---
Mười ngày sau, chúng ta nhanh chóng đến Biên thành.
Biên thành sau khi vào đông rất lạnh, mở miệng nói chuyện sẽ thở ra một hơi trắng xóa.
Trên đường người đến kẻ đi.
Đi ngang qua một quầy bánh bao hấp, phụ nhân nói với ta một câu, Thẩm Kinh Mặc hơi chần chừ, lại trả lời lại một câu.
“Khẩu âm ở Biên Thành khác với Kinh Thành, mới đến có thể nghe không hiểu. Ta bảo Du Phong đi cùng nàng, có chuyện gì có thể bảo hắn làm thay.”
Ta cưỡi một con ngựa đi bên cạnh hắn, tránh đi ánh mắt của Thẩm Kinh Mặc, ở nơi gió lạnh thổi không đến lặng lẽ đỏ mặt.
Ta nghe hiểu.
Phụ nhân hỏi: “Lang quân, có muốn mua cho phu nhân mấy cái bánh bao không?
“Có bánh bao đường không?”
“Không có.”
“Thê tử của ta còn nhỏ, thích ngọt, không mua nữa.”
…
“Chàng vừa nói cái gì với nàng ta thế?” Ta hỏi.
Thẩm Kinh Mặc giảm tốc độ ngựa, bình tĩnh nói: “Không có gì.”
“Ồ… Nhưng mà ta đói…”
Hắn mang theo ta dừng trước một phủ trạch, xuống ngựa, “Trong phủ không có đầu bếp, nàng muốn ăn gì, ta nấu cho nàng.”
“Vậy thì… bánh bao đường đi.”
Trong phòng bếp nhỏ tối tăm, một chiếc bếp lửa cháy lên, ấm áp nóng hổi, là khói lửa nhân gian mà ta mong mỏi đã lâu.
Ta ngồi xổm bên bếp lửa, nhìn thân hình cao lớn của Thẩm Kinh Mặc được bao quanh bởi bộ trang phục không quá vừa người.
Năm ngón tay rõ ràng mạnh mẽ nhào bột mì, động tác nước chảy mây trôi, trộn đường với bột mì rồi rắc lên trên lớp bột, nhào mịn các nếp gấp là được một chiếc bánh bao đường đẹp mắt.
“Chàng rất am hiểu…”
“Có người ăn, đó là chuyện đương nhiên.” Thẩm Kinh Mặc rũ mắt xuống, xếp bánh bao ngay ngắn vào lồng hấp, “Chọn xong đồ ăn chưa?”
Ta định thần lại, đưa cho hắn: “Chọn xong lâu rồi.”
Hắn nhận lấy, đẩy ta ra cửa, “Đưa ta, đi ra ngoài chờ.”
Ta mặc quần áo dày, ngồi ngoài trời cũng không lạnh nên dứt khoát ngồi trên bậc thềm ngắm trăng.
Năm nay, ta 24 tuổi, những kết cục thê thảm mơ hồ trong mộng kia, ta không biết là do ta có thể nhìn trước tương lai, hay là chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Nhưng Bạch Nguyên Hương không phải một kẻ vì sợ hãi mà trốn vào một góc sun vòi, cho dù vỡ đầu chảy m.áu cũng nhất định phải đi con đường mà mình muốn đi.
Ở Kinh thành cái gì cũng không có.
Đất trời không thấy điểm cuối, vận mệnh đã sớm bị an bài, định trước để người khác phải nuôi dưỡng suốt quãng đời còn lại, là phúc hay họa cũng chưa chắc chắn.
Ít nhất ở Biên thành, ta có thể tìm thấy chính mình.
“Bạch tiểu thư.”
Có người gọi ta.
Là Du Phong.
Hắn cầm thứ gì đó, đứng tại chỗ, có chút do dự.
Ta phủi đất đứng lên, “Người muốn tìm tướng quân sao? Ta đi gọi chàng…”
Hắn lấy ra một xấp thư, “Đây là… thư nhà từ kinh thành gửi tới.”
Vẻ mặt ta cứng đờ, “Thu Nguyệt gửi cho chàng ấy à?”
“Dạ…”
Trên đường vội vàng, ta còn chưa có thời gian ngồi xuống nói chuyện hẳn hoi với Thẩm Kinh Mặc.
“Hiện tại bên người tướng quân có ngài, những thứ này liền giao cho ngài xử lý.”
“Không cần.” Ta tránh đường, “Về tình về lý, ngươi vẫn nên giao cho chàng. Đêm nay ta nghỉ ở đâu?”
Du Phong chỉ vào căn phòng phía xa: “Tạm thời chỉ có căn phòng kia.”
Ta đẩy cửa bước vào, căn phòng lạnh lẽo đơn sơ.
Dưới ánh trăng, ta đốt lửa, cởi áo choàng gấp gọn để một bên.
Cửa sổ mở ra một khe nhỏ, vừa đủ tản đi lớp bụi tích tụ trong phòng, nhưng cũng không đến mức lạnh.
Ta thắp ngọn đèn, khoanh chân ngồi trên chiếc giường nhỏ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngẩn ra.
Không biết qua bao lâu, cửa kẽo két một tiếng, bị đẩy ra từ bên ngoài, một cỗ mùi thơm nồng đậm xông vào trong phòng.
Thẩm Kinh Mặc tự mình bưng vào, bánh bao đường nóng hổi, một vài món ăn kèm, còn có một bình rượu.
Hai chúng ta im lặng đối diện nhau, ta giúp hắn bày bát đũa, Thẩm Kinh Mặc đột nhiên lên tiếng: “Tức giận à?”
“Không đến mức.”
“Từ khi Lộ Thu Nguyệt vào tướng quân phủ, không ít lần truyền tin tức ra ngoài. Người trong phủ đều coi nàng ta như ăn trộm mà phòng bị, ta chưa từng chạm vào nàng ta.”
Ta rũ mắt, “Ta không tức giận, không phải so đo chuyện này.”
“Nguyên Hương, lúc nàng tức giận sẽ không thèm nhìn người.” Giọng nói của Thẩm Kinh Mặc mang theo ý cười.
Ta khịt mũi, cúi đầu tập trung ăn cơm.
Thẩm Kinh Mặc thấy ta không để ý đến hắn, “Vậy thì vì cái gì?”
“Chuyện mấy tháng trước, ta đã quên một ít, có liên quan gì đến chàng không?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Kinh Mặc nhạt dần, ánh mắt hắn dừng lại trong bát, gắp cho ta chút đồ ăn, “Nguyên Hương, những chuyện này về sau lại nói.”
“Nếu như ta nhớ lại thì sẽ ch.ết phải không?”
Thẩm Kinh Mặc không trực tiếp trả lời, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Không cần nhất định phải nhớ ra, nàng thích làm gì, ta đều chiều theo nàng.”
Hắn dừng một chút, “Muốn ở bao lâu đều được, cho dù… nàng không gả cho ta.”
Ta ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, nhìn rất lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Được.”
Ăn cơm xong, Thẩm Kinh Mặc lại mặc quần áo vào, “Nàng nghỉ ngơi sớm đi.”
Chiến sự trước mắt căng thẳng, Thiết Vân Đài thỉnh thoảng đánh du kích, tuy không phải động tĩnh gì lớn, nhưng cũng khiến tướng sĩ biên cảnh không được yên ổn, hắn không thể không cảnh giác.
Trước khi đi Thẩm Kinh Mặc nhìn ta thật sâu, “Đêm nay ta không trở lại, giường để lại cho nàng.”
Chờ hắn đi rồi, ta mới nhận ra, căn phòng này là của Thẩm Kinh Mặc, giường cũng là của hắn.
Ta cười một tiếng, đơn giản rửa qua mặt mũi, mặc nguyên quần áo rúc vào trong chăn của Thẩm Kinh Mặc.
Rõ ràng là lần đầu tiên ngủ ở nơi như thế này, nhưng lại an ổn lạ thường, cơn buồn ngủ ập đến, chờ đến rạng sáng liền nghe thấy có người gõ cửa.
Ta đang rất buồn ngủ, trở mình quay vào trong, nghe thấy cửa bên ngoài mở rồi lại đóng, có người đi vài bước, sau đó không có động tĩnh gì.
Đầu óc dần dần trở nên thanh tỉnh, nơi này là Biên thành, ta đang chiếm lấy phòng của Thẩm Kinh Mặc, vội vàng đứng dậy, nhìn thấy một bóng người ngồi sau tấm bình phong.
“Tỉnh rồi?” Hắn cách tấm bình phong hỏi ta.
“Chàng cả đêm không ngủ à?”
Thẩm Kinh Mặc lười biếng ừ một tiếng, không giấu được vẻ mệt mỏi.
Ta đi ra ngoài, hắn mặc một thân trang phục màu đen, mái tóc đen được búi cao sau gáy, dung mạo anh tuấn, ánh mắt nhu hòa hơn xưa một chút.
“Để ta ngủ một lát.” Vẻ mệt mỏi trên mặt hắn lúc này quá rõ ràng, đứng dậy đi vòng qua ta, không quay đầu lại đi thẳng vào bên trong.
Ta hơi do dự: “Ta… vừa mới ngủ dậy… chăn nệm còn chưa có…”
“Không cần gấp, vừa hay vẫn đang ấm áp, bớt việc.”
Ta trơ mắt nhìn Thẩm Kinh Mặc tháo ủng, cởi áo choàng chui vào trong chăn, ta há hốc miệng, không có mặt mũi nói chuyện.
Ở nơi lạnh lẽo túng thiếu như Biên thành, tướng sĩ chiến đấu không dễ dàng, cần gì phải băn khoăn những chi tiết nhỏ như vậy?
Lúc này, Thẩm Kinh Mặc mở mắt ra hỏi ta: “Không đi sao? Cùng nhau ngủ?”
Mặt ta đỏ bừng, oán hận quay đầu, mất công ta còn bao biện thay hắn, hắn lại chỉ đơn giản là đang tán tỉnh!
Trong tiếng cười của Thẩm Kinh Mặc, ta luống cuống chạy ra khỏi phòng, lại bị ngăn lại ở cửa viện.
“Đại sư, vị này chính là Bạch tiểu thư.”