---
Kiếp này:
“Nguyên Hương, trời sáng rồi.”
Ta cuộn tròn trong ngực Thẩm Kinh Mặc, cả người mệt mỏi, nhưng không muốn nhắm mắt ngủ tiếp.
“Ta nhớ ra hết rồi.”
Thẩm Kinh Mặc nhẹ nhàng hôn ta, triền miên lưu luyến.
“Ừ, uống không ít thuốc, cũng nên nhớ ra rồi. Từ nay về sau, Nguyên Hương của ta, sẽ không bị buộc vào một chỗ với ta nữa.”
Ta nhớ năm đó, trong kinh có tin đồn Thẩm tướng quân bị thương.
Ta cũng bị bệnh mấy tháng mới dần dần khỏe lại.
Thật đúng là… vui buồn cùng chịu.
“Mới uống nửa tháng…”
Thẩm Kinh Mặc chuyển sang những nụ hôn nhỏ vụn, “Không chỉ nửa tháng.”
“Chẳng lẽ còn… sớm hơn?”
“Ừ, Lộ Trạch Khiêm nuôi nàng không tốt, ta nhìn không nổi.”
Ta phì cười, nước mắt chảy dài trên mặt.
Thẩm Kinh Mặc nói: “Chú thuật của đại sư Đạo Hiên vốn dĩ chỉ định đưa nàng và Lộ Trạch Khiêm trở về. Nhưng chúng ta đã có hài tử, tầng quan hệ huyết mạch này đã kéo theo ta trở lại, cho nên từ khi còn rất nhỏ, ta đã nhớ rõ nàng.”
“Còn sớm hơn cả kiếp trước của chúng ta. Biết tại sao Lộ Trạch Khiêm mang theo nàng cưỡi ngựa, nàng lại sợ phát khóc không?
Thẩm Kinh Mặc ôm chặt lấy eo ta, “Đối với cô nương mình thích, không thể quá bảo thủ, phải giống như vậy, ôm nàng thật chặt. Khi đó ta đứng từ xa nhìn, thấy nàng sợ đến mức rớt nước mắt, trong lòng đã mắng Lộ Trạch Khiêm 180 lần.”
Thẩm Kỉnh Mặc giống như muốn lập tức phun ra tất cả oán giận:
“Ai lại thích mấy con hạc giấy khỉ khô kia chứ? Đợi cô nương của ta quen với việc cưỡi ngựa, ta sẽ đưa nàng ra ngoại ô, phi nước đại trong rừng, để gió thổi tung mái tóc của nàng, cùng tóc của ta đan vào nhau, sau đó ở trên đỉnh núi, hung hăng hôn nàng.”
“Sau đó, nàng sẽ nước mắt lưng tròng cho ta một cái tát, mắng ta khốn kiếp, lại lặng lẽ cong khóe miệng, yêu cầu ta cõng nàng xuống núi. Ta sẽ ở Lễ hội hoa đăng, lôi kéo nàng, thích cái nào liền để nàng thay ta giành lấy, nhìn nàng đỏ mặt xấu hổ, mắng ta là tên nam nhân thô lỗ.”
(*) Ở Lễ hội hoa đăng sẽ có các câu đố được viết lên đèn lồng, giải được thì sẽ có được chiếc đèn lồng đó. Anh Thẩm là quan võ nên ảnh bắt chị Bạch giải.
Ta lẳng lặng nghe hắn nói về quá khứ của chúng ta, một lúc sau tiếp lời: “Chàng bỏ lại ta, chạy về phía Bắc nửa tháng tại sao không nói lời nào? Chỉ biết nói với người khác kinh thành có người nhớ mong, không dám ham chiến, lại ngậm miệng không nói gì với ta.”
Thẩm Kinh Mặc nói: “Ta muốn lấy chiến công, cưới nàng về nhà. Lại sợ không trở về được, làm hại nàng nhớ mong.”
“Tướng quân của ta…” Ta ôm lấy cổ Thẩm Kinh Mặc, khẽ than một tiếng, hôn lên môi của hắn.
“Nguyên Hương, nàng nên ngủ.”
“Không buồn ngủ… Ta muốn cho chàng…”
Thẩm Kinh Mặc thở hổn hển, xoay người lại, “Nàng biết ta không chịu nổi chuyện này… Nàng hiểu nhất làm thế nào gây khó dễ cho ta…”
Ta cười, ghé vào tai hắn: “Còn có chuyện càng không chịu nổi, chàng có muốn nghe không?”
“Nói đi.” Thẩm Kinh Mặc nghiến răng, “Còn có chuyện gì khiến ta không chịu nổi?”
“Ta muốn, sinh hài tử…”
Lý trí của Thẩm Kinh Mặc hoàn toàn bị đánh bại, thấp giọng chửi một tiếng, kéo ta chìm vào biển dục vọng.
…
Một năm ở Biên thành trôi qua trong nháy mắt.
Mùa xuân này, ta sinh ra một nữ nhi, Thẩm Kinh Mặc coi như trân bảo, đặt tên là Thẩm Như Sơ.
Nhũ danh là Niệm Niệm.
Cùng năm, một người từ kinh thành tới.
Ngày hôm đó Lộ Trạch Khiêm bị Niệm Niệm kéo vào, ta sửng sốt một chút, sau đó mới định thần lại, vội vàng kéo Niệm Niệm qua.
“Chủ tử, Thẩm tướng quân đang chờ.”
Lộ Thập đã trưởng thành rất nhiều, đứng sau lưng Lộ Trạch Khiêm, cung kính nhắc nhở.
Lộ Trạch Khiêm nhìn ta một lát, không nói lời nào, xoay người rời đi.
Kiếp này, hắn đã được tấn phong làm thừa tướng, sớm hơn kiếp trước một năm.
Thiết Vân Đài, cũng đã ch.ết trận mấy tháng trước, cũng sớm hơn một năm so với kiếp trước.
Hai người bọn họ, ai cũng không nhường ai.
Niệm Niệm đối với chuyện này hết sức khó hiểu, “Thúc thúc đó là ai?”
“Không phải người tốt.” Ta dỗ nàng ngủ trưa, “Con không cần để ý.”
Có người nhẹ nhàng ôm lấy đầu vai ta, Thẩm Kinh Mặc không biết trở lại từ lúc nào, khi nhìn Niệm Niệm, trong mắt hiện lên nhu tình không thể tan.
Hắn ra hiệu ta ra chỗ khác nói chuyện, thấy Niệm Niệm ngủ say, ta lặng lẽ đặt nàng xuống, ra khỏi phòng.
“Quân nhu lương thảo tiếp tế đều giải quyết xong rồi, lần này Lộ Trạch Khiêm muốn làm gì?” Ta cúi đầu, để mặc Thẩm Kinh Mặc nắm tay đi về phía trước.
“Không biết, Thánh thượng muốn hắn giám sát quân lính.”
“Thiết Vân Đài ch.ết, bộ tộc của bọn họ đang triệu tập lực lượng, tấn công Biên thành, một trận chiến khốc liệt sắp xảy ra, Lộ Trạch Khiêm đến vào thời điểm này không phải là chuyện tốt.”
Kiếp trước, Thẩm Kinh Mặc chính là ch.ết trong trận chiến này,
Thẩm Kinh Mặc nói: “Năm đó ch.ết trận, ta luôn cảm thấy kỳ lạ.”
“Ý chàng là, mật thám?”
“Ừ.” Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc nghiêm túc, “Có người động vào ngựa, khiến cho ngựa chạy ì ạch.”
“Lộ Trạch Khiêm?”
“Không đến mức, tuy rằng hắn điên, nhưng không hèn hạ như vậy.”
Ngày hôm sau, ta tình cờ gặp Lộ Trạch Khiêm ở cửa.
Niệm Niệm tung tăng nhảy nhót vẫy tay với Lộ Trạch Khiêm, gọi một tiếng, “Lộ thúc thúc!”
Lộ Trạch Khiêm sửng sốt, nâng tay lên, muốn sờ đầu nàng, ta yên lặng chắn ở trước mặt hắn, “Lộ công tử.”
Lộ Trạch Khiêm ngây người, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng, “Nguyên Hương, tinh thần của nàng đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Chủ tử, đến giờ ăn cơm rồi.” Lộ Thập lạnh mặt, “Ngài một ngày chưa ăn cơm, thân thể chịu không nổi.”
Lộ Trạch Khiêm ho nhẹ, “Ta không bảo Lộ Thập nói như vậy, ta không phải…”
“Ta biết. Mau đi ăn cơm đi.” Ta cắt ngang lời giải thích của hắn.
Cuối cùng Lộ Trạch Khiêm liếc nhìn Niệm Niệm, lấy từ trong tay áo ra một chiếc lục lạc bằng da láng màu đỏ.
“Đồ từ kinh thành, nếu ngươi thích có thể cầm chơi.”
Niệm Niệm nhận lấy, ngọt ngào cười: “Tạ ơn thúc thúc.”
Lộ Trạch Khiêm lại xuất thần, bị Lộ Thập lạnh mặt kéo đi.
Bóng lưng hắn gầy đi.
Ta cúi đầu, nghiêm mặt nói với Niệm Niệm: “Lần sau, trước khi nhận đồ phải hỏi ta biết chưa?”
Niệm Niệm ngây thơ hỏi: “Vậy con có thể nhận không?”
Ta cười khổ, đức hạnh đúng là y chang phụ thân của nàng, tiền trảm hậu tấu, “Nhận đi.”