Đám Lâm Kiều tụ tập tại một KTV ở ngoại ô phía nam Nguyệt Thành.
Nơi này hẻo lánh, thuộc khu vực mà Nguyệt Thành đang phát triển trong những năm gần đây, hệ thống thương mại còn non nên đương nhiên có ít người đến khu vực này.
Từ Thành Liệt rất vui vì đã đi theo, nếu không anh tuyệt đối không yên tâm một mình Thẩm Viên Tinh tới nơi xa xôi như vậy
Land Rover màu đen đi theo chỉ dẫn điều hướng và đã đến gần đích.
Từ Thành Liệt đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời gần đó. Lúc xuống xe, anh cau mày tới gần tháo dây an toàn cho Thẩm Viên Tinh, không quên oán giận: “Sao đàn chị Lâm chọn nơi này? Xa quá.”
Thẩm Viên Tinh ngồi yên, để tùy anh tháo dây an toàn cho mình. Cô nhân cơ hội lướt một vòng ngoài cửa sổ, bãi đậu xe ngoài trời nhộn nhịp hơn chục chiếc xe hơi, trông đặc biệt vắng vẻ.
“Nghe nói KTV này do một người bạn học cũ mở, bữa tiệc này được miễn phí.”
Từ Thành Liệt tháo dây an toàn, nhưng không rút lui. Khi Thẩm Viên Tinh quay đầu lại, anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cách chính xác.
Sau một nụ hôn nhẹ, người đàn ông mỉm cười tránh ra.
Xuống xe, Thẩm Viên Tinh bị Từ Thành Liệt ôm vai trêu chọc, nhất quyết đòi cắn tai cô.
Hai người vừa đùa giỡn vừa đi về phía cửa KTV. Lâm Kiều và một bạn nữ khác cố ý ra đón bọn họ đã nhìn thấy từ xa, người này còn hối hận hơn người kia. Tại sao phải ra ngoài ăn thức ăn cho chó……
Khi Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt ôm nhau đến gần, cô thấy Lâm Kiều và một người bạn trên bậc thang. Cô vội vàng nhéo eo Từ Thành Liệt, thu hồi nụ cười trên mặt, cực kỳ nghiêm túc: “Đàng hoàng chút nào, đừng giỡn nữa.”
Từ Thành Liệt ngoan ngay lập tức. Nhìn thoáng qua Lâm Kiều, anh rút tay ở trên eo Thẩm Viên Tinh lại, ôm vai cô, chỉnh lại vẻ mặt.
Đáng tiếc, cho dù vậy, đám Lâm Kiều vẫn nhìn bọn họ với ánh mắt khó tả.
Đặc biệt khi nhìn Thẩm Viên Tinh, Lâm Kiều liên tục dùng ánh mắt chất vấn cô: Chuyện gì xảy ra vậy?
Thẩm Viên Tinh vẫn duy trì nụ cười, nhất thời rất khó giải thích, cắn răng nói: “Đã lâu không gặp, chúng ta vào nhanh đi, đừng để các bạn khác đợi lâu.”
Cô vừa dứt lời, Từ Thành Liệt đi theo bên cạnh lịch sự chào Lâm Kiều và đàn chị kia. Tựa như một con chó săn lớn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chủ, lè lưỡi mỉm cười với các bạn của chủ.
Lâm Kiều vừa mừng vừa lo. Lúc trước, sau khi Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt chấm dứt mối quan hệ, cô cho rằng cả đời này sẽ không thể gặp lại nam thần nữa.
Không ngờ sau gần tám năm, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt có thể gương vỡ lại lành! Đây mẹ nó tuyệt đối là tin tức bùng nổ và đáng kinh ngạc nhất của Nam Đại.
“Đàn em Từ còn đẹp trai hơn hồi đại học, thảo nào Tinh Tinh mê mẩn cậu, ngay cả anh họ của tôi cũng không thể lọt vào mắt cô ấy.” Lâm Kiều nửa giỡn nửa thật, muốn giảm bớt cảm giác xa lạ vì đã lâu mới gặp lại.
Từ Thành Liệt thì không như vậy. Nghe Lâm Kiều nói xong, anh trầm mặc một lát, chậm rãi nheo mắt: “Anh họ của chị là ai?”
Lâm Kiều: “……” Cô mơ hồ cảm giác được một tia nguy hiểm, cũng nhận ra mình vừa nói sai.
Cũng may Thẩm Viên Tinh giải cứu kịp thời, “Vào nhanh lên, tớ nóng lòng muốn gặp các bạn khác.”
Vừa dứt lời, Thẩm Viên Tinh kéo Lâm Kiều và bạn nữ kia vội vàng đi về phía thang máy.
Từ Thành Liệt liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng anh không so đo.
Anh có đôi chân dài nên bước chậm rãi cũng theo kịp họ. Trong lúc đợi thang máy, trong đầu tràn ngập suy nghĩ về người anh họ của Lâm Kiều.
Cho đến khi thang máy tới, Thẩm Viên Tinh và bạn cô bước vào thang máy trước, Từ Thành Liệt mới chợt nảy ra ý tưởng, nhớ tới người đàn ông tên là Lâm Nhiên ở đội cảnh sát hình sự thành phố.
Lâm Nhiên và Lâm Kiều…… đều họ Lâm. Hơn nữa, trước đây Thẩm Viên Tinh đi dự tiệc, Lâm Nhiên đưa cô về……
Khuôn mặt tuấn tú của Từ Thành Liệt suy sụp, nhìn chằm chằm cái gáy của Lâm Kiều một lúc. Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi trong thang máy, Lâm Kiều cảm giác như kim chích sau lưng, một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, bò lên lưng, khiến toàn thân cô khó chịu.
Đinh ——
Thang máy cuối cùng cũng tới tầng lầu, Lâm Kiều là người đầu tiên vọt ra. Thẩm Viên Tinh mở miệng, định nói chuyện với cô nhưng không kịp.
Bạn nữ kia cũng đi ra ngoài, để lại Thẩm Viên Tinh kín đáo quay đầu lại nhìn Từ Thành Liệt đứng sau cô. Người đàn ông cong môi cười, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt vô tội.
–
Sau khi vô phòng, Thẩm Viên Tinh chào hỏi những người bạn cũ.
Người trưởng thành tụ tập, không tránh khỏi hàn huyên. Cô lo lắng cho Từ Thành Liệt nhất, dù sao anh là “người ngoài” duy nhất ở đây, còn là đàn em của mọi người.
Tuy nhiên, Từ Thành Liệt giỏi giao tiếp hơn sự tưởng tượng của Thẩm Viên Tinh, anh giống như cá gặp nước ở trong nhóm bạn nam của cô.
Dần dần, Thẩm Viên Tinh hết lo lắng cho anh.
Cô rời phòng giữa chừng, đi toilet bên ngoài. Toilet trong phòng đã có người, Thẩm Viên Tinh lại hơi gấp.
Cũng may toilet ngoài hành lang không xa phòng của bọn họ.
Thẩm Viên Tinh mới vừa bước vào, bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân, và hai giọng nữ nói chuyện.
“Tớ thật sự không ngờ, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt quay lại với nhau.”
“Ờ, không biết Từ Thành Liệt nghĩ gì. Lúc trước, Liễu Tinh Đồng đăng chứng cứ Thẩm Viên Tinh lừa gạt cậu ấy lên diễn đàn của trường, vậy mà cậu ấy vẫn tiếp tục thích……”
“Cậu đang nói về cuốn nhật ký ‘Kế hoạch tác chiến để đào nền móng của Liễu Tinh Đồng’ của Thẩm Viên Tinh phải không?”
“Chứ gì nữa? Nếu tớ là Từ Thành Liệt, cả đời này tớ sẽ không tha thứ cho Thẩm Viên Tinh……”
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi họ lần lượt bước vào ô.
Vài phút sau, hai cô gái bước ra khỏi ô, bị Thẩm Viên Tinh chặn lại ở trước bồn rửa.
Hai cô gái tán gẫu chuyện phiếm cũng là bạn đại học của Thẩm Viên Tinh, vừa mới gặp nhau cách đây không lâu trong phòng, có hàn huyên vài câu.
Bây giờ nói xấu sau lưng người ta, bị bắt tại trận, hai người rất xấu hổ, nhất thời không biết nói chuyện với Thẩm Viên Tinh như thế nào. Mặt ủ mày ê rời đi, nhưng bị Thẩm Viên Tinh cản đường.
“Các cậu vừa nói, ai đã vạch trần nhật ký của tớ trên diễn đàn trường?” Thẩm Viên Tinh hỏi thẳng.
Cô không cố ý làm họ xấu hổ, những gì họ nói đều là sự thật. Lúc trước cô có lỗi với Từ Thành Liệt, cô đã làm ra chuyện khiến anh tổn thương không thể tha thứ.
Tuy Từ Thành Liệt đã tha thứ cho cô, anh chỉ muốn cô yêu anh…… nhưng Thẩm Viên Tinh vẫn khó chịu, đặc biệt khi nghe người khác nói về Từ Thành Liệt.
Các cô gái nhìn nhau, một người ngập ngừng nói: “Là…… Liễu Tinh Đồng. Cô gái khoa tiếng Trung cùng lớp với đàn em Từ.”
Sau đó, người kia nhân cơ hội xin lỗi: “Xin lỗi Tinh Tinh, chúng tớ không cố ý nói xấu sau lưng cậu và đàn em Từ……”
“Thật ra, các cậu có thể hòa giải, mọi người đều mừng cho các cậu……”
Bọn họ còn nói gì đó, nhưng Thẩm Viên Tinh không để ý.
Trong đầu cô chỉ nghĩ một việc…… Người công khai xử tội cô trên diễn đàn của trường lúc trước không phải là Từ Thành Liệt!?
Như vậy, mấy năm nay, cô…… luôn hiểu lầm anh.
Hóa ra, A Liệt của cô, từ đầu đến cuối chưa bao giờ trả thù cô?!