Môn Đăng Hộ Đối Vợ Cũ Đừng Chạy Trốn

Chương 179: Thủy An Lạc Em Đang Làm Gì Vậy




Lâm Thiến Thần nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của cô, trong ánh mắt hiện lên chútý cười, chỉ có điều nụ cười đó lại đầy vẻ khinh bỉ không thể nào lờ đi."Thủy An Lạc, tôi chỉ kể những chuyện cô làm trong thời gian thực tập mà thôi, còn chuyện Ninh Dực gọi điện cho giáo viên của cô thì đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi.

Có điều thành tích của cô đúng là "vẻ vang" thật." Lâm Thiến Thần bật cười thành tiếng.Thủy An Lạc ở viện thế nào, cô ta đúng là đã nói thật cho Sở Ninh Dực biết.

Vì dù sao cũng chẳng thể gạt được anh.

Còn chuyện anh gọi điện cho giáo viên của Thủy An Lạc thì đúng là nằm ngoài dự liệu của Lâm Thiến Thần.

Chuyện này có nghĩa là gì, có nghĩa là Sở Ninh Dực rất để tâm đến Thủy An Lạc, mà đây thì không phải là điều mà cô ta mong muốn.Thủy An Lạc cực kỳ tức tối nhưng giờ lại chỉ có thể nhẫn nhịn, vì giờ nếu cô lại gây chuyện với con mẹ này thì người bị mắng chắc chắn vẫn là cô.

Ai ai cũng tin vào cái đồ giả tạo này cả.Thủy An Lạc hít sâu vài hơi, cuối cùng vẫn nhỏen miệng cười nói: "Chịu thôi, vì anh ấy để ý đến tôi quá mà, nếu không cũng chẳng phải nhọc lòng quan tâm đến việc học tập của tôi như vậy, không phải sao?"Thủy An Lạc đốp chát lại như vậy khiến Lâm Thiến Thần có chút bất ngờ, nhưng trong bất ngờ lại cảm thấy hợp lý, dù sao năng lực phản pháo của Thủy An Lạc cô ta đã từng lĩnh giáo rồi."Thủy An Lạc, nếu như không vì đứa bé kia, cô thực sự nghĩ cô còn có thể đứng tại đây sao?" Lâm Thiến Thần tiếp tục châm chọc cô."Ô ngại quá đi, tôi lại cứ có đứa bé rồi đấy." Thủy An Lạc cười nhạt, nhìn Lâm Thiến Thần từ trên xuống dưới, "Lâm Thiến Thần, chị đi theo một người đàn ông hơn chục năm mà cũng chỉ được coi là hồng nhan tri kỷ đơn thuần, lẽ nào chị không tự thấy xấu hổ à?" Nói không lại Sở Ninh Dực, không có nghĩa là cô sẽ chịu thua trước mặt kẻ khác."Cô..." Lâm Thiến Thần nổi điên, "Cô tưởng mình thắng rồi chắc? Viên Giai Di mà trở về thì cô chẳng là cái thá gì hết." Lâm Thiến Thần cười nhạt nói, sau đó từ từ tiến gần Thủy An Lạc, "Cô có biết Ninh Dực từng vì Viên Giai Di mà chống đối lại mẹ anh ấy không? Cô có biết vì Viên Giai Di mà Ninh Dực từng bị quân đội phê bình không? Cô có biết vì Viên Giai Di mà Ninh Dực suýt nữa đã đoạn tuyệt quan hệ với Sở gia không? Baonhiêu chuyện như vậy, cô thực sự cho là mình có thể thay thế được mối tình đầu của anh ấy sao?"Từng câu từng chữ của Lâm Thiến Thần như phủ thêm một lớp băng mỏng lạnh lẽo xuyên thẳng vào tai Thủy An Lạc, liên tục không ngừng nghỉ.

Trong ấn tượng của cô, Sở Ninh Dực luôn là một người đàn ông chín chắn cẩn trọng, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc anh mà cũng từng diễn một vai chính trong kịch bản "Thanh xuân ai mà chẳng từng có thời điên cuồng" kia.Chỉ có điều, nữ chính trong kịch bản đó lại tên là: Viên Giai Di."Cô biết vì sao Ninh Dực lại kết hôn với cô không? Bởi vì anh ấy không yêu cô, cho nên có cưới cô cũng chẳng sao cả, chỉ là trách nhiệm mà thôi." Lâm Thiến Thần tiếp tục buôn ra những lời như ma chú bên tai Thủy An Lạc, "Chỉ vì anh ấy từng thiếu chút nữa hại chết mẹ mình, cho nên mới dùng sự nghe lời của mình để chuộc lỗi.

Còn cô, chẳng qua chỉ là một minh chứng cho sự nghe lời của anh ấy mà thôi.""Nói đủ chưa?" Dường như sự nhẫn nhịn của Thủy An Lạc đã đến cực hạn, cô bực tức ngẩng lên trừng mắt nhìn Lâm Thiến Thần."Đương nhiên là chưa rồi.

Thủy An Lạc ạ, cô thật sự nghĩ rằng giờ cô được như thế này là thắng rồi sao? Đại tiểu thư của Thủy gia thì đã làm sao? Chẳng phải cũng chỉ là một kẻ bại dưới tay người khác thôi." Lâm Thiến Thần không một chút lưu tình nói, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn.Thủy An Lạc dùng sức hít sâu một hơi, cố áp chế cơn điên muốn tẩn cho Lâm Thiến Thần một trận."Sao hả, tức rồi à? Dù sao cô cũng chỉ là một cái lốp dự phòng mà thôi." Lâm Thiến Thần thu lại vẻ dữ tợn trên mặt, mỉm cười nói."Tôi đã bảo là đừng có nói nữa mà." Thủy An Lạc tức giận quát lên, thẳng tay đẩy Lâm Thiến Thần ra xa khỏi người mình."Thủy An Lạc, em đang làm gì vậy?" Đúng lúc Lâm Thiến Thần ngã nhào xuống đất, giọng nói bực bội của Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên.------oOo------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.