Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời!

Chương 58




"Mommy, là con gọi daddy lại đây."

Dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, là Tây Bảo.

Chỉ thấy cậu bé quy quy củ củ ngồi ở trên sô pha, nhìn Giang Vãn có chút ẩn giận biểu tình, cậu bé cẩn thận nói: "Là bởi vì lúc ở Lệ gia, đều là daddy tắm rửa cho con."

"Mới vừa dọn tới đây, vòi sen trong nhà tắm hỏng rồi." Lệ Mạc Sâm ngũ quan lạnh nhạt, cũng tiếp lời.

Đây là cái khu chung cư cũ, rất nhiều đồ dùng đã cũ kĩ hỏng hóc rồi.

Giang Vãn đứng ở tại chỗ, trong lòng một chút bực mình, hai cha con cùng một giuộc, nếu cô khăng khăng muốn đuổi Lệ Mạc Sâm đi, hình như có vẻ là cô quá keo kiệt.

Giang Vãn hít một hơi thật sâu, tận lực bình tĩnh tâm tình của mình, sau đó nói: "Vậy phiền toái anh tắm rửa cho Tây Bảo xong liền rời đi."

"Có thể." Lệ Mạc Sâm tuấn mi một hàng, duỗi tay bế cậu bé lên.

Tây Bảo hiển nhiên cao hứng, thò tay muốn daddy ôm, còn hôn hôn trên má daddy.

Giang Vãn nắm chặt khăn tắm, nhường đường cho hai cha con.

Nhìn hai cha con bọn họ cười nói vào phòng tắm, cô thở dài, đành phải đi phòng ngủ sấy tóc.

Mà Tây Bảo ôm cổ daddy, sau khi vào phòng tắm, lén lút để sát vào lỗ taivdaddy, cùng daddy thì thầm "Daddy, ba hôm nay có thể nghĩ cách ở lại nơi này bồi con hay không?"

Nhà Giang Vãn phòng tắm không lớn, chỉ có một bồn tắm nho nhỏ cùng vòi sen, bên cạnh trên giá đặt không ít đồ mỹ phẩm của Giang Vãn, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Lệ Mạc Sâm hỏi: "Tây Bảo rất muốn daddy mommy đều ở bên con sao?"

"Vâng!" Tây Bảo gật đầu giống gà con mổ thóc.

"Chỉ cần Tây Bảo muốn, daddy liền có thể lưu lại nơi này." Lệ Mạc Sâm xoa xoa đầu Tây Bảo: "Trước cởi quần áo đi tắm rửa."

Giang Vãn từ trong phòng tắm làm khô tóc, trong phòng tắm tiếng nước còn róc rách, cô buông máy sấy xuống, chậm rãi đi tới bên cạnh phòng tắm.

Cửa phòng tắm không có khép chặt, lộ ra một chút, bên trong cảnh tượng rất là ấm áp.

Người đàn ông kia ở trên thương trường sất phong vân sấm rền gió cuốn, cứ như vậy ngồi ở cái bồn tắm nho nhỏ kia tắm rửa kì cọ cho Tây Bảo, ánh đèn phòng tắm rơi xuống sắc ấm, vì vậy người Lệ Mạc Sâm mạ một tầng ôn nhu ấm vựng.

Tây Bảo ngồi ở bồn tắm, trên đầu còn có rất nhiều bọt xà phòng, không biết Lệ Mạc Sâm nói với cậu bé cái gì, Tây Bảo khanh khách cười to.

Mà Lệ Mạc Sâm làm bộ đi bắt tiểu Tây Bảo, Tây Bảo cười hất tung bọt nước, bọt xà phòng cũng dừng ở trên người Lệ Mạc Sâm, nhưng anh không những không giận, còn cười kề sát vào cậu bé hôn một cái.

Giang Vãn đứng ở cửa, nhìn một màn ấm áp như vậy, trong lòng trừ bỏ kinh ngạc cùng ấm áp còn có một tia không biết tư vị.

Thấy con trai vui vẻ như vậy, cô thân là mẹ, tự nhiên là cảm thấy cao hứng.

Nhưng daddy của con trai lại là Lệ Mạc Sâm cao cao tại thượng, là một người đàn ông không nên cùng cô treo lên quan hệ.

Cô muốn rời xa Lệ Mạc Sâm, nhưng Tây Bảo lại là con trai cô, cô không có quyền ngăn cản Tây Bảo gặp Lệ Mạc Sâm, làm như vậy chỉ sợ là cô cái này làm mẹ cả đời sẽ không còn được gặp lại con.

Huống hồ, đã trải qua chuyện cha cô cưới người khác, Giang Vãn đã từng nghĩ nếu là mình có gia đình.. Nhất định phải cho con mái nhà ấm áp.

Giang Vãn thở dài, ngón tay mảnh khảnh hơi hơi nắm chặt lên, tính về sau chỉ cần người đàn ông này này không chạm đến điểm mấu chốt của cô, cô cũng không có tư cách gì không cho bọn họ gặp mặt.

Rốt cuộc hiện tại, Tây Bảo cùng Lệ Mạc Sâm cảm tình cũng càng ngày càng thâm hậu, hơn nữa Tây Bảo đã năm tuổi, là tuổi hiểu chuyện.

Giang Vãn lắc lắc đầu, đi đến sô pha ngồi chờ hai cha con bọn họ tắm rửa xong.

Lúc Tây Bảo cùng Lệ Mạc Sâm tắm rửa xong ra tới, Giang Vãn đã chờ đến ngủ rồi.

Tây Bảo cùng daddy nhìn nhau cười, bọn họ cố ý giặt sạch hơn hai giờ, vừa thấy thời gian, đã 12 giờ rưỡi.

"Daddy, ta đi ngủ nha! Daddy ngủ ngon!" Tây Bảo tự mang theo áo ngủ hoạt hình, cậu bé nắm tay Lệ Mạc Sâm ra tới, nhìn thoáng qua mommy đã ngủ say, ghé sát vào daddy nhỏ giọng nói.

"Ngủ ngon." Lệ Mạc Sâm hôn hôn má con trai.

Tây Bảo lúc này mới rón ra rón rén chạy vào phòng nhỏ mommy chuẩn bị cho mình.

Mà Lệ Mạc Sâm đứng ở phòng khách, ngừng một hồi, mới nâng chân đi qua.

Giang Vãn trên người đã thay đổi áo ngủ thường ngày, một cái váy dài rộng thùng thình, cô giống như đứa trẻ cuộn tròn ở trên sô pha, tóc dài như rong biển, xõa ở phía sau cô.

Phòng khách đèn không tính là sáng, Giang Vãn khuôn mặt nhỏ trắng nõn điềm tĩnh.

Ánh mắt thâm thúy của Lệ Mạc Sâm dừng ở trên môi cô, môi cô căng mọng mềm mại, nhìn qua giống thạch trái cây..

Nhưng Lệ Mạc Sâm vẫn là khắc chế âm thầm kích động dục vọng, rồi sau đó, Lệ Mạc Sâm mới vươn tay, cẩn thận đem Giang Vãn ôm trở về phòng ngủ.

Giang Vãn không thoải mái giật giật, nhưng không có tỉnh.

Lệ Mạc Sâm đắp chăn cho cô, anh đứng ở mép giường, lại có chút mê mang.

Giang Vãn đối với Tây Bảo rất tốt, anh có thể nhìn ra được, đặc biệt là mấy ngày nay Giang Vãn sủng Tây Bảo như vậy, ánh mắt cô biểu lộ đều là yêu thích đối với Tây Bảo.

Anh cũng cảm thấy, Tây Bảo trưởng thành, không thể khuyết thiếu người mẹ.

Lệ Mạc Sâm đi tới bên cạnh cửa, đóng đèn phòng ngủ, anh quay đầu nhìn người phụ nữ ngủ trên giường, mới nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.

* * *

Đêm khuya.

Lục Vĩ Đình cùng nữ số 2 có một cảnh quay, là suất diễn lúc rạng sáng, Tô Ni lấy cớ muốn nhìn xem Lục Vĩ Đình biểu hiện thực lực, cùng tiền bối học tập, cho nên lưu tại phim trường.

Cảnh diễn này hoàn mỹ một lần liền qua.

"Lục ảnh đế, có vài chỗ, phương tiện cùng ngài thỉnh giáo một chút không?"

Liền ở lúc Lục Vĩ Đình cởi diễn phục chuẩn bị về trên xe quản lý tháo trang sức, phía sau truyền đến giọng nói của Tô Ni.

Lục Vĩ Đình nhìn cô một cái, rồi sau đó mới phân phó trợ lý: "Các cô trước chờ một lát, tôi đi theo Tô tiểu thư nói nói mấy câu."

"Vâng." Trợ lý đồng ý.

Tô Ni theo Lục Vĩ Đình đi tới một chỗ rừng cây nhỏ không người, vì phòng ngừa có người tới đây, Tô Ni còn cố ý kiểm tra rồi một phen.

"Có chuyện gì?" Giọng nói Lục Vĩ Đình bình tĩnh.

Tô Ni có chút nhịn không được, mấy ngày nay, chuẩn xác mà nói, là từ sau một lần rùng mình, cô mẫn cảm đã nhận ra Lục Vĩ Đình đối với mình thái độ đã không như trước nữa.

Đặc biệt là mấy ngày hôm trước, Lục Vĩ Đình cùng chính mình đối thoại miệng lưỡi cũng là như thế này gợn sóng bất kinh.

Tô Ni đáy lòng càng thêm bất an.

"Vĩ Đình, anh gần đây vì sao đều không tới tìm em? Quá mấy ngày chính là ngày kỷ niệm của chúng ta, anh như thế nào vẫn là như vậy.. giận em sao?"

Tô Ni đợi anh ta một đêm, không có hóa trang, sắc mặt tuy rằng có vài phần tiều tụy, nhưng mà tuổi trẻ xinh đẹp cảm giác vẫn như cũ không giảm, giọng nói cô ta ủy khuất cực kỳ, trong mắt cũng nổi lên thủy quang, liền hướng tới Lục Vĩ Đình dựa qua đi.

Lục Vĩ Đình bất động thanh sắc mà lánh một chút, nhưng thân thể Tô Ni mềm mại, vẫn cứ dán ở trong lòng ngực anh.

"Đóng phim rất mệt." Lục Vĩ Đình nói.

"Trước kia anh không phải như thế, trước kia anh đóng phim rất bận, chúng ta đều có thời gian gặp mặt, nhưng bây giờ chúng ta ở cùng đoàn phim, thời gian gặp mặt thế nhưng so trước kia còn ít hơn.." Tô Ni từ trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên tới, thanh âm ủy khuất, cũng nhiều bất an: "Vĩ Đình, nói cho em biết, là cô ấy đã tỉnh sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.