Bạch tỷ tiếp tục nói: "Để tôi phát hiện cô làm ra loại chuyện như thế này một lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
Nghe xong Bạch tỷ nói thế, Tô Ni vẫn trầm mặc..
Qua một hồi lâu, từ ngoài cửa Giang Vãn nghe được tiếng khóc của Tô Ni, khóc thật sự là oan ức "Tôi nghĩ rằng anh ấy có chút tiếng tăm trên thương trường, tôi làm gì sai sao? Tôi còn chưa đầy 18 tuổi, lần đầu tiên yêu một người đàn ông như vậy, lần đầu tiên nếm tư vị ái tình.. tình yêu của tôi và Lục Vĩ Đình vốn như bao người khác, tôi là bạn gái anh ấy, không phải anh ấy vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.."
"Cô còn biết mình mới 18 tuổi?" Bạch tỷ hận sắt không thành thép: "Không nói đến thân phận của Lục Vĩ Đình thì căn bản là tình yêu này không thích hợp công bố ra, mà nói chính cô, cô mới 18 tuổi! Mà đã cùng Lục Vĩ Đình ở bên nhau! Cô không nghĩ cả nước sẽ phỉ nhổ vào cái ngôi sao như cô à?"
Sau đó phòng nghỉ ngơi chỉ còn tiếng khóc của Tô Ni. Giang Vãn cắn một miếng bánh mì to nhưng chả thấy còn mùi vị gì, cô đi tới cửa thoát hiểm cạnh cầu thang. Chờ đến nhân viên trong ekip của Tô Ni tới gần đông đủ, cô mới đi ra, vờ như mình mới đến công ty.
"Bảy giờ tối, cô đi theo chúng tôi cùng đến khách sạn Thịnh Kinh nhé." Bạch Lệ Bình cảm thấy Giang Vãn nhân phẩm rất tốt, lại thật thà, ekip yêu cầu giữ bí mật không đưa chuyện, đó cũng là chuyện người trẻ tuổi khó lòng làm được.
Bạch Lệ Bình sau khi dặn dò xong đang muốn đi, đi tới cửa lại dừng lại, nhìn Giang Vãn nói: "Đúng rồi, cô bớt chút thời gian thì đi đến cửa hàng thời trang mua ít quần áo, đừng quá keo kiệt."
Ý là, đừng để Tô Ni mất mặt.
Giang Vãn cúi đầu nhìn chính mình một chút, giày và quần áo đều đã lỗi mốt, đã có chút phai màu, cô xấu hổ gật gật đầu.
Lúc xong việc, đã không còn sớm nữa. Chẳng còn bao lâu nữa là tới 7 giờ, Giang Vãn không biết có thể đi đâu để mua quần áo.
Tập đoànThịnh Kinh ở trung tâm thành phố Kinh Hải, xung quanh vô cùng sầm uất, đủ loại nhãn hiệu cao cấp, rực rỡ muôn màu.
Lúc Giang Vãn xuống dưới đã hơn 5 giờ, đúng là lúc giao thông cao điểm, đèn đường toàn bộ sáng lên, toàn bộ phố xá giống như chiếc hộp thủy tinh xa hoa lộng lẫy, mộng ảo, nghe nói toàn bộ đều thuộc tập đoàn Thịnh Kinh.
Tất cả đều thuộc về Lệ Mạc Sâm..
Lệ Mạc Sâm..
Nghĩ đến tên này, trong đầu Giang Vãn hiện ra thân hình cao lớn cùng gương mặt lạnh nhạt đến cực điểm của anh ta, rõ ràng là mùa hè, nhưng cô lại thấy lạnh đến phát run.
Hơn một giờ trôi qua, đường xá vẫn kẹt xe như cũ, bất luận dùng cách nào cũng không đi đến cửa hàng bình ổn giá để mua quần áo được.
Rơi vào đường cùng, Giang Vãn tìm đại một cửa hàng đồ nữ không tính là cao cấp, nhưng mà không nghĩ tới, một cái váy có giá ít nhất phải một ngàn đồng.
Cô cầm cái kia váy lật qua lật lại, xem rất nhiều lần.
"Vị tiểu thư này, cô rốt cuộc là mua hay là không, xem lâu như vậy, Tiểu Tâm đừng để váy bị sờ bẩn!" Nhân viên cửa hàng nhìn Giang Vãn mặc quần áo rẻ tiêng, tức thì tỏ ra khinh thường.
"Tôi xem lại một chút.." Giang Vãn rốt cuộc là đang xót tiền, "Các cô cho hỏi quần áo bình dân nhất là bao nhiêu tiền? Đồ này lại đắt như vậy, bớt một trăm đồng đi."
"Một trăm đồng này không thể bớt, muốn đồ bình dân cô vẫn là ngồi tàu điện ngầm đi ra chợ mà mua đi."
Giang Vãn không nói gì, lúc đang muốn đi, lại phát hiện ra nhân viên bán hàng xung quanh đều nhìn ra cùng một chỗ.
Lệ Mạc Sâm ít khi công khai xuất hiên trên trung tâm thương mại, lần này xuất hiện, là bởi vì tòa nhà thương mại này hợp tác với các đối tác liên quan tiến hành chỉnh sửa và cải tiến, bên cạnh anh ta đều là lãnh đạo quy hoạch của các đối tác liên quan. Giang Vãn cũng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy được anh ta.