Mommy Đắt Giá, Daddy Tổng Tài Sủng Lên Trời!

Chương 18




Đã qua đi 40 phút, còn không có Tây Bảo tin tức.

Văn phòng tổng giám đốc rộng là thế mà không khí áp lực đến nỗi làm người ta thở không nổi.

Lệ Mạc Sâm ngồi trên ghế của ông chủ ở bàn làm việc, sắc mặt âm trầm đáng sợ, nhân viên an ninh công ty cùng một đám vệ sĩ tư nhân đứng ở văn phòng ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Hứa Đông vẻ mặt càng áy náy.

"Lệ tổng, hay là tôi liên hệ với cảnh sát giao thông thành phố Kinh Hải một chút, để bọn họ điều tra video mấy tuyến đường chính quanh tập đoàn Thịnh Kinh." Nhân viên an ninh cúi đầu, thật cẩn thận đề nghị: "Nói không chừng tiểu thiếu gia chỉ là nhất thời ham chơi.."

"Ngay cả một đứa bé cũng không tìm thấy, tôi thuê các ngươi tới làm cái gì?"

Lệ Mạc Sâm hung hăng mà đem văn kiện trên bàn ném qua, bảo vệ ngay cả tránh cũng không dám tránh, văn kiện rầm một tiếng đánh vào người bọn họ tiện đà rơi đầy đất.

"Lệ tổng, chuyện này là trách nhiệm của tôi, tôi.." Trong lòng Hứa Đông cũng rất khó chịu tự trách mình, đều tại nghe điện thoại nên nhất thời sơ sẩy, không lo chu toàn cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia mất tích, có quan hệ trực tiếp vì anh ta.

Anh ta đi theo Lệ Mạc Sâm đã nhiều năm như thế, tự nhiên là biết tính tình của Lệ Mạc Sâm.

Tiểu thiếu gia hôm nay mới trở về bên cạnh Lệ tổng, Lệ tổng yêu thương cũng như thích đứa nhỏ này bao nhiêu anh ta là người rõ nhất.

"Cạch."

Ngay lúc này cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Mọi người đều như ngừng hô hấp, nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy cậu bé như mô tả ngày hôm nay, cậu bé cẩn thận mà đóng cửa lại, giọng mềm mại có chút tò mò: "Daddy, ba họp ở đât sao? Con có phải quấy rầy ba làm việc không?"

Nhìn cậu bé không có gì khác thường, tất cả mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra.

Mà con ngươi Lệ Mạc Sâm gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu bé, lúc này mới bình tĩnh lại, anh từ ghế đứng lên, đi nhanh tới chỗ cậu bé.

"Daddy.." Tây Bảo thấy trong văn phòng có một đám người, không biết rằng chỉ vì mình nhất thời tò mò mà khiến bao người lo sợ không thôi.

Lệ Mạc Sâm bản năng một tay kéo Tây Bảo qua, tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần, xác nhận Tây Bảo không có bị thương, anh lúc này mới thở nhẹ nhõm ra một hơi.

Vì thế, Lệ Mạc Sâm vừa rồi trên mặt còn rất âm u, nháy mắt trở nên nghiêm túc hỏi: "Vừa rồi đi đâu?" "Daddy, ba bảo mấy chú đó đi tìm con sao? Còn có chú Hứa Đông nữa, Tây Bảo để mọi người lo lắng, xin lỗi daddy, xin lỗi chú Hứa Đông.." Tây Bảo rất hiểu chuyện, cậu bé ngẩng đầu nhìn thoáng qua, daddy sắc mặt âm trầm, chú Hứa Đông trên mặt rốt cuộc cũng dãn ra, Tây Bảo liền đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì.

"Các cậu ra ngoài trước đi."

Lệ Mạc Sâm phân phó một câu, Hứa Đông vội gật đầu, để bảo vệ cùng vệ sĩ rời đi trước, để lại không gian riêng cho hai cha con.

"Daddy.." Tây Bảo giọng yếu đi một chút, cậu cắn căn môi, mắt to vô tội mà nhìn Lệ Mạc Sâm.

"Thành thật trả lời, con đã đi đâu?"

Con trai Lệ Mạc Sâm thì phải ở nơi an toàn trong tầm mắt, đi lung tung là điều tối kỵ không được phép xảy ra!

Cậu nhóc biến mất hai tiếng đồng hồ, bắt cóc, tống tiền, giết con tin! Các vụ thảm án trong hào môn thế gia đều lần lượt hiện ra trong đầu anh!

Tây Bảo nghe thấy cái vấn đề này thì cúi đầu, trong đầu xẹt qua khuôn mặt cua Giang Vãn, nhớ tới lúc dì Vãn Vãn cười với cậu, cảm giác giống như được gặp mẹ trong tưởng tượng, còn có lúc dì Vãn Vãn nắm tay cậu nữa..

Mũi Tây Bảo có chút cay cay.

Lệ Mạc Sâm nghĩ thái độ của mình đã làm con trai sợ hãi, miệng lưỡi có chút mềm đi, ánh mắt ôn hòa: "Nói cho daddy, vừa rồi đi đâu?"

"Con.." Tây Bảo rất muốn nói cho daddy, cậu gặp một dì rất xinh đẹp, rất ôn nhu, rất giống mẹ trong tưởng tượng của mình, nhưng Tây Bảo do dự, nghĩ tới daddy là tổng giám đốc ở đây, mà dì Vãn Vãn chỉ là một nhân viên nhỏ.

Nếu bởi vì mình, mà dì Vãn Vãn bị daddy hiểu lầm dì ấy muốn trèo cao thì làm sao bây giờ? Phim truyền hình đều là như thế cả..

Chỉ là dì Vãn Vãn không phải cái loại phụ nữ nữ này!

Nếu daddy tức giận sa thải dì Vãn Vãn về sau cậu sẽ không còn được gặp lại dì Vãn Vãn nữa..

Tây Bảo lựa chọn giấu giếm đi: "Daddy, nơi này rộng quá, con đi tìm toilet, liền lạc đường.. Ba không nên trách chú Hứa Đông."

"Con xác định con là đi toilet?" Lệ Mạc Sâm hoài nghi nhìn chằm chằm Tây Bảo, Tây Bảo là cậu bé dũng cảm, quan sát hai ngày nay anh phát hiện lúc con trai nói chuyện luôn nhìn vào mắt đối phương, mà lần này Tây Bảo lại cúi đầu, giống như làm sai cái gì nên căn bản không dám nhìn thẳng anh.

Ở trong mắt Lệ Mạc Sâm, đây là biểu hiện nói dối chột dạ!

"Lệ Giang Hữu! Không được nói dối daddy!"

Lệ Mạc Sâm nghiêm túc, nghiêm khắc thấp giọng mắng cậu bé.

Tây Bảo bất ngờ bị mắng nên hoảng sợ, trong đôi mắt to đen láy tức thì ngập nước, mặc cho ai nhìn thấy đều rất là đau lòng, cậu chu cái miệng nhỏ, "Daddy.. con không có nói sai.."

"Nói thật với daddy!" Lệ Mạc Sâm tiếp tục nghiêm khắc.

"Daddy, con thật là đi tìm toilet nên lạc đường.. Hôm nay ba cùng với dì Tô Thanh và chú Hứa Đông đều không có đưa con đi dạo quanh." Tây Bảo cúi đầu, nước mắt to như hạt đậu từ khóe mắt lăn ra, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất đầy vẻ ủy khuất. Dáng vẻ đó làm người ta khó chịu cực kỳ.

Lệ Mạc Sâm biết chính mình hiểu lầm Tây Bảo, nhưng là như thế nào đều không muốn mất mặt xin lỗi Tây Bảo một câu.

"Daddy không tin con! Daddy xấu lắm!"

Tây Bảo nâng lên tay nhỏ lên tự lau nước mắt, đẩy Lệ Mạc Sâm một cái, chân ngắn nhỏ chạy vào văn phòng bên cạnh, "cạch" một tiếng khóa cửa lại.

"Lệ Giang Hữu! Mở cửa!" Lệ Mạc Sâm đứng ở ngoài cửa, dùng sức gõ cửa, kết quả cửa vẫn bị cậu bé trực tiếp khóa trái.

"Không mở!" Cậu bé cũng ngoan cố, chính là chống đối Lệ Mạc Sâm.

Lệ Mạc Sâm đã từng bị ăn "canh bế môn" như vậy, huống chi đây là con trai năm tuổi của mình.

Lệ Mạc Sâm sắc mặt lập tức có chút khó coi.

"Lệ tổng.."

Tô Thanh vừa rồi nghe thấy được tiếng đập cửa, gõ gõ cửa văn phòng.

"Có chuyện gì?" Lệ Mạc Sâm áp xuống hỏa khí hỏi.

Tô Thanh vừa thấy tình huống này, cũng đại khái đoán được là cha con hai người mâu thuẫn, cô xấu hổ: "Lệ tổng, ngài phải kiên nhẫn với cậu bé chút.."

Lệ Mạc Sâm hừ lạnh, tựa như là cố ý nói cho cậu bé nghe: "Kiên nhẫn? Nó có thông cảm chút nào người tâm tình người lớn không?"

Tô Thanh sửng sốt một chút.. Lệ tổng như thế nào đột nhiên có điểm ẫu trĩ hơn so với Tây Bảo?

Lệ Mạc Sâm cầm áo khoác lên, đẩy cửa đi ra ngoài!

Tây Bảo thở phì phì mà ngồi ở ghế trên, cái tính tình này của daddy, thật là làm cậu rất không vui, rất chán ghét!

Làm cho người làm con như mình cũng chán ghét, daddy như vậy còn có thể được tìm bạn gái sao?

Bạn gái..

Tây Bảo lại nghĩ tới khuôn mặt ôn nhu của dì Vãn Vãn, daddy thật xấu tính, nếu người ôn nhu thân thiết như dì Vãn Vãn là mẹ cậu thì tốt quá rồi..

Cơ mà, daddy có bạn gái không?

Tây Bảo ở trong văn phòng ngồi một hồi, chờ đến bên ngoài một chút thanh âm cũng không có, cậu bé lúc này mới mở cửa ra, trong văn phòng trống không, chỉ có một mình cậu.

Nhưng Tây Bảo không sợ, câu vất vả bò lên trên ghế xoay của daddy, mở máy tính ra, tìm thanh tìm kiếm, viết tên của daddy, cùng với bạn gái là từ ngữ mấu chốt..

Ngón tay nhỏ bé gõ bàn phím!

【 Nam thần độc thân xuất sắc nhất thành phố Kinh Hải Lệ Mạc Sâm tháng sau sắp sửa tham gia phiên đấu giá từ thiện.. 】

【 Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Kinh Lệ Mạc Sâm bị truyền thông nghi vấn trạng thái tình yêu và hôn nhân, trả lời: Tạm thời không có kế hoạch hôn nhân.. 】

Tây Bảo nhìn màn hình, hiện ra vô số trang, chính là daddy một chút tai tiếng đều không có.

Nhìn chằm chằm tin tức trên màn hình máy tính, Tây Bảo trên mặt rốt cuộc ánh lên tia thỏa mãn tươi cười.

Đóng máy tính, từ văn kiện chất thành núi trên bàn daddy, cậu bé thuận lợi mà tìm được kết quả xét nghiệm DNA của mình. Cậu lật hai tờ giấy mỏng, giảo hoạt cười, bỏ vào cặp sách của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.