Mojito Và Trà

Chương 18: Hoa hồng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ăn cơm tối xong, Thịnh Tịch Niên lại gọi bác sĩ gia đình tới lần nữa để kiểm tra cho Khởi Tinh, trước khi đi ngủ còn cho cậu uống thuốc một lần nữa.

Hiện giờ trong đầu Khởi Tinh đang rối cả lên, Thịnh Tịch Niên bảo cậu làm gì thì cậu cũng ngoan ngoãn làm, ngay cả uống thuốc cũng không giãy giụa. Thịnh Tịch Niên nhận lại cái cốc từ cậu, còn dặn dò không ngừng nghỉ: “Sau này em đừng dầm mưa nữa, đêm nay cũng không được đá chăn ra.”

Anh dựa vào hơi gần, lúc này trong lòng Khởi Tinh có quỷ, mất tự nhiên mà lùi lại phía sau, nhỏ giọng đáp: “Ừm.”

Đợi tới lúc hô hấp Thịnh Tịch Niên ổn định, Khởi Tinh mới len lén mở mắt, cậu nương ánh trắng ngoài cửa sổ mà ngắm nhìn người bên cạnh.

Tính từ lần gặp mặt đầu tiên tới bây giờ, cậu và Thịnh Tịch Niên đã quen nhau được năm tháng, bọn họ đi thử lễ phục cùng nhau, chọn nhẫn, chuẩn bị hôn lễ, bọn họ đăng ký kết hôn, giữa cái nhìn của người thân và bạn bè bọn họ trao nhau nụ hôn, đi gặp mẹ anh, cùng hưởng tuần trăng mật, còn không thể tránh khỏi một lần da thịt thân mật, cũng từng có lúc cãi nhau rồi làm hòa.

Nhìn như vậy, họ thật sự giống với tất cả những cặp vợ chồng, những gia đình bình thường ___ ngoại trừ hiện tại một người mới bắt đầu thích đối phương, người còn lại vẫn không hề hay biết.

Mà hiện tại Khởi Tinh đã hoàn toàn đã quên hết những điều không vui trước khi kết hôn, cậu ngắm người ngủ say ở bên cạnh dưới ánh trăng. Ngũ quan của Thịnh Tịch Niên rõ rệt, thoạt nhìn có chút sắc bén, nhưng lông mi lại vừa dài vừa dày, điều đó làm cho anh vào ban đêm thoạt nhìn có thêm vài phần nhu hòa.

Khởi Tinh đắc ý (*) nhìn một hồi, trong lòng nhủ: Thế này làm gì có ai có thể không thích được, ai không thích chính là kẻ ngu ngốc.

(*) Nguyên gốc ‘美滋滋’- Mỹ tư tư: Ý chỉ người trong lòng có chuyện gì đó vui vẻ, cao hứng nên vẻ mặt rất đắc chí.

Cậu lại nghĩ: Thịnh Tịch Niên có thích mình không nhỉ?

….. Chắc là không thích đâu, Khởi Tinh nghĩ lại lúc nãy Thịnh Tịch Niên còn dặn cậu chuyện không được đá chăn, nhất thời cảm thấy Thịnh Tịch Niên dạy dỗ cậu như dạy con vậy, làm gì có ai đối xử với người mình thích như thế.

Thật là sầu lòng mà.

Khởi Tinh thở dài, xoay người lặng lẽ dịch sát lại Thịnh Tịch Niên, cậu muốn được ở gần bên anh một chút, nhưng lại sợ làm anh tỉnh giấc, chỉ có thể len lén đưa tay qua, đụng vào ngón tay của Thịnh Tịch Niên ở trong chăn, rồi mới an phận nhắm mắt lại.

Cậu không nhớ lâu, buồn cũng chỉ buồn một lúc vậy thôi, rồi lập tức ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Sáng sớm hôm sau Thịnh Tịch Niên đi làm cậu vẫn chưa dậy, trước khi đi anh sờ trán cậu rồi dặn dì giúp việc giữ nóng đồ ăn sáng.

Lúc Khởi Tinh dậy thì bên cạnh đã chẳng còn có ai, cậu mang theo cái đầu bù xù đi xuống lầu, dì giúp việc nhanh chóng bưng cháo ra bàn: “Khởi tiên sinh hôm nay đã đỡ hơn chưa? Từ sáng sớm Thịnh tiên sinh đã hâm cháo cho cậu rồi đấy.”

Chút cáu kỉnh lúc mới rời giường vào buổi sáng của Khởi Tinh liền tan biến hết, cậu sung sướng ăn cháo, còn muốn gửi tin nhắn cho Thịnh Tịch Niên, nhưng lại lo rằng đối phương đang làm việc, nên đành thôi. Cậu ăn xong cháo thì bắt đầu chơi game, vì trong đầu chỉ có Thịnh Tịch Niên nên ngay cả chơi game cũng thua mất mấy ván, cuối cùng cậu dứt khoát vứt máy game sang một bên, nhào lên ghế sofa.

Đây là lần đầu tiên cậu thích một người, cuộc sống và suy nghĩ đều đồng thời loạn cào cào, trong lòng lúc thì thấy chua như ăn chanh, lúc lại thấy vui sướng dâng trào.

Khởi Tinh lăn trên ghế sofa mấy vòng, rồi gọi điện thoại cho Trác Trừng Dương.

Có lẽ Trác Trừng Dương vừa mới rời giường, giọng vẫn còn lơ mơ, không kiên nhẫn hỏi Khởi Tinh có việc gì. Hiện giờ Khởi Tinh mặc kệ thái độ của Trác Trừng Dương ra sao, cậu chỉ hỏi: “Bây giờ đang ở đâu đấy?”

Trác Trừng Dương ngáp một cái: “Ở nhà.”

“Được, tôi tới tìm cậu.”

“Để làm gì?”

Khởi Tinh vốn muốn tìm một quân sư để cố vấn cho mình một chút, nhưng nói chuyện trong điện thoại đột nhiên lại thấy hơi ngượng, chỉ có thể bảo: “Có chuyện quan trọng.”

Nói xong không đợi Trác Trừng Dương phản ứng lại, Khởi Tinh cúp luôn điện thoại rồi chạy lên tầng thay quần áo, trong lúc ấy còn nhắn tin cho Thịnh Tịch Niên.

“Em tới nhà Trác Trừng Dương một chuyến.”

Đến lúc cậu ra khỏi cửa thì rốt cuộc Thịnh Tịch Niên cũng nhắn lại.

“Em mặc thêm nhiều quần áo một chút, nhớ mang theo dù.”

Thật là kỳ quái, nếu như lúc mới đầu cậu nhìn thấy tin nhắn như vậy đại khái là sẽ cảm thấy Thịnh Tịch Niên đúng là quản rõ lắm, nhưng bây giờ đọc được tin nhắn cậu lại chỉ cảm thấy như là được uống một ngụm lớn soda đào vậy, ngọt chết đi được.

Cậu ở khung trò chuyện gõ một câu “Em biết rồi”, còn thêm một biểu tượng hôn hôn, nhưng sợ Thịnh Tịch Niên thấy mình tùy tiện, nên nhanh chóng xóa đi, thay vào một biểu tượng trái tim màu đỏ.

Thịnh Tịch Niên không nhắn lại, anh đang ngồi ở quán café phía dưới công ty, nghe thấy tiếng điện thoại, nhưng anh không lấy ra, chỉ ngước lên nhìn người trước mặt.

“Tôi thật sự không nghĩ cậu lại về đây, vốn dĩ tôi còn tưởng rằng sẽ là Eric ___ thấy cậu trở về, tôi rất bất ngờ.”

Thịnh Tịch Niên đang dần dần di chuyển những hạng mục của công ty nước ngoài về quốc nội, trạm dừng đầu tiên chính là Vân Thành. Anh giờ thân tại Tào doanh (*), tạm thời chưa có ý định trở mặt với Thịnh gia, không thể tự mình ra mặt để đưa công ty tiến vào, chỉ có thể để bên Anh chuẩn bị thật tốt điều động một người dẫn đầu.

(*) Thân tại Tào doanh ‘身在曹营’, cả câu là 身在曹营心在汉 / Thân tại Tào doanh tâm tại Hán. Ý nói về lòng trung thành, dù bị cầm giữở quân doanh của địch, nhưng tâm tư luôn hướng về quân mình. Thành ngữ này xuất phát từ tích Quan Vũ bị ép phải hàng Tào Tháo. Mà ý của Thịnh Tịch Niên là mình hiện tại vẫn đang làm việc của công ty gia đình dưới trướng Thịnh Minh Lễ.

Nhưng quả thật anh không nghĩ tới đó là sẽ Nhan Diên.

Nhan Diên chỉ cười, khuấy cốc café, hỏi: “Cậu sợ tôi gây thêm rắc rối cho cậu, hay là sợ tôi khiến cho vị bạn đời của cậu không thoải mái?”

Thịnh Tịch Niên không nói gì, cũng không có ý đùa giỡn, sau đó chỉ trầm giọng đáp: “Tôi nói rồi, tôi vẫn coi cậu là một người bạn rất thân thiết, cũng vì điều ấy, nên công việc lần này tôi cũng không hy vọng là cậu sẽ tới.”

Anh thẳng thắn, dường như tuyệt nhiên không sợ tổn thương tới người khác: “Nếu như chúng ta làm việc chung có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu, vậy nên tôi đề nghị cậu nên cân nhắc cẩn thận.”

Nụ cười của Nhan Diên có phần không thể giữ nổi nữa, cậu ta hít sâu một hơi, đáp: “Cậu yên tâm, tôi xin về nước công tác đương nhiên là đã suy nghĩ rất cặn kẽ. Công việc của Vân Thành cho tới bây giờ đều là do tôi theo, so với bọn Eric, tôi hiểu rõ quy trình của hạng mục này hơn nhiều, cũng hiểu rõ hoàn cảnh ở trong nước hơn. Vả lại ____”

Cậu ta ngừng lại, giọng nói cũng nhỏ hơn một chút, “Gần đây sức khỏe của mẹ tôi không được tốt cho lắm, bà hy vọng tôi có thể về nước để ở bên cạnh bà.”

Thịnh Tịch Niên trầm mặc chốc lát, nói một câu: “Xin lỗi cậu.”

Nhan Diên có chút bất ngờ, không nhịn được bảo: “Nghe được một câu xin lỗi của cậu cũng khó thật.”, rồi cậu ta lại đem đề tài chuyển về chuyện công việc, “Khoảng cách giữa cậu và công ty cũng không tính là xa, cậu và Hứa Dật tính sao? Lúc nào thì rời khỏi công ty Thịnh gia?”

“Hứa Dật thì nhanh thôi chắc là ngay cuối tháng, tôi phải đợi hạng mục ở Thành Tây kết thúc đã.”

Anh vừa mới về nước, cần hạng mục của Thịnh gia để bản thân còn tích lũy các mối quan hệ cùng với tiếng tăm, như vậy thì mới có nhiều lợi thế hơn khi đàm phán với Thịnh Minh Lễ, nếu như có bất đắc dĩ trở mặt với Thịnh gia thì mới có đường lui. Thậm chí việc thuyết phục Thịnh Minh Lễ đầu tư vào Vân Thành, đều là chủ ý của anh ___ ở đế đô Thịnh gia rắc rối phức tạp, anh không có không gian để phát huy, cũng bị hạn chế ở khắp mọi mặt. Mà công ty của anh phải đổ tiền đầu tư cho Vân Thành vượt xa Thịnh gia.

Anh đã vạch ra kế hoạch này từ rất lâu, có đủ sự kiên nhẫn để thực hiện nó.

“Cũng không biết sau khi cha cậu biết được thì sẽ có vẻ mặt như thế nào, còn có vị kia nhà cậu nữa ___” Nhan Diên hơi ngừng lại, “Cậu ấy có biết không?”

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Thịnh Tịch Niên lập tức nghĩ tới dáng vẻ thường ngày của Khởi Tinh ____ ngồi ở trên thảm chơi game, đi sửa sang hoa cỏ ngoài ban công, chiều nào cũng đi tới cửa hàng một chuyết, có lúc lại cầm một ít trà hoa khô về, sau khi ăn cơm xong cậu sẽ pha trà rồi đòi Thịnh Tịch Niên thử bằng được, còn vô cùng đắc ý mà giới thiệu về phương pháp ướp và linh cảm để làm ra trà hoa này.

Đường cong nơi khóe miệng của Thịnh Tịch Niên nhu hòa đi, anh nói: “Em ấy không cần biết những thứ này.”

Khẩu khí của anh rất chắc chắn, Nhan Diên nhìn Thịnh Tịch Niên chăm chú, rồi lắc đầu, bảo: “Cậu không thích cha mình, nhưng tác phong làm việc của cậu và ông ấy giống hệt nhau.” Những lời này cậu ta nói ra bằng chất giọng rất nhỏ, cũng chỉ có thể nói một nửa rồi đổi đề tài, “Cậu vẫn nên tìm cơ hội mà nói một chút đi, nếu như… cậu thật sự muốn hai người ở bên nhau cả đời.”

Nhan Diên uống một ngụm café, vị đắng nồng đậm từ đầu lưỡi đi xuống dạ dày, cậu ta đặt cốc xuống.

“Coi là như là bạn bè nhắc nhở cậu đấy.”

Thịnh Tịch Niên không trả lời, sự chú ý của anh đặt ở cụm từ ‘Ở bên nhau cả đời’ mà Nhan Diên nhắc tới. Anh khẽ cụp mắt, cuối cùng nhìn đồng hồ, nói: “Tôi phải quay về làm việc, có chuyện gì liên quan tới công việc thì liên lạc với tôi.”

*

Khởi Tinh ở bên này còn chưa biết tình địch của mình đã trở về, đang bận mắt to trừng mắt nhỏ với Trác Trừng Dương.

Lúc Khởi Tinh tới Trác Trừng Dương vừa mới rời giường, cậu ta ăn qua loa hai miếng bánh mỳ cùng một cốc sữa tươi, hỏi mục đích tới của Khởi Tinh. Cậu ngồi trên cái ghế lười (1) của Trác  Trừng Dường, cả người đều lún xuống. Cậu ôm đầu gối, chỉ hơi lộ ra gương mặt sạch sẽ ___ đang cau mày ưu sầu.

“Tôi nói cậu đừng ngạc nhiên nhé.” Khởi Tinh hắng giọng, “Hình như tôi thích Thịnh Tịch Niên rồi.”

Nói xong cậu lại suy nghĩ một chút, bỏ hai chứ ‘hình như’ đi ___ “Tôi thích Thịnh Tịch Niên rồi.”

“….” Suy nghĩ của Trác Trừng Dương bỗng trống rỗng trong một thoáng, cậu ta cạn lời đáp: “Cậu đang cố tình nói cho tôi biết cậu thích chồng mình? Giờ tú ân ái đều như thế à?”

“Không phải, cậu không hiểu.” Tâm tình Khởi Tinh đang tốt, cậu kiên nhẫn giải thích, “Lúc tôi mới kết hôn với Thịnh Tịch Niên, tôi hoàn toàn không thích anh ấy, chỉ là cứ kết hôn vậy thôi. Hiện giờ tôi thích anh ấy rồi, tôi muốn nói chuyện yêu đương với anh ấy.”

“…. Trình tự yêu đương của mấy người thành phố các cậu đúng thật đặc biệt.”

Khởi Tinh hết cả kiên nhẫn, đạp Trác Trừng Dương một cước: “Cậu nghĩ cách giúp tôi đi, không phải cậu có kinh nghiệm yêu đương phong phú lắm à?”

Trác Trừng Dương kêu oan: “Tôi đào đâu ra kinh nghiệm phong phú, tôi còn chưa được yêu đương hẹn hò bao giờ.”

“Thế một đống O với B bé nhỏ của cậu để làm gì?”

Trác Trừng Dương mỉm cười sâu xa: “Cũng không phải để yêu đương.”

Khởi Tinh đã hiểu, liền ném cho một ánh mắt khinh bỉ: “Đúng là tên tra nam.”

Tra nam Trác Trừng Dường: “… Cậu thì biết cái gì, kiểu của tôi gọi là ‘Đi qua vạn bụi hoa, không một phiến lá dính thân’, vô cùng thoải mái. Mấy chuyện yêu đương có gì tốt?”

Khởi Tinh không nghe nổi mấy cái lời ngụy biện của cậu ta, giờ cậu thấy mình và Thịnh Tịch Niên nói chuyện yêu đương chẳng có gì là không tốt cả, mà là tốt chết đi được. Khởi Tinh nhíu mày suy nghĩ một lát: “Không được. Phải nghĩ ra biện pháp để đoạt người về tay.”

Trác Trừng Dương: “….”

Khởi Tinh không để ý tới cậu ta, lại quay trở về ghế sofa, cau mày bảo: “Nhưng mà phải làm thế nào, tôi chưa từng theo đuổi ai cả.”

Trác Trừng Dương uống sữa xong, đặt cái cốc xuống: “Theo đuổi người ta không phải chính là kiểu nhắn tin này, tặng hoa, đi xem phim, cùng nhau ăn cơm, tản bộ, ngồi trên vòng đu quay khổng lồ, cứ tuần tự mà tiến tới, để cho anh ta có cảm giác, rồi từ từ bày tỏ.”

Khởi Tinh nghĩ thấy cũng đúng, lập tức thả lỏng: “Trước tiên tôi sẽ tặng hoa cho anh ấy, thứ bảy hẹn anh ấy đi xem phim, chủ nhật hẹn đi tới công viên giải trí.”

Trác Trừng Dương thấy bộ dạng này của cậu rất buồn cười, cố ý trêu: “Vậy nhỡ đâu làm hết các bước rồi mà người ta vẫn chưa thích cậu thì phải làm thế nào?”

Khởi Tinh nghe vậy thì không vui, cậu hầm hừ nói: “Ai có thể không thích tôi được? Hơn nữa, đăng ký cũng đăng ký rồi, ngủ cũng ngủ rồi, anh ấy còn có thể quỵt được sao?”

Trác Trừng Dương quả thật không còn lời nào để nói, giơ tay lên like cho Khởi Tinh một cái.

Trong lúc Khởi Tinh và Trác Trừng Dương nói chuyện với nhau, điện thoại của Trác Trừng Dương đã đổ chuông hai lần, nhưng đều bị cậu ta tắt đi, đến lần thứ ba, rốt cuộc Khởi Tinh cũng phải hoài nghi, hỏi: “Ai vậy?”

“Điện thoại lừa đảo đấy.” Trác Trừng Dương chuyển điện thoại về chế độ im lặng. Rồi giục Khởi Tinh: “Không phải cậu bảo tặng người ta hoa à? Sao còn chưa đi mau đi.”

Khởi Tinh cứ thế bị lừa bỏ qua chuyện kia, cậu từ nhà Trác Trừng Dương đi thẳng tới cửa hàng hoa. Cậu ngồi xổm trước giàn hoa, tuyển chọn kĩ càng hồi lâu, cho đến khi Hạ Tiêu đã nghĩ là cậu không được bình thường cho lắm, thì Khởi Tinh mới quyết định tặng một bó Cool Water (2).

Là hoa hồng Ecuador, dịch ra tiếng Trung là ‘Mỹ nhân lạnh lùng’. Khởi Tinh nghĩ bó hoa này thật sự rất hợp với Thịnh Tịch Niên. Cậu chọn hoa xong, lại đi quanh một vòng, cảm thấy toàn bộ các loại hoa cắm phụ đều không tương xứng, thế là dứt khoát không bó nữa, là chỉ dùng giấy kraft gói kĩ lại, rồi cẩn thận ôm bó hoa ra khỏi cửa hàng.

Chờ khi về tới nhà, cũng đã gần tới giờ ăn tối. Cậu cầm một bình hoa rồi cắm số hoa vào, đặt ở trong thư phòng của Thịnh Tịch Niên, như vậy đến tối chỉ cần Thịnh Tịch Niên vừa mới vào thư phòng là có thể thấy ngay.

Sắp xếp xong, cậu tự mình đắc ý ngắm nghía một lát, rồi mới đóng cửa lại.

Thịnh Tịch Niên đúng giờ tan làm. Hai người vừa mới ăn cơm xong, Khởi Tinh đã không nhịn được, hỏi: “Anh còn phải làm việc nữa không?”

“Vẫn còn một ít văn kiện cần đọc qua.” Thịnh Tịch Niên tưởng Khởi Tinh có chuyện gì tìm mình, vì thế anh hỏi: “Có chuyện gì à?”

Khởi Tinh vội vàng xua tay: “Không có gì không có gì, anh cứ làm việc của anh đi.”

Thịnh Tịch Niên nhìn cậu một lát, xác định cậu thật sự không có việc gì, mới đi lên lầu vào thư phòng. Khởi Tinh không nhịn được cũng đi theo sau, chờ Thịnh Tịch Niên mở cửa thư phòng ra, cậu vậy cũng cũng khẩn trương đến đứng bên cạnh cửa.

Thịnh Tịch Niên dừng lại, nhìn vào trong thư phòng, một lúc sau mới hỏi: “Hoa này ___ là em định tặng anh à?”

Khuôn mặt của Khởi Tinh có hơi đỏ lên, trong lòng không giữ được, cảm thấy có chút vui sướng: “Đúng thế, anh thấy đẹp không?”

“… Chắc là đẹp.” Thịnh Tịch Niên không nhịn được cười bảo, “Anh đoán vậy.”

Khởi Tinh sững người, cậu tiến lên, cùng dừng ở trước cửa với Thịnh Tịch Niên, rồi nhìn vào trong thư phòng.

Bình hoa ở trên bàn trong đó đã bị đổ, toàn bộ hoa đều rơi xuống đất, hoa bị tha đi khắp nơi, cánh hoa cũng bị cào ra tung tóe, thoạt nhìn như là hiện trường vụ tai nạn vậy.

Khởi Tinh: “….”

Cậu giận dữ gào lên: “Dụ Viên!” Ở phía dưới hộc bàn trong thư phòng liền truyền ra một tiếng ‘Meo’.

Khởi Tinh quả thật là tức sắp chết rồi, cậu muốn xông vào thư phòng bắt cái đứa đầu sỏ gây ra vụ này để trừng trị một trận, nhưng Thịnh Tịch Niên lại cười ngăn cậu lại, gọi dì giúp việc tới quét dọn, còn mình thì đưa người ra phòng khách.

Khởi Tinh tủi thân gần chết, thật sự là muốn bắt Dụ Viên lại đánh một trận, cậu cũng thấy giận bản thân, vì sao lại quên khóa cửa lại cơ chứ. Cậu nằm úp sấp xuống sofa, nghe tiếng Thịnh Tịch Niên ở trên lầu nhẹ giọng bảo dì giúp việc dọn đông dọn tây, một lát sau thì có tiếng bước chân đi xuống, là của Thịnh Tịch Niên.

Anh thấy Khởi Tinh ủ rũ nằm trên sofa, thì giơ tay ra xoa xoa đầu cậu.

“Được rồi mà, em đừng tức giận nữa.”

Giọng của Khởi Tinh buồn buồn truyền ra: “Ngày mai em nhất định phải đánh Dụ Viên một trận.”

Thịnh Tịch Niên cười không dừng nổi, anh đã nhặt được một bông hồng, coi như là đẹp nhất ở dưới đất lên, rồi cắm vào bình hoa trong bàn trà.

“Vẫn còn một bông đẹp mà.”

Khởi Tinh nghe thế lập tức ngẩng đầu lên nhìn, ngoại trừ cánh hoa bên ngoài có hơi héo, thì cũng xem như là nguyên vẹn. Vốn dĩ trên bàn trà đang cắm một bó hoa Cát Cánh màu trắng, giờ lại thêm một bông hoa hồng màu tím, thật ra nhìn cũng rất hài hòa.

Khởi Tinh nhìn một lát, tâm tình có vẻ đã tốt lên đôi chút, nhưng vẫn có phần ấm ức nói: “Em rõ ràng đã chuẩn bị mười một bông, thế mà chỉ còn lại có một bông.”

Thịnh Tịch Niên ngồi bên cạnh cậu, cười dỗ dành: “Một bông là đủ rồi mà, hồi đại học anh có đọc được một bài thơ.”

Anh chậm rãi đọc, giọng vừa trầm ấm lại dịu dàng.

“Tôi đi ngang vườn hoa, lại chỉ nhớ nhung một đóa hồng.”

Nói xong, Thịnh Tịch Niên nghiêng đầu nhìn Khởi Tinh, thấy đối phương vẫn đang ngẩng lên ngốc ngốc nhìn mình. Thịnh Tịch Niên chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu, nhịn không được mà trêu: “Sau câu này còn có một câu nữa, em biết là gì không?”

Khởi Tinh lắc đầu, tò mò hỏi: “Là gì thế anh?”

Thịnh Tịch Niên không nhìn cậu nữa, anh vươn tay ra chỉnh lại vị trí của hoa, dường như có chút không để ý mà tiếp tục đọc, trong giọng là ý cười mơ hồ.

“Tôi đã thấy cả ngân hà, nhưng chỉ yêu một vì sao.”

Hết chương 18.

(1) Ghế lười

unnamed

(2) Hoa hồng Cool Water

unnamed 1


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.