Mojito Và Trà

Chương 14: Cãi nhau




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thịnh Tịch Niên lái xe từ nhà tới Age vừa vặn hết nửa tiếng đồng đồ, từ xa xa đã thấy Khởi Tinh đang đứng bên đường. Đối phương cũng thấy anh, còn không đợi Thịnh Tịch Niên dừng hẳn xe lại, cậu đã vội vàng chạy qua, nhanh chóng mở cửa rồi leo lên xe ngồi.

Chờ Khởi Tinh an vị, Thịnh Tịch Niên đảo tay lái quay về nhà. Ở trên đường, Thịnh Tịch Niên vừa muốn mở miệng, Khởi Tinh đã lập tức giành nói: “Em xin lỗi.”

“…..”

Lời Thịnh Tịch Niên muốn nói đã bị một câu này của cậu chặn lại, anh nhìn cậu một một cái, đang muốn mở miệng nói thêm gì đó, Khởi Tinh lại vội vàng nói tiếp: “Em sai rồi.”

“….”

Thịnh Tịch Niên từ lúc đón được người đến giờ còn chưa nói được câu nào mà đã bị cậu chặn miệng tới hai lần, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, nhưng khuôn mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì, cứ chăm chú nhìn về phía trước lái xe, một bên hỏi: “Ồ? Sai thế nào?”

Khởi Tinh quy quy củ củ ngồi ở vị trí phó lái, giống như thực sự đang kiểm điểm bản thân: “Em đã đồng ý với anh là ở nhà nghỉ ngơi, thế nhưng lại chạy đi uống rượu, còn không nói với anh biết, còn có ý đầu cơ thủ xảo (*), nói dối lừa gạt để qua kiểm tra.”

(*) Đầu cơ thủ xảo ‘投机取巧’: Lợi dụng thời cơ và dùng thủ đoạn giảo hoạt, thiếu chính đáng để trục tư lợi, cũng để chỉ dùng sự khôn lỏi để đạt lợi ích.

Khởi Tinh nhận sai xong thì nhanh chóng ném nồi: “Mà cũng tại Trác Trừng Dương gọi em ra ngoài, nói là vì quá lâu rồi không gặp nên vô cùng nhớ em, em vì để ý tới tình nghĩa chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, nên nhất thời nhẹ dạ mà phạm sai lầm.”

Nói rồi cậu len lén liếc mắt sang nhìn Thịnh Tịch Niên, đối phương như cười như không nói một câu: “Vậy em còn là con người rất trọng tình nghĩa nữa.”

Khởi Tinh thấy sắc mặt anh vẫn không tốt, không biết là trong lòng đang nghĩ thế nào, không chắc chắn cho lắm. Thật ra sự tức giận trong lòng Thịnh Tịch Niên đã tiêu tan không ít, anh đột nhiên nói: “Lần đầu tiên anh gặp em cũng là ở quán bar này, lúc ấy còn đang ấn một tên Alpha lên nắp ca-po xe anh để đánh.”

Khởi Tinh đã sớm chọn quên việc này đi rồi, trong lòng thầm nhủ cái tính lật lại nợ cũ năm xưa của Thịnh Tịch Niên thật đáng ghét, còn đang nghĩ như thế thì đối phương lại hỏi: “Khi ấy không phải là em rất hung hăng sao, thế nào mà giờ càng ngày càng nhát cáy vậy?”

Khởi Tinh không thích nghe người khác nói mình nhát cáy, cậu bĩu môi bảo: “Trước khác nay khác, không phải là vì giờ em phạm lỗi à, với cả ___”

Cậu nhìn thoáng qua Thịnh Tịch Niên, “Quan hệ của hai chúng ta thế này em cũng đâu thể đánh anh được.”

Phía trước là đèn đỏ, Thịnh Tịch Niên dừng xe lại, rất có hứng thú mà nghiêng đầu hỏi: “Quan hệ thế nào?”

Khởi Tinh vốn định thuận miệng đáp ‘Quan hệ vợ chồng hợp pháp’ giống như lúc ở Italy, nhưng đột nhiên cậu nhớ ra hoàn cảnh sử dụng câu này, không biết sao mặt lại đột nhiên nóng lên, thế là ậm ậm ừ ừ một lát, mới nói được: “Thì … giờ tùy tiện đánh người có thể bị coi là liên quan tới bạo lực gia đình.”

Thịnh Tịch Niên dở khóc dở cười, tới lúc này thì cơn giận đã mất sạch chẳng còn một mảnh. Chỉ cảm thấy mạch não của Khởi Tinh đại khái là thật sự khác hẳn người bình thường.

Cậu giảo hoạt, linh động, có những thời điểm thì diễu võ giương oai, lúc giả bộ đáng thương thì vẻ mặt tủi thân. Đánh nhau, gạt người, kén ăn, làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hình như mấy cái miêu tả đó chẳng có cái gì tốt cả, Thịnh Tịch Niên nghĩ.

Thế nhưng vẫn rất đáng yêu.

Về đến nhà, Thịnh Tịch Niên cất xe, hai người cùng nhau đi vào phòng khách. Đèn trong phòng khách vẫn còn bật, Khởi Tinh sợ Thịnh Tịch Niên tính sổ với mình, liền cân ân cần hỏi han anh trước: “Anh ăn cơm chưa? Tối nay dì giúp việc hầm canh đấy, trong bếp vẫn còn đang để nóng, anh có muốn uống một ít không?”

Nói xong lại bổ sung thêm: “Uống ngon lắm.”

Thịnh Tịch Niên vốn đã ăn ở công ty rồi, nhưng nhìn bộ dạng như hiến vật quý của cậu thì vẫn gật đầu, Khởi Tinh mau chóng vào bếp lấy canh.

Canh gà hầm măng (1), rất thanh đạm. Đêm đã khuya, hai người cũng không mở toàn bộ đèn, chỉ mở một đèn treo ở bàn ăn, ánh sáng nhàn nhạt tỏa sáng trên đầu.

Khởi Tinh nhìn Thịnh Tịch Niên ngồi trước bàn ăn không nhanh không chậm uống canh, có chút đắc ý hỏi: “Uống ngon phải không, em cố ý để lại một bát cho anh đấy.”

Thịnh Tịch Niên nhịn không được mà nở nụ cười. Khởi Tinh cho rằng chuyện tối nay cuối cùng thì cũng qua đi, cảm giác say cũng hơi bắt đầu bốc lên, cậu một tay chống lên trên mặt bàn, đầu dựa vào lười biếng nói.

“Hôm nay Trác Trừng Dương bảo với em Khởi Hằng vì một diễn viên nhỏ nhoi mà đánh nhau với người ta ở quán ăn đêm, gây náo loạn rất lớn, bảo sao gần đây Khởi Vinh Bân chẳng rảnh mà tới tìm em, chắc là còn đang đi thu dọn cục diện rối rắm cho con trai bảo bối của ông ta.”

Thịnh Tịch Niên chẳng có hứng thú với những lời này, anh uống hai thìa canh, rồi vô ý ngẩng đầu nhìn lướt qua, lúc này mới phát hiện trên cổ Khởi Tinh trống không, cậu không đeo vòng ức chế tin tức tố.

Anh buông bát, cũng thu lại ý cười.

“Em đi ra ngoài mà không đeo vòng ức chế tin tức tố?”

Khởi Tinh cúi đầu nhìn thoáng qua: “À, không phải anh đã tạm thời… em rồi sao,” Hai chữ đánh dấu cậu hơi ngại để nói ra, nên cứ mập mờ cho qua, “Bây giờ tạm thời không có tin tức tố của em, bởi vậy nên em không đeo.”

Thịnh Tịch Niên thấy cậu làm ra bộ dạng không cần phải quá để ý, thì rất muốn dạy dỗ cậu, có biết biết là từ ba đến bốn ngày sau thời kỳ phát tình là lúc tin tức tố không ổn định nhất hay không, huống chi đây là lần đầu tiên Khởi Tinh bị đánh dấu tạm thời, rất có khả năng sẽ xảy ra vấn đề.

Nhưng cuối cùng anh đè nén cơn giận xuống, chỉ lạnh giọng nói: “Sau này đi đâu thì phải nói trước cho anh một tiếng.”

Khởi Tinh không nghĩ anh lại đột nhiên yêu cầu như thế, cậu tự cảm thấy nếu như bản thân mình đã xin lỗi, thì chuyện này cũng đã qua rồi. Lúc nghe thấy quy định ấy thì cậu nhất thời không vui, đang muốn không lên tiếng để lừa cho qua chuyện.

Nhưng Thịnh Tịch Niên nào dễ cho qua như vậy, anh bỏ thìa canh xuống chờ Khởi Tinh bày tỏ thái độ.

Khởi Tinh cũng không còn dựa vào bàn nữa, cậu ngồi thẳng dậy, có chút không nhịn được đáp: “Sau này em sẽ về sớm hơn được chưa.”

Thịnh Tịch Niên không hài lòng với thái độ của cậu, nhăn mày hỏi: “Tại sao em cứ luôn không nghe lời anh vậy hả?”

Giọng điệu này khiến Khởi Tinh nhớ tới Khởi Vinh Bân, không phục bảo: “Vậy anh cũng có nghe lời đâu. Mẹ bảo anh không được bắt nạt em, anh có nghe theo à.”

Thịnh Tịch Niên cảm thấy khó hiểu vì sao lúc nãy trên đường mình lại nghĩ người này dễ thương, có phải là bị tức tới mơ hồ rồi không, nên mới có loại ảo giác ấy. Ngoài miệng cũng lãnh đạm: “Vậy em đi tìm ông ấy mà cáo trạng.”

Khởi Tinh mới nãy còn nhận sai, giờ thì giở mặt nhanh hơn lật sách, cũng không xem chừng Thịnh Tịch Niên ăn canh nữa, tự mình đi lên lầu.

Nuông chiều đến hư rồi ___ Thịnh Tịch Niên và Khởi Tinh cùng đồng thời nghĩ.

Vì một người mà lo lắng, tức giận, thậm chí là nói ra một yêu cầu nghe có chút vô lý. Hoặc phạm lỗi sai, thì cái đầu tiên nghĩ tới lại là sợ rằng đối phương sẽ tức giận. Những điều ấy vốn là không bình thường, nhưng hai người lúc này đều không phát hiện ra, chỉ cảm thấy đối phương đúng là làm cho người ta ghét chết được.

Thịnh Tịch Niên uống xong canh cũng lên lầu, trực tiếp đẩy thẳng cửa phòng ngủ chính ra. Khởi Tinh đã thay đồ ngủ, đang ngồi xếp bằng trên giường mà tức giận, thấy anh tiến vào thì đầu tiên là cảnh giác liếc mắt nhìn đối phương.

“Anh làm gì vậy?”

Động tác cởi cà-vạt của Thịnh Tịch Niên ngừng lại, anh nhìn Khởi Tinh.

“Nghỉ ngơi.”

Khởi Tinh trợn lớn mắt, không tin nổi hỏi: “Anh muốn ngủ ở đây?”

Kỳ thực lúc ở Italy, sau khi kỳ phát tình qua đi thì hai ngày tiếp đó họ đều ngủ cùng một phòng, bởi vì cơn sốt nhẹ của Khởi Tinh chỉ vừa mới hết. Vả lại cũng là lần đầu tiên bị đánh dấu, Thịnh Tịch Niên sợ thân thể cậu lại xảy ra vấn đề, Khởi Tinh cũng không ý kiến, dù sao thì hai người cũng chẳng làm gì cả.

Nhưng đêm nay vừa mới cãi nhau một trận, cái tính nóng nảy của Khởi Tinh lại dâng trào, cậu không muốn cho anh ngủ ở đây. Khởi Tinh liếc nhìn Thịnh Tịch Niên.

“Không phải phòng của anh ở bên cạnh sao?

Bàn tay đang cởi đồ của Thịnh Tịch Niên dừng lại, anh quay đầu nhìn về phía Khởi Tinh, một lúc sau thì gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiếp đó liền xoay người rời khỏi phòng ngủ chính, đóng cửa một cái thật mạnh.

Khởi Tinh cứ ngồi trên giường như thế một lúc lâu, đến khi sự bực bội qua đi, cậu lại cảm thấy có phải lúc nãy mình hơi quá đáng quá không.

Cậu nhớ lúc Thịnh Tịch Niên đi đón mình, anh vẫn còn mặc bộ âu phục để đi làm hôm nay, chắc là vừa về tới nhà còn chưa kịp thay quần áo đã tới tìm cậu rồi.

Nghĩ thế Khởi Tinh nhất thời có chút thoái chí, trong lòng nhủ thôi bỏ đi, mình đại nhân đại lương, tha cho anh ấy.

Nghĩ như vậy, Khởi Tinh lại một lần nữa xuống giường, đi tới cửa phòng bên cạnh, hắng giọng một cái rồi gọi tên Thịnh Tịch Niên.

Không ai đáp lời, Khởi Tinh đoán là đối phương không nghe thấy, lại duỗi tay gõ cửa mấy cái. Kết quả cách một lúc, ngay cả ánh sáng lọt ra phía dưới khe cửa cũng đã không còn.

Thịnh Tịch Niên trực tiếp tắt đèn.

Lửa giận trong lòng Khởi Tinh mới tiêu tan giờ lại dâng lên, khi trở về phòng cậu cũng đóng cửa thật mạnh giống như Thịnh Tịch Niên, trong lòng nghĩ: Đời này tôi còn chưa từng đối với ai như thế này đâu, anh thích thế nào thì thế ấy.

Sáng hôm sau lúc Thịnh Tịch Niên ra khỏi nhà thì Khởi Tinh vẫn còn đang ngủ, anh cũng không gọi cậu dậy, một mình ăn sáng rồi lái xe ra khỏi nhà.

Toàn bộ kế hoạch cho dự án của hạng mục thành Tây đã được hoàn thiện, đang chuẩn bị gọi thầu. Thịnh Tịch Niên đang xem lại được một nửa hồ sơ mời thầu thì điện thoại vang lên, là Khởi Vinh Bân.

Thịnh Tịch Niên lập tức nghĩ tới chuyện mà Khởi Tinh kể đêm qua, nhủ thầm, lẽ nào Khởi Vinh Bân đã xử lý được xong thằng con cả vô liêm sỉ kia rồi, hiện tại cuối cùng cũng quan tâm đến con trai út?

Anh nhận điện thoại, lễ phép chào hỏi với bên kia mấy câu. Đầu tiên Khởi Vinh Bân hỏi chuyến du lịch của họ thế nào, rồi lại hỏi Khởi Tinh có gây phiền phức gì cho Thịnh Tịch Niên hay không.

“Khởi Tinh từ nhỏ đã ham chơi, không hiểu chuyện, nếu như nó gây phiền toái cho con, thì con hãy khoan dung cho nó nhiều một chút.”

Nói qua nói lại, giống như Khởi Tinh ngoại trừ gây rắc rối thì chẳng làm được chuyện gì khác nữa cả.

Vốn lúc ra khỏi cửa sáng nay, bởi vì chuyện tối qua nên Thịch Tịch Niên vẫn còn rất giận, lúc này đột nhiên một chút kiên nhẫn cũng chẳng còn, sự lễ độ và khách sáo mới nãy suýt chút nữa đã không còn duy trì được, anh dừng một chút mới trả lời: “Không hề, em ấy rất ngoan.”

Có lẽ Khởi Vinh Bân không tin, thở dài, rồi lại không nói về chuyện đó nữa, mà lại nói tới Khởi Hằng.

“Mấy ngày nay Khởi Hằng nói muốn học về công việc và hạng mục, nhưng tay ba hiện giờ đang không có hạng mục nào cả, có mấy cái thì đã sắp làm xong, không kịp học được gì cả. Nghe nói công trình bên thành Tây ở chỗ con sắp bắt đầu, con xem xem con có vị trí nào để cho Khởi Hằng đi theo học hỏi ở con không, con cứ coi như là tuyển thực tập sinh đi.”

Đây đúng là không có việc sẽ không lên điện Tam Bảo. Thịnh Tịch Niên cười lạnh, nhưng giọng nói lại rất nhã nhặn.

“Vâng, ba cứ bảo cậu ấy tới thử một chút xem.”

Cúp điện thoại, Thịnh Tịch Niên nghĩ lại về nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi, Khởi Vinh Bân vậy mà chỉ nhắc về Khởi Tinh đúng một lần, hỏi xem rằng cậu có gây thêm phiền phức gì hay không.

Thịnh Tịch Niên ngồi một lúc, lại nhịn không được gọi điện về nhà, là dì giúp việc bắt máy.

“Khởi Tinh rời giường chưa ạ?”

“Vẫn chưa, còn đang ngủ, có cần tôi gọi tiên sinh ấy dậy không?”

“Không cần đâu, dì cứ để em ấy ngủ tiếp.” Thịnh Tịch Niên hơi dừng lại, rồi nói tiếp, “Món canh tối qua em ấy rất thích, tối nay dì lại làm thêm một phần cho em ấy.”

Đến khi Khởi Tinh rời giường thì đã gần trưa, cậu nhớ ra hôm nay phải đi tới nhà Hạ Tiêu để đón mèo, liền ăn qua loa chút gì đó rồi ra ngoài.Trước khi đi cậu lại nhớ tới yêu cầu của Thịnh Tịch Niên hôm qua, trong lòng tức tối nghĩ: Còn lâu mới nói với anh.

Chờ tới lúc đứng dưới lầu nhà Hạ Tiêu rồi, cậu đã biệt nữu suốt dọc đường, tự an ủi rằng đêm qua Thịnh Tịch Niên bị mình đuổi sang phòng cho khách để ngủ thật sự rất đáng thương, nên cuối cùng mới móc điện thoại ra nhắn cho Thịnh Tịch Niên một tin.

“Hôm nay qua nhà Hạ Tiêu đón mèo.”

Thịnh Tịch Niên đọc mấy chữ này tới hai lần, trong mắt hiện lên ý cười, anh nhắn lại một chữ “Ừm”, sau đó ngẩng đầu nói với Khởi Hằng.

“Sáng sớm hôm nay Khởi tổng mới gọi điện thoại cho tôi, không ngờ là buổi chiều Khởi thiếu đã tới rồi.”

Khởi Hằng mặc một thân âu phục, nhưng lại không thắt cà-vạt, áo sơ mi không cài hai khuy, trên khóe mắt và dưới cằm vẫn còn vết bầm, chắc là bị kẻ tranh giành tình nhân kia đánh. Y xua tay, ra sức kết thân với Thịnh Tịch Niên.

“Kìa, hai chúng ta là người một nhà, gọi Khởi tổng Khởi thiếu nghe khách sáo quá, cậu cứ gọi tôi là anh hai được rồi.”

Thịnh Tịch Niên cười lạnh một tiếng ở trong lòng, ngoài miệng vẫn thản nhiên hỏi vặn lại: “Bình thường Khởi Tinh cũng gọi anh là anh hai sao?”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Khởi Hằng liền biến đổi, dường như có chút lúng túng, lại còn có vẻ hơi tức giận. Thịnh Tịch Niên cười cười: “Vậy xem ra là không rồi.”

Anh đưa tài liệu cho Khởi Hằng, khách khí gật đầu một cái, dường như hơi bất đắc dĩ nói: “Vậy nên cứ thôi đi, nếu Khởi Tinh không gọi, tôi chỉ có thể phu xướng phu tùy. Bằng không tính tình em ấy không tốt, sẽ lại giận dỗi tôi.”

Nói xong anh quay sang bảo trợ lý: “Hạng mục quảng trường là ai đang xúc tiến?”

Trợ lý nhanh chóng đáp: “Là Hứa tổng ạ.”

“Vậy thì trước tiên đưa Khởi thiếu tới phòng họp, thông báo cho Hứa tổng tới tiếp đón, tôi còn có việc, xin lỗi không thể tiếp đón được.”

Nói rồi, Thịnh Tịch Niên làm như không nhìn thấy khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Khởi Hằng, nhẹ nhàng gật đầu với y một cái, rồi dứt khoát trở về phòng làm việc.

Hết chương 14.

(1) Canh gà hầm măng

unnamed


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.