---
Một đường không ai nói chuyện.
Lộ Trạch Khiêm trước sau cùng ta sóng vai mà đi.
Gần đến trước cửa phòng, ta dừng chân lại, “Ta đến phòng rồi, chàng mau trở về…”
"Nàng không tin ta." Lộ Trạch Khiêm nhàn nhạt lên tiếng, cắt ngang lời ta.
“Vừa rồi, nàng đang thăm dò Thu Nguyệt chuyện năm đó là thật hay giả.”
Ta nín thở, đưa lưng về phía Lộ Trạch Khiêm, trầm mặc chống đỡ.
"Nguyên Hương, rốt cuộc nàng đang sợ hãi điều gì?"
Giọng Lộ Trạch Khiêm run rẩy, chậm rãi ôm lấy ta từ phía sau, “Sợ ta dùng cổ với nàng sao?”
Ta nhắm mắt lại.
Nghe đồn, phương Tây có một loại ma thuật, trong lời đồn loại ma thuật này có thể thay đổi ký ức của một người.
Lộ Trạch Khiêm đột nhiên kéo ta vào trong phòng, loảng xoảng đè vào trên cửa, bàn tay đỡ láy gáy ta.
Đôi mắt hắn đỏ au, sắc mặt xanh xao ốm yếu.
Lúc này ta mới ý thức được, hắn đã bận rộn mấy ngày nay chưa được nghỉ ngơi.
"Bạch Nguyên Hương, nàng còn có trái tim hay không… Nếu như ta dùng cổ với nàng…”
Hắn hít một hơi thật sâu, nước mắt chảy xuống,
“Nếu như ta dùng cổ với nàng… Lừa gạt được tất cả mọi người, máu trong người đã sớm chảy khô rồi! Còn có cơ hội đứng ở chỗ này cùng với nàng sao!”
Hơi thở của ta trở nên rất nhẹ.
Thời khắc này, Lộ Trạch Khiêm yếu ớt đến đáng sợ.
Ta nhận ra loại ánh mắt này, khi ngươi bị một ai đó tổn thương đến cực điểm, sự tuyệt vọng chứa đầy trong mắt sẽ khiến người khác nghẹt thở.
“Ta có thể lừa gạt được nàng, nhưng làm sao có thể lừa gạt tất cả mọi người chứ?” Trán Lộ Trạch Khiêm áp thật mạnh vào vai thôi.
"Lộ Trạch Khiêm, chàng buông ta ra…"
"Nếu không muốn ta ch.ết thì đừng cử động…" Hắn nhỏ giọng nói mớ.
Ánh sáng trong phòng dần mờ đi.
Không biết qua bao lâu, ta cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ vai mình truyền tới.
Hắn phát sốt.
Ta đặt một tay lên trán hắn, nhẹ nhàng gọi một câu: “Lộ Trạch Khiêm…”
Hắn lẩm bẩm nói: "Ta đây… Nguyên Hương, đừng sợ, ta đây…"
Tiếp theo, cơ thể liền ngã xuống từ trên người của ta.
…
Lộ Trạch Khiêm bị bệnh.
Mấy ngày liên tiếp mệt nhọc, lại cộng thêm lửa giận, bệnh tật ập đến như núi đổ.
Đại phu khám xong liền kê một ít thuốc, trước khi ra khỏi cửa còn ngập ngừng nói: “Cô nương à… tâm bệnh… không có thuốc chữa…”
Ngày đó ta ngồi từ trưa đến chiều tối, ánh sáng phác họa ra hình dáng mảnh khảnh trên gương mặt của Lộ Trạch Khiêm.
Hắn là một loại thanh tú mỹ lệ, như trăng thu, trên mặt mang theo bệnh tật, càng khiến người khác thương tiếc.
Lộ phủ không thể so với thế gia, không có căn cơ thâm hậu.
Năm đó Lộ Trạch Khiêm mang theo Lộ Thu Nguyệt tuổi còn nhỏ vào kinh kiếm sống, là dựa vào chính mình từng bước đi đến ngày hôm nay.
Người hầu quỳ gối trước giường, khóc đến thương tâm,
“Chủ tử của chúng ta phải gánh chịu quá nhiều. Hiện giờ giang sơn hỗn loạn, ai mà không biết võ tướng có giá trị thế nào. Bạch tiểu thư sợ hãi, ngài ấy đành bỏ qua một bên, cam tâm tình nguyện làm quan văn. Hiện tại, ngài còn đ.âm một nhát d.ao vào tim ngài ấy. Tiểu thư có biết hai chữ lương tâm viết thế nào không?”
Tay Lộ Trạch Khiêm khẽ giật, mở mắt ra, suy yếu nói: “Lộ Thập… Cút ra ngoài…”
Trong phòng lại yên tĩnh.
Hắn định ngồi dậy, bị ta ấn xuống.
"Chàng muốn uống nước không? Ta đút cho chàng."
Lộ Trạch Khiêm gật đầu, ánh mắt rơi trên người ta, giống như nhìn một món bảo bối khó tìm.
Ta có chút nan kham mà tránh đi ánh mắt của hắn: “Uống một chút nhuận hầu, đến giờ uống thuốc rồi.”
Cơ thể Lộ Trạch Khiêm đột nhiên cứng ngắc, mất tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, “Ừ… Đợi lát nữa rồi uống…”
“Nguội mất.” Ta bưng chén lên, sau khi nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, chợt thấy buồn cười, “Chàng sợ đắng à?”
Lộ Trạch Khiêm dường như lập tức phản bác ta: "Không sợ, ta uống là được."
Một trận bệnh, làm dịu đi mối quan hệ căng thẳng giữa ta và Lộ Trạch Khiêm.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Lộ Trạch Khiêm xin phép triều đỉnh ở nhà tĩnh dưỡng.
Hai tháng nữa chính là cuối năm.
Trong nhà sớm đã nhóm lửa than, ta mặc chiếc áo choàng dày, ngồi bên đống lửa cắt hoa dán cửa sổ.
Khí sắc của Lộ Trách Khiêm đã khá hơn nhiều, vì vậy cũng cùng ta cắt.
Ngon tay hắn thon thả linh hoạt, lúc đầu động tác còn vụng về, sau vài lần bị ta cười nhạo, luyện tập thành thục, cắt còn tinh tế hơn so với ta.
Cùng ngày, tôi đưa hoa dán cửa sổ cho người hầu, ta nói: “Giao thừa sắp đến, mọi người chọn một phần, dán lên cửa sổ, để cầu may.”
Một vài nha hoan lá gan lớn liền chọn lựa, cuối cùng, lại là mấy cái của Lộ Trạch Khiêm được chọn hết trước.
Ánh mắt hắn nhu hòa nhìn đám người tản đi, khoé mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Nguyên Hương, mất công nàng còn tự xưng là lão sư.”
Ta vo tròn một tờ giấy ném về phía hắn, “Đã được lợi lại còn khoe mẽ!”
Vừa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị hắn nắm lấy, ta bất ngờ không kịp đề phòng liền nhào vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Trong mắt Lộ Trạch Khiêm ẩn giấu dục vọng, giọng điệu ôn nhu: "Nguyên Hương, sau Tết Nguyên tiêu, gả cho ta có được không?"
Một khắc kia, ta thiếu chút nữa mềm lòng đồng ý với hắn.
Hắn chỗ nào cũng tốt, nếu như có thể, ta cũng muốn đem trái tim mình hoàn chỉnh dâng cho hắn.
Nhưng chuyện tình cảm, không nói chính xác được.
Đồng ý với hắn là muốn lừa dối ai chứ? Lộ Trạch Khiêm, hay là chính ta.
Nhưng ta bị bệnh, não hỏng rồi, nhớ nhung một đoạn ký ức hư ảo, ở trong mộng yêu một người…
Ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lộ Trạch Khiêm dần dần biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Hắn không nói gì, chỉ là buông ta ra, thay ta sửa sang lại vạt áo:
“Ta cắt hoa dán cửa sổ đẹp như vậy, hy vọng sang năm không quên mất cách cắt.”
Ta giật nhẹ khóe miệng, “Chàng quên, ta dạy cho chàng.”
Trong mắt Lộ Trạch Khiêm đột nhiên ánh lên một tia sáng rực rỡ.
Hắn chậm rãi nở nụ cười, sáng chói mắt ta: “Được.”