(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Lúc Sở Ninh Dực nhận được cuộc gọi chuyển tiếp của Thủy An Lạc, anh đang ăn cơm trưa.Bữa trưa là chú Sở mua về cho anh.Sở Ninh Dực buông đôi đũa trong tay, bấm nhận điện thoại.Điện thoại được kết nối, anh không nói gì mà chờ người bên kia lên tiếng trước.Bên kia vẫn không nói gì một lúc lâu, giữa bọn họ như có một cuộc giằng co, chỉ chờ xem ai sẽ là người mở lời trước.Điện thoại của Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc thông với nhau cho nên dù cuộc gọi của Thủy An Lạc có bị chuyển tiếp, Bạch Dạ Hàn cũng sẽ không biết.Thế nhưng, một lúc lâu sau, anh ta vẫn mở miệng.“Sở Đại.” Bạch Dạ Hàn thấp giọng nói, giọng nói hơi khàn khàn.Sở Ninh Dực tựa trên ghế sofa, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu gối mình, dường như chẳng hề thấy lạ khi anh ta biết người nhấc máy là mình.“Hôm nay cậu còn gọi tôi một tiếng Sở Đại, nhưng việc cậu làm lại không giống việc một người anh em nên làm.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, dường như không có chút cảm xúc nào.“Sở Đại, nếu có thời gian, chúng ta gặp mặt đi.” Bạch Dạ Hàn đột nhiênnói.Ngón tay đang gõ lên đầu gối của Sở Ninh Dực hơi dừng lại một chút.
Anh cũng đang muốn gặp cậu ta, không ngờ cậu ta lại tự nói ra trước.“Lúc nào?” Sở Ninh Dực không hề cự tuyệt, mà mở miệng hỏi.“Chiều hôm nay, ba giờ, chỗ cũ.” Bạch Dạ Hàn nói xong địa điểm liền cúp điện thoại.Sở Ninh Dực nhìn điện thoại di động của mình, dừng một lúc mới buông di động xuống, đứng dậy bước đến trước cửa sổ.***Lúc Thủy An Lạc ăn cơm trưa xong, Sở Mặc Bạch đưa cháu trai đi chơi.
Thủy An Lạc và Hà Tiêu Nhiên xem thực đơn.
Nhưng Thủy An Lạc cứ chốc chốc lại nhìn vào điện thoại của mình.“Con đang đợi điện thoại của ai à?” Hà Tiêu Nhiên đột nhiên nói.Lúc này, Kiều Nhã Nguyễn về nhà, vì Sở Ninh Dực nói tan tầm sẽ tới đón họ nên đương nhiên không cần đến Kiều Nhã Nguyễn làm tài xế nữa.“Không ạ.” Thủy An Lạc vội nói.Cô chỉ tò mò không biết Sở Ninh Dực và Bạch Dạ Hàn nói gì trong điện thoại thôi.“Giờ chắc Ninh Dực nó đang bận, có chuyện gì chờ lát nữa nó về rồi nói.”Thủy An Lạc ngẩng đầu, không ngờ mẹ chồng cô lại không nói, nó đang bận, cô đừng có quấy rầy nó!“Bạ bạ, bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối kêu lên, còn vươn bàn tay nhỏ xíu cầm lấy chiếc di động trên bàn, sau đó quay lại đưa cho ông nội, “Gọi, gọi~ Bạ bạ~”Tiểu Bảo Bối đang bảo ông nội giúp nhóc gọi điện cho ba đây mà.“Ha ha, cháu thông minh hơn cả ba mình rồi đấy.” Sở Mặc Bạch cười nói.
Ông bế Tiểu Bảo Bối ngồi lên đùi mình, sau đó nói: “Được rồi, gọi điện cho ba nhé.”“Dạ dạ~” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc gật đầu, nhìn ông mình, muốn ông nội nhanh nhanh gọi cho ba.
Bé muốn nói chuyện với ba lắm rồi.“Hồi Ninh Dực còn nhỏ, mỗi lần mở mắt ra mà phát hiện không thấy mẹ đâu, tí tuổi đầu đã cuộn người nằm trên giường dỗi.
Ba mới nói, hay là ba gọi điện cho mẹ nhé.
Người ta không cần, lạnh lùng đến mức ba cũng nghĩ là người ta còn không cần luôn cả ông ba này nữa đấy.” Sở Mặc Bạch cười nói.Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối vẫn đang cầm di động chờ ông nội gọi điện thoại.Tiểu Bảo Bối vốn rất thân thiết với daddy nhà mình, hơn nữa cũng không kiêu ngạo, lạnh lùng như anh, cho nên phần lớn thời gian đều rất quấn quít với họ.Thế nên Thủy An Lạc vẫn cảm thấy rất vui vì chuyện này.Trong lúc Sở Ninh Dực đang suy nghĩ, điện thoại tiếp tục vang lên, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, anh hơi nhếch môi.
Anh cứ tưởng một lát nữa cô mới gọi điện thoại cho mình cơ.“Alô...” Sở Ninh Dực nhận điện thoại, khẽ cười nói.“Bạ bạ~ Bạ bạ~” Sở Ninh Dực không nghe được giọng của vợ, mà lại nghe thấy giọng nói non nớt của cậu quý tử nhà mình.------oOo------.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");