---
Giấc ngủ này rất sâu, trời sáng, tuyết ngừng, gió lặng, tuyết tan nhỏ từng giọt dọc theo mái hiên.
Ta ngồi dậy.
Một nha hoàn từ ngoài cửa đi vào: “Hôm nay khí sắc của tiểu thư rất tốt, có tinh thần hơn nhiều.”
Hiếm khi cảm thấy cả người thoải mái, ta nhìn nàng một lúc: “Nhìn ngươi có chút lạ mắt.”
Nha hoàn đáp: “Tỷ tỷ lúc trước bị bệnh, được chủ tử đưa đến thôn trang rồi ạ.”
Ta gật đầu, đứng dậy xuống giường, “Trạch Khiêm đâu?”
“Chủ tử ở thư phòng, không tiện gặp ngài.”
Ta sửng sốt, “Vì sao?”
“Đêm qua Thẩm tướng quân tới phủ cùng chủ tử đánh nhau một trận, cả hai bên đều bị thương ở mặt…”
Ta nghe vậy nhíu mày:
“Tính tình Trạch Khiêm ôn hòa, sao Thẩm tướng quân lại tùy tiện đánh người như vậy chứ? Ta không tiếp xúc với hắn nhiều lắm, không rõ tính cách của hắn, không phải là một người thô bạo đấy chứ?
Nha hoàn cúi đầu, ngữ khí mập mờ: “Hay là tiểu thư đến thăm chủ tử một chút.”
Khi ta bưng một chén sữa dê vào thư phòng, ánh mắt vừa chạm đến mặt của Lộ Trạch Khiêm liền không nhịn được phì cười.
“Quen biết chàng nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy chàng chịu thiệt.”
Hốc mắt Lộ Trạch Khiêm thâm đen, thấy ta tới, che đi nửa khuôn mặt, lỗ tai đỏ lên: “Nguyên Hương, tính tình này của nàng…”
Hắn bất đắc dĩ thở dài, giọng mang theo ý cười, “Bao nhiêu tuổi rồi chứ.”
Ta lấy sữa dê ra, đặt trước mặt Lộ Trạch Khiêm, đẩy cuốn sách chắn tầm nhìn ra.
“Được rồi, ta không cười ngươi. Vết bầm tím phải xoa thì mới tan.”
Hắn thấy ta cúi đầu nghiêm túc bóc trứng gà, bưng chén lên, thổi sữa dê, chậm rãi uống, ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán lên người ta.
Sao ta có thể không phát hiện ra, liếc hắn, “Hôm nay sao thế? Sao lại nhìn ta như vậy?”
Lộ Trạch Khiêm mỉm cười, “Không có gì, chỉ là lâu rồi… không thấy nàng như vậy.”
Ta dùng vải thưa bọc trứng gà lại, áp lên mắt hắn.
“Ta chẳng qua là sinh bệnh, bị đụng vào đầu, chàng mới chăm sóc ta một đoạn thời gian đã bắt đầu oán giận rồi, phí công ta trước kia đối xử với chàng tốt như vậy.”
“Ừ. Nguyên Hương…”
“Sao thế?”
“Những chuyện trong khoảng thời gian sinh bệnh này, nàng… nhớ rõ bao nhiêu?”
Ta vừa xoa mắt cho hắn, vừa nhớ lại:
“Đại hôn của Thu Nguyệt, ta cãi nhau với phụ mẫu… À, ở trên núi Tùng Tử gặp phải sơn tặc, được người cứu giúp… Thật là xui xẻo.”
Nói đến đây, ta đột nhiên trịnh trọng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của Lộ Trạch Khiêm, “Chàng đã cảm tạ ân nhân cứu mạng của ta chưa?”
Lộ Trạch Khiêm sững sờ nhìn chằm chằm vào ta, “Tất nhiên là cảm tạ rồi.”
“Vậy thì tốt, hắn…” Ta khựng lại, nghi hoặc mà che đầu, “Hắn tên là gì?”
Trong mắt Lộ Trạch Khiêm dần dần nhuốm một tầng vui mừng mà ta không hiểu nổi, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, đặt lên mắt hắn.
“Không quan trọng, Nguyên Hương, tiếp tục đi.”
Lộ Trạch Khiêm ôm ta ngồi trên đùi, đợi rất lâu, cũng không nói chuyện.
Ta nhàm chán chống cằm, lật xem cuốn truyện, hắn thì tập trung xử lý công văn.
Sợi tóc của hắn thỉnh thoảng lướt nhẹ qua cổ ta, khiến ta ngứa ngáy, mùi thơm thoang thoảng trên người khiến mí mắt ta bắt đầu rũ xuống.
Giây phút nhắm mắt lại, tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng với tiếng nôn mửa của nha hoàn trong lao ngục giống như một tia chớp xẹt qua đầu.
Ta giật mình, đột nhiên thức tỉnh.
Lộ Trạch Khiêm ôm lấy cơ thể sắp ngã của ta, khẩn trương nói: “Sao thế?”
Ta phát hiện cả người mình đều toát mồ hôi lạnh, vừa rồi mơ thấy cái gì lại không nhớ được.
Ta mờ mịt nhìn Lộ Trạch Khiêm, “Hình như ta gặp ác mộng… Có thể là tư thế không thoải mái…”
Lộ Trạch Khiêm chăm chú nhìn vào mắt ta, nhìn rất lâu, như trấn an vuốt phía sau lưng ta.
Bên ngoài có người bẩm báo: “Chủ tử, trong cung vừa truyền tới tin tức, Thiết Vân Đài ở Biên Thành khai chiến, Thẩm tướng quân vài ngày nữa sẽ lên phía Bắc.”
“Khi nào xuất chinh?”
“Mười ngày sau.”
Ta nghe vậy tim đập thình thịch, đầu óc còn đang tiêu hóa tin tức này thì Lộ Trạch Khiêm đột nhiên ôm ta vào ngực, giọng ôn nhu:
“Nguyên Hương, chúng ta thành thân đi.”
“Hả?”
Ta hơi kinh ngạc, “Chàng không xử lý công vụ trước sao…”
“Thành thân, có được không? Mười ngày sau, ta cưới nàng.”
Ta bị hắn ôm lấy có chút khó chịu, “Hả, có vội quá không…”
“Ta chuẩn bị mười năm, Nguyên Hương, ta không thể chờ lâu hơn nữa.”
Hắn thuyết phục ta.
Ta cùng hắn quen biết mười năm, dường như mọi chuyện đều là nước chảy thành sông.
“Được.”
Hơi thở của Lộ Trạch Khiêm rối loạn, muốn hôn ta, ta đột nhiên tránh ra, mặt đỏ tai hồng bỏ chạy.
Mẫu thân bệnh ngày càng nặng, ngày ta trở về, nàng nằm đó dáng vẻ phờ phạc, thỉnh thoảng mới gặp người nhưng cũng không nhiều lắm.
Phụ thân nói: “Nhân lúc mẫu thân ngươi vẫn còn, nhanh chóng hoàn thành hôn sự đi. Đừng kéo dài nữa.”
Ta trở về Bạch gia, chuyên tâm phụng dưỡng mẫu thân.
Mỗi ngày sau khi bãi triều, Lộ Trạch Khiêm đều sẽ mượn danh nghĩa đến thăm phụ thân để tới gặp ta.
Ngày đó khi hắn tới, ta đang lục lọi đồ trong rương.
Lộ Trạch Khiêm vừa vào phòng, ta lau mồ hôi nói với hắn: “Chàng có cái gì có thể xóa sẹo không?”
“Sao thế?”
Ta kéo tay áo lên, lộ ra vết sẹo trên cổ tay, “Mẫu thân không thích, ta muốn tìm thuốc để xóa đi, nhưng các nàng nói lúc ta nổi giận đã ném hết đi rồi.”
“Lộ Thập, đi lấy thuốc mỡ đến đây.”
Lộ Trạch Khiêm kéo ta qua, ôm chặt lấy, “Không tìm nữa, ta lấy cho nàng.”
Ta giơ cổ tay lên nhìn, “Rốt cuộc khi nào để lại chứ? Ta cũng không nhớ.”
“Lúc nàng rơi xuống núi.”
“Ta cũng không phải người thích nổi giẩn.”
“Nàng suốt ngày nằm trên giường, thời gian dài khó tránh khỏi bực bội. Hiện tại không phải tốt rồi sao?”
Lộ Trạch Khiêm luôn có thể kiên nhẫn qua loa lấy lệ với ta.
“Các nàng còn nói ta suýt chút nữa phá hỏng hôn sự của Thu Nguyệt. Hôm nào ta phải nói xin lỗi với muội ấy mới được.”
“Nguyên Hương, nàng đã xin lỗi rồi.” Bàn tay Lộ Trạch Khiêm nắm lấy cằm ta, nâng lên, để ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Đừng suy nghĩ gì cả, thành thân với ta.”
Tâm trạng hắn có chút… chán nản, tay hắn làm cằm ta đau, hắn cúi người xuống, hơi thở mát lạnh bao trùm lấy ta.
Ta biết hắn muốn làm gì, cơ thể căng thẳng.
Càng tiến gần đến môi, ta lại càng run sợ.
Chuyện nước chảy thành sống này, đối với ta lại vô cùng khó khăn.
“Không… Không hợp lễ nghi.” Ta đột nhiên lùi lại, nới rộng khoảng cách, chống ngực Lộ Trạch Khiêm đẩy hắn ra, “Mẫu thân còn đang triền miên trên giường bệnh, ta… ta…”
Hơi thở của Lộ Trạch Khiêm hơi loạn, nhắm mắt lại, buông ta ra, “Thực xin lỗi, Nguyên Hương, là ta đường đột.”
“Mấy ngày nữa… đại hôn của chúng ta, ta liền… làm theo ý chàng.” Ta cắn môi, không dám nhìn hắn, không nói rõ cảm giác trong lòng là gì.
“Được.”
Lộ Trạch Khiêm đứng thẳng dậy, mặc áo choàng lên, bóng lưng có vẻ đơn bạc, hắn dường như lại gầy đi.
Cửa mở ra, gió lạnh gào thét thổi vào, “Ngày mai ta lại tới.”