(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Sắc mặt của Thủy An Lạc lập tức thay đổi, sau đó cô yên lặng cúp điện thoại.Kiều Nhã Nguyễn ôm di động cười đến gập cả người.
Phong Phong ngồi bên cạnh vẫn chỉ chăm chăm nhìn cô cười.Khi Kiều Nhã Nguyễn nhận ra bên cạnh mình còn có một người nữa, liền lập tức dừng lại, sau đó ngồi ngay ngắn lên.Phong Phong nhìn một chuỗi hành động của cô, khẽ thở dài, sau đó lại nói:“Răng Mềm,tôi...”“Bác tài, dừng xe ở phía trước ạ!” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên lên tiếng, sau đó cô quay lại nhìn Phong Phong rồi nói: “Tôi và anh chẳng có chuyện gì để nói hết.”Trong xe yên tĩnh trở lại.
Sự yên tĩnh này có chút dọa người.Chiếc xe nhanh chóng dừng lại, Kiều Nhã Nguyễn mở cửa xuống xe nhưng lại bị Phong Phong kéo lại.“Bà ấy là mẹ của anh.” Một lúc lâu sau Phong Phong mới lên tiếng, thế nhưng trong giọng nói lại có một chút cầu xin cùng bất đắc dĩ.Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh cửa xe nhìn anh ta: “Vậy thì sao? Tôi chẳng có bất cứ yêu cầu gì đối với anh cả! Phong Phong, anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi! Phiền anh từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, bởi vì tôi không phải là thuốc của anh!” Kiều Nhã Nguyễn giằng ra khỏi tay của Phong Phong, xoay người đi vào khu nhà mình.Cánh tay của Phong Phong dừng lại giữa không trung, mãi chẳng động đậy gì được.Anh vì cô mà “đổ bệnh”, thế nhưng cô lại nói cô không phải là thuốc của anh.“Cậu ơi, bây giờ đi đâu tiếp?” Tài xế hỏi.Phong Phong đóng cửa xe lại, tựa lưng vào ghế, nhắm chặt hai mắt nói ra địa chỉ nhà mình.Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn chiếc xe đang xa dần.Người đàn ông này không bao giờ chịu bước tới, vậy cô còn hy vọng gì được nữa đây?Sở Ninh Dực lái xe vào gara.
Thủy An Lạc vẫn ngoan ngoãn đóng vai người vợ nhỏ đi sau lưng anh.
Từ sau khi nói câu đó thì anh Sở không nóigì khác nữa, nhưng như vậy lại khiến lá gan của cô càng run rẩy hơn.Thủy An Lạc mở cửa bước vào nhà liền thấy Tiểu Bảo Bối đang chơi đùa với Hắc Long, chẳng biết chơi cái gì mà gào thét chói tai.Nhóc vừa nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức xoay cái thân thể mũm mĩm của mình ngó xem.
Thấy mẹ về, Tiểu Bảo Bối quả quyết buông hai cái tay đang ôm Hắc Long ra, sau đó xiêu vẹo đi về phía mẹ mình.“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt gọi một tiếng rồi nhào thẳng vào chân mami nhà mình.“Hắc Long, qua đây!” Sở Ninh Dực cởi áo khoác ra rồi ném lên sofa, sau đó kéo Hắc Long vào phòng tắm.
Chắc là anh định tắm cho nó.Tim gan của Thủy An Lạc đều run lẩy bẩy, phản ứng này của Sở tổng đáng sợ quá đi.“Thiếu phu nhân ăn cơm rồi à?” Thím Vu hỏi.“Cháu ăn rồi, nhưng mà Ninh Dực vẫn chưa ăn.
Thím chuẩn bị cho anh ấy một chút đồ ăn nhé!” Thủy An Lạc vừa nói vừa liếc liếc về phía phòng tắm.Anh Sở tức giận như vậy làm cô thấy rất sợ hãi đó.Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi vào phòng tắm, thấy Sở Ninh Dực đang tắm cho Hắc Long.Hắc Long cũng coi như anh em vào sinh ra tử với Sở Ninh Dực, đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng của Tiểu Bảo Bối, cho nên Thủy An Lạc đối xử với nó rất tốt.Hắc Long đang ghé đầu vào thành bồn tắm, để mặc Sở Ninh Dực muốn chà xát trên người nó thế nào thì làm.Bồn tắm cho chó này là do Thủy An Lạc mua về.
Lúc đầu Hắc Long cực kỳ không muốn bước vào, tỏ ra khinh bỉ cái bồn tắm tròn tròn màu hồng nhạt này.
Thế nhưng đứng trước Sở Ninh Dực thì sự phản đối của nó vô hiệu.Hiện tại Hắc Long đã áp dụng hoàn toàn thái độ ứng phó tiêu cực.“Anh Sở, hay là để em làm cho, anh đi ăn cơm đi.” Thủy An Lạc lấy lòng nói.Mấu chốt là anh Sở vốn thuộc kiểu người kiêu ngạo, lạnh lùng, từ trước tới nay đều rất ít khi tức giận với cô, nên lần này đột nhiên tức giận như thế, khiến cô thấy rất sợ hãi.------oOo------.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");