Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời!

Chương 39




"Lệ tổng?"

Lệ Mạc Sâm đang muốn nói chút cái gì, một giọng nam đánh gãy lời anh.

Lệ Mạc Sâm vừa quay đầu lại, Lục Vĩ Đình đang đứng ở cửa toilet.

Lục Vĩ Đình không nghĩ tới thấy Lệ Mạc Sâm cùng Giang Vãn đơn độc ở bên nhau, trong sâu thẳm đáy mắt anh ta xoẹt qua một tia hơi hơi ngạc nhiên cùng phức tạp..

"Chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm khôi phục vẻ lạnh nhạt.

"Có chút việc, có thể cùng anh tâm sự không?" Lục Vĩ Đình trầm mặc một hồi mới mở miệng.

"Có thể."

Lệ Mạc Sâm cũng không muốn cùng Giang Vãn lời qua tiếng lại, xoay người liền rời đi.

Giang Vãn thở ra nhẹ nhõm một hơi.

Lục Vĩ Đình đứng ở cửa, ánh mắt thật sâu mà nhìn Giang Vãn, một hồi lâu, mới đuổi theo Lệ Mạc Sâm.

Lục Vĩ Đình cùng Lệ Mạc Sâm ngồi ở một cái phòng nghỉ yên tĩnh, Hứa Đông giúp bọn họ rót hai chén nước, liền đi ra ngoài đứng ở cửa.

Lệ Mạc Sâm mở miệng: "Có chuyện gì, một hai phải đến đây nói?"

Lục Vĩ Đình nhìn chằm chằm mặt tường, dường như là tự hỏi một hồi, dường như hạ quyết tâm xong mới chậm rãi mở miệng nói: "Giang Vãn, cô ấy là mối tình đầu của tôi."

Lệ Mạc Sâm vuốt ly thủy tinh tronh tay không có động tĩnh gì, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lục Vĩ Đình, cười như không cười: "Tôi biết."

Lục Vĩ Đình ổn định hô hấp, phảng phất đưa ra quyết định trọng đại: "Giang Vãn, cô ấy chính là người cùng tôi đăng ký kết hôn, mối tình đầu bị hôn mê của tôi."

Nghe vậy, Lệ Mạc Sâm trên mặt cũng không có chút biểu cảm biến hóa dư thừa nào, anh cầm lấy ly thủy tinh, động tác ưu nhã mà uống một ngụm.

Lục Vĩ Đình nhìn Lệ Mạc Sâm dáng vẻ không gợn sóng không chút kinh ngạc, trong lòng tức khắc có chút luống cuống, anh ta vội vàng mà nói: "Lúc trước, tôi đưa cô ấy cùng đến nhà anh chơi, lần đó tôi tốt nghiệp.."

Lệ Mạc Sâm bưng cái ly tay hơi hơi siết lại.

Anh vẫn luôn đều nhớ rõ một ngày kia, là lần đầu tiên anh gặp được Giang Vãn.

Ngày Lục Vĩ Đình tốt nghiệp, gọi rất nhiều banh bè đến nhà anh chơi, nhưng cậu bạn chơi thân một chút, rất nhanh đều ước đi ra ngoài chơi game, ngày đó là Lệ Mạc Sâm học đại học lần đầu tiên về nhà lấy đồ.

Sau khi vào cửa, anh liền thấy được một cô gái dựa vào trên sô pha mà ngủ.

Trên người cô vẫn là váy liền áo vải bông màu trắng, tóc dài sóng vai mềm mại dài thẳng tắp, cô nhắm lông mi mảnh dài hơi hơi rũ xuống dưới, cái mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi hồng căng mọng giống thạch trái cây..

Ngày đó ánh đèn vựng nhiễm ở trên mặt cô, độ một tầng sánh phấn nhuận ấm áp.

Lệ Mạc Sâm đẩy cửa ra, đó là một cảnh tượng như vậy, trong tay anh còn xách theo cặp sách, không nhịn được mà thả nhẹ bước chân.

Anh mới đi qua đó, cô gái liền mở bừng mắt, trong nháy mắt kia, ánh mắt cô có chút mờ mịt, nhưng càng nhiều hơn là một vẻ thuần tịnh, che một tầng của cơn buồn ngủ.

Liền như vậy trong nháy mắt, trái tim Lệ Mạc Sâm cơ hồ nhảy lên vài giây.

Cô ngẩng đầu lên hỏi: "Anh là ai?"

Anh cúi đầu nhìn cô, không nói chuyện, hoàn toàn thất thần.

"Thật xin lỗi, tôi là đến đây với bạn, tôi hiện tại liền đi."

Nhận thấy được anh có thể là chủ nhân căn nhà này, cô lễ phép sau đó chạy trối chết!

Lệ Mạc Sâm nắm chặt ly thủy tinh, đã nhiều năm như thế, dòng ký ức kia vẫn là vô cùng rõ ràng luẩn quẩn ở trong đầu anh.

* * *

"Lệ tổng còn nhớ rõ sao?"

Lục Vĩ Đình nhìn anh không nói lời nào, có chút nóng nảy.

Lệ Mạc Sâm hồi thần tới, thanh âm lạnh nhạt: "Xin lỗi, không nhớ rõ."

"Anh cũng biết, tôi cùng Tô Ni không có tương lai, cô ấy còn chưa đến 18 tuổi, cô ấy phía trước là vẫn luôn ở quấn lấy tôi, mỗi ngày đều tới tìm tôi, mỗi ngày đều xuất hiện ở cửa chung cư của tôi, giữa chúng tôi căn bản là không có tương lai, cô ấy cũng không phải kiểu người tôi thích nhất." Lục Vĩ Đình vẫn luôn giải thích, còn nói thêm: "Ba năm trước đây cùng Giang Vãn lãnh giấy kết hôn lúc cô ấy hôn mê, tôi không phải nói giỡn, cũng không phải diễn bán si tình nhân thiết với fans, tôi là nghiêm túc, cô ấy cần thiết là người vợ của tôi, nếu có khả năng, cô ấy có thể là người vợ duy nhất của cả đời này của tôi."

Lệ Mạc Sâm không nói lời nào.

"Anh có thể hay không.." Lục Vĩ Đình do dự một hồi, anh ta biết lời này nói ra khả năng có chút đường đột, nhưng mà anh ta có một loại cảm giác mãnh liệt, cảm giác ghen ghét: "Anh có thể duy trì khoảng cách với Giang Vãn không? Rốt cuộc các người đã từng truyền ra mối quan hệ không tốt, tuy rằng chỉ là hiểu lầm, nhưng mà cũng sẽ làm nhân tâm không thoải mái."

Lệ Mạc Sâm ánh mắt nhẹ nhàng trong mắt giấu giếm một tia khôn khéo. Biểu cảm trên mặt Lục Vĩ Đình dường như muốn duy trì không được, anh ta nắm chặt tay, kiệt lực ổn định giọng nói của chính mình: "Người phụ nữ ngủ cùng anh 5 năm trước kia thật sự không phải Giang Vãn, tôi đã nói cho anh biết rồi, cũng đã nói với chú Lệ đã qua đời. Giang Vãn ngày đó cả ngày đều ở bên tôi, nếu cô ấy không xảy ra tai nạn xe thì tốt rồi, không xảy ra tai nạn xe cộ nói không chừng nó vẫn ở đây, nếu nó ở đây, tôi liền có thể ôm con của chúng tôi tới cùng anh làm giám định DNA, chứng minh đứa con trong bụng Giang Vãn xác thật là hạt giống của tôi, nó cùng với anh không có bất luận quan hệ gì."

Lệ Mạc Sâm ngồi ở chỗ kia, hai tròng mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Lục Vĩ Đình, đáy mắt là nhìn thấu thong dong, phảng phất đang xem một vai hề nhảy nhót.

Lục Vĩ Đình bị anh nhìn chằm chằm có chút phát run, trong lòng có chút lo sợ bất an, nhưng vẫn là kiên cường chống đỡ!

"Lục Vĩ Đình." Lệ Mạc Sâm từ ghế trên đứng lên, bên môi anh mang theo một tia ưu nhã tươi cười, vỗ vỗ bả vai Lục Vĩ Đình: "Tự giải quyết cho tốt."

Lục Vĩ Đình trừng lớn mắt, Lệ Mạc Sâm bốn chữ này bốn chữ.. Vì sao cảm giác, anh là như vậy xác định người phụ nữ 5 năm trước chính là Giang Vãn?

Anh sao có khả năng biết?

Trong lòng Lục Vĩ Đình bắt đầu luống cuống!

"Đúng rồi." Lệ Mạc Sâm đang muốn đi ra ngoài, lại quay về, anh quay đầu lại nhìn chăm chú vào Lục Vĩ Đình, nói: "Người phụ nữ 5 năm trước, chỉ cần tôi thấy cô ấy, tôi có thể liếc mắt một cái sẽ nhận ra, rốt cuộc đã ngủ cùng nhau, tôi so với bất luận kẻ nào đều quen thuộc với hương vị của cô ấy."

Thẳng đến sau khi Lệ Mạc Sâm đẩy cửa ra rời đi, Lục Vĩ Đình mới đột nhiên từ ghế trên đứng lên, anh ta nhìn chằm chằm phía Lệ Mạc Sâm biến mất, trong lòng bất thình lình hoảng loạn!

Lệ Mạc Sâm cái gì đều không có nói rõ, nhưng lại cho người ta một loại ảo giác cái gì anh ta cũng đều biết!

Loại cảm giác này, làm Lục Vĩ Đình không có cách nào giữ bình tĩnh!

"Mẹ nó!"

Lục Vĩ Đình cảm xúc hoàn toàn sợ hãi, lực khống chế từ trước đến nay anh ta lấy làm tự hào hoàn toàn bị dập nát, anh ta tìm cái ly Lệ Mạc Sâm dùng qua, hung hăng mà ném trên mặt đất!

Mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi!

* * *

Bên ngoài phim trường.

Nắng hè chói chang dưới ánh nắng, Giang Vãn trên tay lao lực dọn một hòm nước khoáng lớn, ngẩng đầu liền thấy được Lệ Mạc Sâm từ phim trường đi ra, người đàn ông thẳng tắp mà đi hướng xe của mình, mở cửa xe ngồi vào, khởi động, rời đi.

"Bệnh tâm thần!" Giang Vãn âm thầm hướng tới chiếc xe kia mắng một tiếng.

Tiếp theo, cô dọn nước khoáng hướng một cái hướng khác mà đi.

Giây tiếp theo, xe thể thao của Lệ Mạc Sâm liền trực tiếp tốc độ như gió thẳng tắp đổ trở về! Ngừng ở trước mặt cô!

Giang Vãn bị hoảng sợ, chính mình vừa rồi mới mắng anh! Xa như thế theo lý thuyết là nghe không thấy! Cửa kính ghế điều khiển hạ xuống dưới, Lệ Mạc Sâm kia hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ mặt nghiêng ngạnh lạnh lẽo vô cùng, anh gỡ kính râm trên mũi xuống, nhìn thoáng qua Giang Vãn, môi mỏng khẽ mở, cảnh cáo nói: "Tôi khuyên cô tốt nhất thu hồi dáng vẻ phóng đãng lại. Đừng bất chấp tất cả nhìn thấy đàn ông liền chủ động nhào vào trong ngực."

Giang Vãn đem cái thùng nước khoáng buông xuống, kéo tay áo, đang muốn phát tác, rồi lại nghe thấy Lệ Mạc Sâm nói một câu: "Tôi không muốn con trai tôi, tương lai gọi một lão già gần trăm tuổi là cha kế!"

Ném xuống này một câu, người đàn ông đi xe thể thao liền phóng như bay mà đi!

Giang Vãn ăn một miệng hỗn tạp khói bụi đuôi xe, cô một lần nữa bê cái thùng nước khoáng lên, lại nhíu mày phát hiện, người đàn ông kia nói hình như chỗ nào không đúng..

Con anh?

Tây Bảo?

Cô cùng cái lão già lêu lổng cùng với anh ta cùng con của anh ta có quan hệ gì, sao lại thành cha kế Tây Bảo?

Chờ cô chải vuốt rõ ràng đống rắc rối phức tạp đó, tronh nháy mắt cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía con đường đã không còn bóng dáng xe thể thao kia!

Ý anh là, Tây Bảo.. Tây Bảo là mình sinh ra? Sao có khả năng này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.