Trạch Khiêm đúng mực nói: “Vi thần tuân chỉ.”
Ánh mắt thái giám liếc qua, cười nói: “Ồ, Trầm phu nhân cũng ở đây sao, vừa hay đi cùng Lộ đại nhân đi.”
Tiền đồ của Lộ Trạch Khiêm rộng mở, ngay cả tiền đồ của Lộ Thu Nguyệt cũng rộng mở theo, đây là đang cố ý nâng đỡ Lộ gia.
Lộ Trạch Khiêm nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ chần chừ: "Giày và tất của nàng đều ướt rồi, đừng chạy lung tung, đợi ta quay lại.”
Ta trấn an nói: "Đi đi, ta ở đây đợi chàng."
Gió lạnh xào xạc, ta quấn chặt quần áo, đứng dưới gốc tùng, cành cây bị tuyết dày che phủ, từng chùm tuyết rơi xuống.
"Khi nào Bạch tiểu thư thành thân?”
Thẩm Kinh Mặc nhàn nhạt mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc.
Người xung quanh dần thưa thớt, chỉ còn đội vận chuyển hành lý,
Bởi vì số lượng quá nhiều, họ đã thuê vài con la để lên núi.
"Chắc là… năm sau." Ta thờ ơ đáp.
Thẩm Kinh Mặc hơi dịch bước chân, chắn giữa ta và đội vận chuyển, “Lộ Trạch Khiêm đối xử với ngươi rất chân thành.”
Thẩm Kinh Mặc luôn có thể dễ như trở bàn tay chọc tức ta, hắn nói như vậy, chẳng lẽ là sợ ta không phải hắn thì không chịu thành thân sao?
“Ngươi không nói ta cũng biết."
Ta biết mình nói chuyện quá chanh chua, nhưng ta thích.
Hắn ngừng nói, quay lại nhìn con la đi ngang qua.
Vèo!
Tiếng xé gió nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh của núi rừng.
Sau đó là một tiếng hét thảm thiết, người vận chuyển hành lý bị đâm chính giữa hai chân mày, ch.ết.
Thi thể ngã vào trong tuyết, tạo ra một tiếng trầm vang.
Sự việc diễn ra chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó, khung cảnh hỗn loạn, tiếng la hét và ch.ém gi.ết vang lên bốn phía.
“Các huynh đệ! Làm xong vụ này! Đón một cái Tết vui vẻ nào!”
Lúc đó ta mới biết, gặp phải sơn tặc.
Thẩm Kinh Mặc lập tức nắm lấy cổ tay ta, “Đi thôi!”
Sau lưng truyền đến một tiếng quát lớn: “Chặn đôi nam nữ kia lại! Thứ đáng giá nhất đều ở trên người bọn họ!”
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, ta rút cây trâm cài trên tóc, ném ra xa.
Những thứ như vàng, chỉ cần không phải người mù, đều sẽ biết nó có giá trị như thế nào.
Trâm cài rơi vào trong khe đá, nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của đám sơn tặc.
Ta dùng mười hai phần tinh thần chạy theo Thẩm Kinh Mặc về phía trước, nhánh cây ven đường vô tình quẹt qua da ta.
Trong nháy mắt, bóng lưng trước mắt, trùng hợp với ký ức nào đó…
“Nguyên Hương, ta bị thương, không chống đỡ được quá lâu.”
"Ngoan… Ta chắn thay nàng…”
"Chạy về phía trước… Đừng quay đầu…"
“Nguyên Hương, đừng để ta ch.ết vô ích…”