Mộng Cũ

Chương 11




---

Ngày hôm sau, phụ thân thay thế tất cả lão nhân đã hầu hạ Bạch gia nhiều năm.

Cũng mua cho ta thêm một số đồ dùng mới.

Lúc ta dọn dẹp phòng ở, nhặt được một cuốn bút ký, mở ra thì thấy chữ viết của ta.

Buổi tối không có ai, ta liền mở ra xem.

Càng xem càng cảm thấy không thú vị.

Nó được ta viết khi đang bị bệnh, lúc đó đầu óc không minh mẫn, chữ viết lộn xộn, bậy bạ lôi ở đâu ra Thẩm tướng quân, viết cứ nhu tiểu thuyết.

Nha hoàn mang trà tiến vào, ta phân phó: “Vào trong phòng kho của ta tìm chút đồ trang sức, đưa sang cho Thu Nguyệt.”

Lộ Trạch Khiêm nói ta không cần quan tâm, những ta thân làm tẩu tẩu, không thể không bày tỏ chút gì đó.

Vẻ mặt tiểu nha hoàn mới tới mờ mịt, “Tiểu thư muốn đưa sang đâu?”

À, phải rồi, đều là người mới, không biết Lộ Thu Nguyệt.

Ta nói: “Đưa sang tướng quân phủ đi.”

“Tướng quân phủ nào ạ?”

Nàng hỏi làm ta khựng lại, trong gương, ta dần dần lộ ra biểu cảm mờ mịt.

Tiểu cô của ta, xuất giá, gả cho ai?

Một lát sau, ta đổ một thân mồ hôi, tiểu nha hoàn bị dọa sợ, rút khăn tay ra lau cho ta.

“Tiểu thư, không phải chuyện gì gấp, nô tỳ phái người đi hỏi thăm là được!”

Ta nằm trên bàn, ánh mắt rơi xuống một cây trâm, cổ tay đau nhức.

Cổ tay, không phải do rơi xuống vách núi, là ta dùng cây trâm r.ạch.

Các nàng là lần đầu tiên hầu hạ ta, sợ chậm trễ, một lát sau đã hỏi thăm được: “Tiểu thư, là Thẩm tướng quân phủ!”

Ta tâm phiền ý loạn, nhíu mày, “Thẩm tướng quân nào?”

“Là người cả kinh thành đều biết, Thẩm tướng quân, Thẩm Kinh Mặc.”

Một loại cảm giác hoảng loạn vô cớ tràn vào tim ta, có gì đó không đúng lắm.

Tất cả mọi người đều biết, vì sao ta lại không biết, hoặc là, ta căn bản không nhớ ra hắn.

Ánh mắt ta tình cờ rơi xuống bút ký, ta ngây người nhìn chằm chăm cái tên “Thẩm Kinh Mặc”, suy nghĩ lại không thể nào tập trung được.

“Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi sớm đi, sắc mặt ngài không được tốt lắm.”

“Các ngươi đọc tiểu thuyết, có nhớ rõ tên nhân vật không?”

Các nàng liếc nhau, gật đầu.

Sắc mặt ta càng kém.

Có điều gì đó không ổn xảy ra với ta, nhớ lại mấy tháng trước, trong đầu ta trống rỗng.

Ta đang cố vạch ra một dòng ký ức rõ ràng.

Ta là con gái duy nhất của Bạch gia, mẫu thân vì sinh ta mà ảnh hưởng đến thân thể, sau đó không thể sinh thêm được nữa.

Phụ thân muốn nạp thiếp, mẫu thân ta sống chết không chịu, hơn nữa tổ tiên lại là danh môn vọng tộc, phụ thân không phản kháng được, chỉ còn cách từ bỏ.

Vì vậy, trách nhiệm nặng nề chấn hưng Bạch gia, rơi xuống người ta, bốn chữ tìm được rể hiền, nghe nhiều đến nỗi tai ta đã chai sạn.

Chỉ cần không vừa ý phụ mẫu, sẽ phải chịu một trận trách mắng, phạt đánh.

Năm mười bốn tuổi, ta ở trên đường cản ngựa, quen biết Lộ Trạch Khiêm.

Phụ thân nói, đây là cơ hội tốt, buộc ta năm lần bảy lượt đi cản hắn.

Lộ Trạch Khiêm vì vậy mà quen biết ta, chiếu cố ta rất nhiều, hai nhà thuận theo tự nhiên mà đính hôn, thoáng một cái đã mười năm.

Theo lý thuyết, ta sớm nên gả cho hắn, nhưng phụ thân nhất định phải đợi cho đến khi Lộ Trạch Khiêm đạt được công danh lợi lộc cao hơn, có thể tặng nhiều sinh lễ hơn.

Qua lại thường xuyên, tuổi của ta cũng lớn. Trong kinh thành, người nguyện ý cưới ta cũng chỉ có Lộ Trạch Khiêm.

Cha ta càng trở nên điên cuồng, sợ rằng Lộ Trạch Khiêm sẽ mất hứng thú với ta, nhiều lần lấy cớ đẩy ta đến Lộ gia ở.

Sau đó có lần về quê giỗ tổ, rơi xuống vách núi, khi tỉnh lại, tại sao trí nhớ lại trở nên mơ hồ như vậy?

Lộ Thu Nguyệt xuất giá, ta náo loạn hỉ đường của nàng, tại sao ta phải làm như vậy? Chỉ bởi vì chút chuyện nhỏ trước đây ta và nàng tranh canh móng ngựa sao?

Gặp nạn trên núi Tùng Tử, ta lại nhớ không ra mặt của ân nhân cứu mạng, ta và hắn đợi ở đó mấy ngày, đã nói cái gì, đã làm cái gì, trước sau vẫn không nhớ ra.

Ta túm lấy tay của nha hoàn, “Người đi hỏi thăm xem ai đã cứu ta ở núi Tùng Tử.”

Nhân lúc các nàng rời đi, ta vội vàng lật xem bút ký, tất cả câu chuyện đan xen vào nhau, nhưng lại xuất hiện một vết nứt.

Nói đến thật vô lý, năm mười bốn tuổi, người ta gặp là Thẩm Kinh Mặc, người ta gả cũng là Thẩm Kinh Mặc, thậm chí hai năm sau, Thiết Vân Đài ch.ết trận, Thẩm Kinh Mặc được phong hầu, ta được phong làm hầu phu nhân…

Những chuyện này đều được viết lúc ta tỉnh lại sau khi rơi xuống vách núi, mơ thấy cái gì liền viết cái đó, chữ viết xiêu vẹo hỗn loạn.

Vết sẹo trên tay, náo loạn đại hôn của Lộ Thu Nguyệt, đều là bởi vì ta tin tưởng mình mới là phu nhân của Thẩm Kinh Mặc.

Nha hoàn từ bên ngoài vội vã trở lại, “Tiểu thư, người cứu ngài là Thẩm tướng quân.”

Lại là Thẩm Kinh Mặc.

Ta ôm đầu gối, chậm rãi cúi đầu xuống, một lúc lâu không nói lời nào.

“Lộ công tử.”

Một đôi ủng gấm màu đen dừng lại trước mặt ta, đỏ bóng bao phủ lấy ta.

Hắn cúi người, ngón tay thon dài trắng nõn nhặt bút ký rơi trên mặt đất lên, “Nguyên Hương, Thẩm Kinh Mặc hắn… dùng cổ với nàng.”

“Khoảng thời gian đó, nàng… rất khổ sở. Ta không muốn nói cho nàng.”

Ta chậm rãi ôm lấy Lộ Trạch Khiêm.

“Ta biết. Ta cũng không quen biết Thẩm Kinh Mặc, không có chuyện một giấc ngủ dậy lại như bị ma nhập mà chạy theo hắn.”

Lộ Trạch Khiêm vuốt ve tóc ta, bút ký bị hắn ném vào chậu than, bị ngọn lửa cắn nuốt, cháy thành tro tàn.

“Hắn muốn làm gì?” Ta hỏi.

“Lật đổ Lộ gia.” Lộ Trạch Khiêm đứng trước mặt ta, ánh mắt ôn hòa, “Không sao, Thu Nguyệt trông chừng hắn, nàng sẽ không gặp nguy hiểm.”

“Thu Nguyệt? Chẳng lẽ muội ấy gả qua đó để…”

“Nguyên Hương, ta và Thu Nguyệt đã chịu khổ quá nhiều rồi, vậy nên chúng ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, bảo vệ những thứ chúng ta giành được.”

Lộ Trạch Khiêm ôn nhu cười, “Đối với Thu Nguyệt mà nói, sự tồn tại của ta, chính là chỗ dựa lớn nhất của muội ấy.”

Lộ Thu Nguyệt gả vào tướng quân phủ, là để trông chừng Thẩm Kinh Mặc.

Ta giật mình trước sự sắp xếp và mưu đồ của Lộ Trạch Khiêm, giờ khắc này, mới thực sự nhìn ra bộ mặt thật dưới vẻ ngoài ôn nhu ấy.

Giọng nói của Lộ Trạch Khiêm rất nhỏ, nỉ non thì thầm: “Nguyên Hương, đừng sợ ta. Nàng là thê tử của ta, ta dùng mệnh bảo vệ nàng.”

Ở nơi kinh đô ă.n th.ịt người này, không ẩn mình dưới lớp ngụy trang, làm sao có thể sống sót?

Lộ Trạch Khiêm không sai.

Mười ngày chớp mắt trôi qua.

Tối nay Bạch phủ giăng đèn kết hoa.

Áo cưới Lục phủ gửi tới rất đẹp, tay áo và thân trước đều đính ngọc trai, ánh nên chiếu lên, lấp lánh rực rỡ.

“Tiểu thư, tối nay nô tỳ làm ván giường cho ngài, ngài dựa vào nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai đại hôn, phải chịu khổ rồi.”

Trong phòng nến cháy ấm áp dễ chịu, trong lòng ta là không có nổi một chút vui sướng.

Qua canh ba, ta đơn giản mặc thêm quần áo, nói: “Ta ra ngoài đi dạo.”

Năm nay tuyết nhiều, nửa tháng rồi vẫn chưa tan hết, đêm qua lại rơi, chân đạp trên nền tuyết nghiêng ngả lảo đảo.

Đi ngang qua một chỗ tường rào, bên ngoài có tiếng vó ngựa hỗn loạn. Loáng thoáng nghe được có người đang nói chuyện.

“Nửa đêm canh ba, tôi tớ nhà nào còn ra khỏi cửa vậy?”

Tỳ nữ đáp: “Là Thẩm tướng quân ra khỏi thành ạ, phải đi Biên thành đánh giặc.”

Cách tường rào, có người nói chuyện.

“Thẩm tướng quân, lần này đi, ngày nào khải hoàn?”

“Mùa xuân sang năm, trong kinh có người nhớ mong, không dám ham chiến.”

Lạch cạch.

Lò sưởi trong tay ta rơi xuống đập vào tuyết.

Hồi ức lại lần nữa như thủy triều ùa tới:

“Khi nào chàng trở về?”

“Mùa xuân sang năm, trong kinh có người nhớ mong, không dám ham chiến.”

“Nhớ mong ai?”

“Bạch Nguyên Hương, đợi ta trở về, cưới nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.