Mộng Cũ

Chương 15




---

Mộng cũ:

Ta đứng trên đất đai hoang vu Biên thành, tìm kiếm tung tích của Thẩm Kinh Mặc trong số những thi thể chồng chất, muốn tiến về phía trước nhưng bị kéo lại.

Lộ Trạch Khiêm nhẹ giọng nói: “Nguyên Hương, Biên thành thất thủ rồi, trở về cùng ta đi.”

“Thẩm Kinh Mặc đâu?”

Lộ Trạch Khiêm nói: “Hắn đang đợi viện binh. Mất Biên thành rồi, không thể để mất thêm một thành nữa.”

“Ta phải đợi chàng ấy.”

Lộ Trạch Khiêm không chịu nghe, kéo ta về.

Ta giằng co với hắn, khi mọi chuyện trở nên căng thẳng, Lộ Trạch Khiêm quát lên: “Viện binh sẽ không đến!”

Giây phút đó, máu của ta đông thành băng, “Ý của ngươi là gì?”

Lộ Trạch Khiêm chậm rãi thở ra một hơi, “Thẩm Kinh Mặc… có năng lực và uy quyền. Hắn không thể sống được.”

“Bá tánh Biên thành có tội tình gì?” Ta tức giận đến run người, dùng sức giãy giụa, “Các ngươi muốn gi.ết chàng ấy, có thể áp giải về kinh! Hà tất phải để mấy vạn bá tánh Biên thành đi theo!”

“Nguyên Hương, nàng đi theo ta đi, sau này Lộ phủ sẽ là…”

“Ta đã gả cho Thẩm Kinh Mặc, Biên thành chính là nhà của ta!” Ta hung hăng tránh thoát khỏi Lộ Trạch Khiêm, “Ta không đi đâu hết! Ngươi muốn giúp bọn họ, muốn khiến Thẩm Kinh Mặc phải ch.ết, ta ch.ết cùng chàng ấy!”

Ánh mắt Lộ Trạch Khiêm trầm xuống, “Nếu không phải vì nàng, tội gì ta phải đến đây. Đừng để tâm huyết của ta đổ sông đổ bể.”

“Thừa tướng đại nhân thật là bản lĩnh, mơ ước phu nhân của tướng quân.” Ta châm chọc nói, “Thậm chí không tiếc lấy thân mạo hiểm, xông vào nơi binh hoang mã loạn này, nữ tử thế gia kinh thành không thỏa mãn được ngươi sao? Ép cưới thê tử của người khác…”

Tay Lộ Trạch Khiêm ấn ở gáy của ta, ép vào trong ngực.

“Ta ép cưới thì sao? Bữa cơm ân tình năm đó, Lộ mỗ không bao giờ quên. Nếu không phải là nàng, ta đã sớm hóa thành bộ xương lạnh bên đường rồi. Để nàng gả cho hắn, là sai lầm của ta, hôm nay Thánh Thượng muốn hắn ch.ết, Lộ mỗ phụng chỉ làm việc, không tính là đê tiện! Ch.ết vì tình sao? Nàng đừng hòng mơ tưởng!”

“Vô sỉ…”

Lộ Trạch Khiêm cưỡng hôn ta, như hóa điên, “Ta trù tính nhiều năm như vậy, sao lại không thể chiếm được thứ mình muốn chứ?”

Ta khóc, khàn cả giọng: “Ngươi buông ta ra!”

“Không yêu ta cũng không sao, giam nàng lại…”

Bốp!

Ta cho Lộ Trạch Khiêm một cái tát, gò má trắng nõn của hắn lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ.

Hắn dường như bị đánh thức, hốc mắt đỏ au, hơi thở dồn dập.

Ta tưởng rằng hắn muốn gi.ết ta, kết quả Lộ Trạch Khiêm lại buông tay, quay người ra lệnh: “Trông chừng nàng ấy, ngày mai hồi kinh.”

Màn đêm buông xuống, Thẩm Kinh Mặc bị trúng mấy mũi tên, ta liều chết mới có thể nhìn hắn lần cuối.

Đôi mắt Thẩm Kinh Mặt trừng lớn, lúc nhìn thấy ta ngón tay giật nhẹ.

Bốn phía là tiếng khóc thảm thiết, đều là cấp dưới nhiều năm của Thẩm Kinh Mặc.

Hắn nằm trên đất, xung quanh rất nhiều mũi tên bị gãy.

Ta che miệng, nhưng không ngăn nổi những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên mi, lao đến bên cạnh hắn.

“Nguyên Hương …” Giọng nói của hắn rất nhỏ, phải ghé vào bên môi mới có thể nghe rõ ràng.

Hắn bảo ta hồi kinh.

Ta tùy tiện lau nước mắt, nắm tay hắn, “Không hồi, ta ở lại Biên thành với chàng, không đi đâu hết.”

Hắn nói ta bướng bỉnh, nói ta còn có thai, không thể tùy hứng.

Còn nói, ta ngoan ngoãn trở về, bá tánh sẽ được cứu.

Hóa ra cái gì hắn cũng biết.

“Nguyên Hương, ngoan, ta an nghỉ ở đây, bảo vệ Biên thành, nàng không cần lo lắng… không cần lo lắng…”

Khi viện binh đến, ngọn lửa trên tháp báo hiệu đã sáng, viện binh mà chúng ta chờ mong suốt mùa đông, sang mùa xuân cuối cùng họ cũng tới.

Nhưng ta lại không chờ được mùa xuân của Thẩm Kinh Mặc.

Hắn đã ch.ết, ch.ết trong vòng tay của ta.

Lúc sắp ch.ết cũng không dám cầm tay ta, sợ rằng cầm rồi lại không thể buông ra được nữa.

Ta không rơi một giọt nước mắt, chỉ len lét cắt một sợi tóc của hắn, từ đó không nói thêm câu nào nữa.

Ta không nhớ Thẩm Kinh Mặc được hạ táng ngày nào, cũng không nhớ mình trở về kinh thành bằng cách nào.

Mấy tháng sau, hoa đào nở rộ ngoài cửa sổ, mùa xuân rực rỡ.

Du Phong và Thích Nguyệt bị áp giải về kinh thành để xét xử.

Ngày đó, ta mang theo điểm tâm đến hình ngục. Ở trong lao ngục tối tăm, nhìn thấy hai thi thể m.áu chảy đầm đìa.

Nha hoàn bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Lộ Trạch Khiêm ôm chặt lấy ta, che mắt ta lại.

Ta mỉm cười, “Mang đồ ăn cho ngươi.”

Đây là lần đầu tiên ta mở miệng nói chuyện sau khi hồi kinh.

Lộ Trạch Khiêm vui mừng khôn xiết, đôi mắt đỏ hoe, “Được, ta ăn.”

Hôm đó, Lộ Thập suýt chút nữa bị đánh ch.ết, lúc hắn dùng hết sức lực bò vào trong nhà lật đổ điểm tâm, Lộ Trạch Khiêm đã ăn được một nửa, là ta tự mình đút cho hắn.

Lộ Thập ho ra một ngụm m.áu, cắm một cây kim bạc xuống, kiểm tra ra có kịch độc.

“Chủ tử… nhổ ra… Ngài mau nhổ ra…”

Lộ Trạch Khiêm từ từ nuốt xuống, nhìn về phía ta, “Nguyên Hương, nàng không muốn sống, ta cũng không muốn sống nữa.”

Ta định ăn nửa chiếc còn lại, Lộ Trạch Khiêm nắm chặt lấy ta, “Nàng đang mang thai…”

Ta cười, “Không phải ngươi có phương pháp để trọng sinh sao? Những lời ngươi nói với Đạo Hiên, ta đều nghe thấy rồi. Lộ công tự, hiện giờ người cũng sắp ch.ết, sao không thử phương pháp đó đi? Biến ngựa ch.ết thành ngựa sống.”

Sắc mặt Lộ Trạch Khiêm tái nhợt, thuốc bắt đầu có tác dụng, sẽ khiến lục phủ ngũ tạng của hắn thối rữa.

Hắn ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lại.

“Ta có thể cho nàng cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, nhưng mà Nguyên Hương, lần này, nàng chỉ có thể chọn ta. Nếu như không đồng ý, chúng ta cùng ch.ết.”

“Ta đồng ý, chỉ cần người đừng động đến bọn họ.”

“Vậy nàng không được nuốt lời…” Ánh mắt của Lộ Trạch Khiêm dần dần nhuộm một tầng ánh sáng, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm qua, nụ cười của hắn phát ra từ nội tâm.

Tất cả trở lại thời thơ ấu.

Lần này, ta đã thấy rõ được tiền căn hậu quả.

Kinh thành tuyết rơi nhiều, ta khi còn nhỏ vẫn cứu một đứa trẻ ở ven đường, cho hắn một miếng bánh hạt vừng, sau này chính là Lộ Trạch Khiêm.

Năm mười bốn tuổi, ta cản một con ngựa trên đường, người cưỡi ngựa, đổi thành Lộ Trạch Khiêm.

Mọi chuyện xảy ra sau đó, bóng dáng của Thẩm Kinh Mặc bị xóa khỏi cuộc đời của ta, thay vào đó là Lộ Trạch Khiêm.

Ba lần cản ngựa liền đính ước, quà sinh nhật, thả diều, lớn đến từng bước ngoặt, nhỏ đến từng chi tiết, hắn đều làm giống hệt Thẩm Kinh Mặc.

Trong thời niên thiếu có hạn của ta, Thẩm Kinh Mặc chỉ tồn tại trong lời đồn, trận thắng đầu tiên, được phong làm tướng quân, bị thương, bệnh nặng…

Với ta mà nói, đó chẳng qua là tin tức của một người xa lạ.

Cho đến ngày về quê giỗ tổ, xe ngựa rơi xuống vách núi.

Xiềng xích ẩn sâu trong ký ức mới được nới lỏng.

Ký ức của kiếp trước đan xen với ký ức của kiếp này, ta sinh ra ảo giác, sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên xông vào phủ tướng quân, cùng Thẩm Kinh Mặc của kiếp này giao thoa.

Họ nói ta điên, vốn dĩ không sai.

Kiếp này, ta quả thật không quen biết Thẩm Kinh Mặc.

Nhưng hắn nhận ra ta.

Ngày hắn nhìn thấy ta, vô tình bị nhánh cây móc vào tay óc, rách toạc, lại như không có chuyện gì xảy ra quay đầu cười nói với người khác.

Ta vừa mới tỉnh lại, không hiểu tính cách của hắn lắm, thân thủ Thẩm Kinh Mặc lợi hại như vậy, sao có thể vụng về đến mức làm rách tay áo mình.

Một khi xiềng xích đã được nới lỏng, nó sẽ chỉ ngày càng sụp đổ.

Ta bắt đầu mơ thấy hắn, mơ thấy quá khứ.

Theo đó là cơ thể ngày càng tồi tệ hơn.

Những mảnh ký ức được chắp nối từng li từng tí, tình thần của ta ngày càng sa sút, tâm trạng ngày càng không ổn định.

Ta bắt đầu tự s.át, muốn ch.ết, trở nên hoang tưởng.

Thẩm Kinh Mặc không dám nhận ra ta, một khi xiềng xích bị phá vỡ, cơ thể đang chịu đựng tất cả những thứ này sẽ ra sao đây?

Thi thể trong lao ngục là sự kích thích trực tiếp nhất đối với ta.

Dường như chỉ trong nháy mắt là có thể tan vỡ.

Đêm đó, sinh mạng của ta cận kề cái ch.ết, Thẩm Kinh Mặc đến trong đêm tuyết.

Hóa ra, ta và hắn bị buộc lại với nhau.

Chỉ có hắn mới có thể ngăn chặn ta, chỉ có hắn, mới có thể khiến ta quên hết tất cả.

Hai người chúng ta, giống như thỏi nam châm, vĩnh viễn hướng về nhau, nhưng một khi đã hút nhau, sẽ va chạm khiến cả hai bên đều bị tổn thương.

Lộ Trạch Khiêm thắng ở điểm này.

Chỉ cần Thẩm Kinh Mặc không muốn ta xảy ra chuyện, sẽ cách ta thật xa, một câu cũng không thể nói, một chuyện cũng không thể làm, thậm chí một ánh mắt, cũng không thể nhìn.

Sinh mạng của ta, mới chính là xiềng xích nặng nề nhất của Thẩm Kinh Mặc.

Ta không cách nào đoán được Lộ Trạch Khiêm đã lấy chuyện này cưỡng bách Thẩm Kinh Mặc làm những chuyện gì.

Cưới Lộ Thu Nguyệt, có tính là một chuyện không?

Ta kề d.ao vào cổ, Thẩm Kinh Mặc chỉ có thể đứng nhìn, có tính là một chuyện không?

Bên ngoài lao ngục, Thẩm Kinh tự tay phong ấn ký ức của ta một lần nữa, xóa sạch sự tồn tại của mình, có tính là một chuyện không?

Trời đông giá rét, quân nhu lương thảo khó mang theo, vào ngày đại hôn của ta, Thẩm Kinh Mặc lại xuất chinh đi Biên thành, lại có tính là một chuyện hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.