Ba năm ở tù giam, một ngàn không trăm chín mươi lăm cả ngày lẫn đêm, cô sống trong dầu sôi lửa bỏng, chưa bao giờ thấy mặt trời trong địa ngục. Sau khi bò ra ngoài cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ không an phận nào với Trầm Tu Cẩn, còn dư lại với người đàn ông này chỉ còn sợ hãi và sợ hãi khắc sâu đến tận xương thịt.
Tuy là đối với người đàn ông này vẫn còn si mê và tình yêu, nhưng nó cũng sớm bị cô chôn tận sâu trong tim, không bao giờ thấy ánh sáng.
“Ngẩng đầu lên” Thanh âm kia lại chậm rãi ra lệnh, Giản Đồng cơ hồ là hắn ra một mệnh lệnh, cô làm một động tác.
Ánh đèn mờ tối, mà người đàn ông kia giấu mình trong góc tối, lúc tiến vào cô cũng không dám nhìn kĩ, khó trách không hề phát hiện.
Trầm Tu Cẩn giống như đế vương, ưu nhã ngồi ở ghế salon trong góc, cánh tay thon dài ở trên tay vịn ghế salon, mu bàn tay chống cằm, ưu nhã thân sĩ, đôi mắt với gọng kính vàng, như sói nhìn cô chằm chằm, giống như tuỳ thời tuỳ chỗ sẽ đem cô xé nát.
Thời gian ba năm, không những không khiến hắn có chút dấu vết năm tháng nào, ngược lại hắn trải qua năm tháng lại nhìn càng chói mắt.
Gương mặt đó che giấu ở dưới ánh đèn lờ mờ, giống như một lớp hào quang, hắn ngồi đó, cả người toả ra mị lực khiến người khác trầm luân.
Nhưng… cô không dám liếc mắt nhìn. Vội vàng gắt gao dúi đầu vào quần áo vừa dày vừa nặng.
“Ha..” Trầm Tu Cẩn giễu cợt một tiếng, nụ cười lạnh lẽo, thanh âm nguy hiểm nói “Đã lâu không gặp, sao nào? Không chào hỏi một tiếng sao?”
Sắc mặt Giản Đồng ảm đạm “Trầm tiên sinh”
Giản Đồng cố gắng khắc chế sự sợ hãi trong lòng, ngón tay bóp vào bắp đùi, cố gắng hết sức giữ vững vẻ ngoài bình tĩnh.
Nhưng nhất cử nhất động của cô, đã sớm bị người đàn ông đối diện trên salon nhìn thấu.
Trầm Tu Cẩn híp mắt quan sát Giản Đồng.. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy cô ở Đông Hoàng, hắn cũng suýt nữa quên mất người này.
Cô biến hoá rất lớn. Nếu không phải người phục vụ vô tình nói “Giản Đồng tỷ”, hắn cũng sẽ không nhận ra người phụ nữ này.
Ánh đèn phòng bao mờ tối, hắn chỉ có thể nhìn đại khái, nhưng ngay cả như vậy, Trầm Tu Cẩn cũng không khỏi thừa nhận, Giản Đồng lại thay đổi nhiều ngoài dự liệu của hắn.
“Ra ngoài từ lúc nào?” Trầm Tu Cẩn không để ý hỏi.
Giản Đồng quýnh lên, trên mặt không chút huyết sắc, đột nhiên ngẩng đầu lên, khẩn cầu nhìn về phía người đàn ông đối diện… Cầu xin anh, đừng nói, đừng ở trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện tôi ngồi tù, cầu xin anh – trong cặp mắt kia rõ ràng viết những lời này.
Trầm Tu Cẩn nhíu mày, giơ ngón tay hướng chai rượu trong tay Tần Mộc Mộc, nhìn về phía Giản Đồng cười lạnh “Tôi biết cô muốn nói cái gì, cũng được. Chỉ cần cô có thể uống hết toàn bộ chai rượu này thì tôi đáp ứng thỉnh cầu kia”
Giản Đồng mặt tái nhợn nhìn bình rượu Vodka trong tay Tần Mộc Mộc.
Vodka, là một trong những loại rượu tương đối nổi danh trên thế giới. Giản Đồng sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm bình rượu Vodka, há miệng một cái, cô muốn nói gì đó.
Người đàn ông trên ghế salon giống như thợ săn, trêu chọc cô như đồ chơi dưới bàn chân, tròng mắt đen giễu cợt nhìn Giản Đồng “Tính nhẫn nại của tôi có hạn”
Nghe được thanh âm quen thuộc kia, sắc mặt Giản Đồng trắng hơn.
“Tôi.. tôi không biết uống rượu”
Vừa dứt lời, Giản Đồng thấy da đầu tê dại, cô sắp bị tầm mắt như dao kia đả thương. Bàn tay ở chỗ hắn không nhìn thấy lặng lẽ nắm chặt lại… Cô giống như một tội phạm tử hình, đau khổ chờ đợi phán quyết cuối cùng.
“Trầm tiên sinh, ngài, ngài tha cho tôi đi” Vì để được sống, Giản Đồng chỉ có thể vứt bỏ tự ái, nửa quỳ nửa bò lổm ngổm trên đất cầu xin tha thứ “Cầu xin ngài, tha cho tôi một lần, chỉ cần không để cho tôi uống rượu, làm cái gì cũng được” Cô muốn sống, chỉ có thể còn sống, mới có thể đi trả nợ.
Đúng vậy, cô thiếu một khoản nợ rất lớn. Nhưng tuyệt đối chủ nợ không phải Hạ Vi Trà.
Người đàn ông giấu sau ánh đèn lờ mò, ánh mắt kinh ngạc chợt loé rồi biến mất, ngay sau đó Thẩm Tu Cẩn mặt không cảm xúc nói “Chẳng qua là một chai rượu, chỉ vì không uống mà dễ như trở tay đã quỳ xuống? Giản Đồng, cô từng là người cả người kiêu ngạo, luôn luôn bảo vệ tôn nghiêm ư?”
Tôn nghiêm?
Khuôn mặt Giản Đồng cúi gằm, lộ ra tia trào phúng cùng chua xót.
Tôn nghiêm là cái gì? Tôn nghiêm có thể ăn không? Tôn nghiêm có thể khiến cô sống sao?
Cô quỳ xuống, không phải vì trốn tránh một chai rượu, cô là vì muốn được sống.
Thống khổ nhắm mắt, chỉ cần vừa nhắm mắt, trước mặt cô liền xuất hiện từng trang từng trang nhục nhã. Chỉ có một người là ngoại lệ, mà cô bé kia, cuối cùng lại vì cô! Bởi vì cô mà chết ở ngục giam u ám ẩm ướt!
Sinh mạng mới 20 tuổi, thanh xuân còn dài, cứ như vậy chôn thân ở nơi tối tăm và ẩm ướt đó.
Cũng bởi vì cô, bởi vì Giản Đồng cô!
Đây là tội, là nợ, tội cùng nợ không rõ ràng!