Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống

Chương 107




“Mộ Mộ, đôi mắt của cậu thật đẹp, lấy xuống cho ta đi?”

Ludwig hắt xì một cái, ngồi trên bờ cát nhìn thiếu niên yêu tinh mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa ở trước mặt, đột nhiên không đầu không đuôi mở miệng hỏi.

Lăng Mộ Ngôn như cười như không liếc y một cái, sau đó nhấc chân lên. Mà chân vừa mới nhấc lên, Ludwig đột nhiên vươn tay ra cầm lấy cẳng chân của hắn, một chân khác của Lăng Mộ Ngôn trong nháy mắt đạp qua, Ludwig nghiêng đầu tránh đi công kích, dưới tay lại lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mạnh mẽ kéo một cái, Lăng Mộ Ngôn bất ngờ không kịp đề phòng cả người liền bị kéo ngã.

“Ha ha, Mộ Mộ hiện tại cũng trở nên chật vật nha.” Ludwig nhìn thấy thiếu niên cả người phủ đầy cát biển, lại hắt xì một cái, cười ha hả.

Lăng Mộ Ngôn dùng tay chùi cằm, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, lạnh lùng liếc y một cái, “Anh vẫn còn là học sinh tiểu học sao, ngây thơ như vậy.” 

“Bởi vì ta rất không thích a.” Ludwig vẻ mặt đương nhiên, “Mộ Mộ từ trên cao nhìn xuống làm cho ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái nha, cho nên đành phải đem Mộ Mộ kéo xuống để cùng ta đối diện ~”

* đối diện: ở đây có hai nghĩa, một là hai người nhìn thẳng vào nhau; hai là ngang hàng, bình đẳng

Câu nói này dường như có chút ám chỉ làm cho Lăng Mộ Ngôn không khỏi khẽ hừ một tiếng, đồng dạng mang theo ám chỉ nói, “Chỉ cần anh có năng lực.”

“Hiện tại, Mộ Mộ không phải đã cùng ta đối diện sao?” Ludwig đột nhiên dùng tay chống lên bờ cát, đem mặt mình kề sát vào Lăng Mộ Ngôn, tươi cười ám muội lại nhu tình, “Ta thích nhất đôi mắt xinh đẹp tựa như đá mã não này của Mộ Mộ nha, cho nên… không cho phép dời đi tầm mắt a, bằng không ta nhất định sẽ móc ra lưu trữ thành trân tàng nha!

* trân tàng: vật quý giá được cất giấu kỹ càng

Lăng Mộ Ngôn bình tĩnh đối diện với đôi mắt lam hàm chứa ý cười lại ngoài ý muốn nghiêm túc của Ludwig, sau đó, vươn chân mạnh mẽ gạt ngã y.

“… Mộ Mộ, cậu lại đối với ta sử dụng bạo lực!” Ludwig vẻ mặt bất hạnh gặm đất, ủy khuất ngẩng đầu phủi phủi hạt cát dính trên mặt mình, “Thực quá đáng!”

Thiếu niên bán ngồi dậy, đưa tay đặt ở trên đùi phải đang tự nhiên cong lên, ngạo khí nhướng mày, “Đại khái là bởi vì nhìn thấy anh liền cảm thấy rất khó chịu, cho nên muốn động thủ a.”

“Nói cứ như là mặt của ta là con virut gì đó vậy.” Ludwig u buồn thở dài, “Nếu không phải biết Mộ Mộ đối với dung mạo của bản thân cũng rất có tự tin, ta thiếu chút nữa còn tưởng rằng Mộ Mộ là đang ghen tị với mỹ mạo của ta a, mỗi lần đều đánh mặt người ta.”

“Rõ ràng chính là một tên đại biến thái, còn giả bộ thiên sứ cái gì.” Lăng Mộ Ngôn tùy ý gạt gạt tóc mái có chút ẩm ướt dính ở trên trán, lại khẽ đánh ngáp một cái, “Chịu không nổi, một chút thời gian buổi trưa cư nhiên liền cùng kẻ ngây thơ như anh ngây ngốc ở chỗ này, thật sự là lãng phí.”

Ludwig đột nhiên lộ ra vẻ mặt tươi tắn, thấy Lăng Mộ Ngôn ngáp tới một nửa liền cứng đờ thu hồi, cảnh giác trừng mình, “Anh lại muốn làm cái gì, đại biến thái?”

Ludwig tỏ vẻ vô cùng tổn thương, “… Mộ Mộ, cậu làm gì mà đề phòng ta như vậy?”

Lăng Mộ Ngôn hừ lạnh một tiếng, “Bởi vì anh là biến thái.”

“… Rõ ràng mỗi lần bị đánh đều là ta, vi sao cậu phải tỏ ra là ta đang bắt nạt cậu?”

“Bởi vì anh là biến thái.”

“Ta…”

“Bởi vì anh là biến thái.”

Ludwig: “…”

Liên tục bị chèn ép, Ludwig chịu đả kích đột nhiên ngã xuống trên đùi của Lăng Mộ Ngôn, cảm giác được cơ thể bên dưới đột nhiên căng cứng, y thế nhưng cũng không chút nào khẩn trương, ngược lại nhàn nhã nhắm lại hai mắt, “Chân của Mộ Mộ gối lên thật thoải mái nha, thực sự muốn cắt ra làm gối dựa a ~”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

Quả nhiên biến thái chính là biến thái, hành vi quái dị tới mức người bình thường hoàn toàn không đoán được.

Chẳng qua…

Lăng Mộ Ngôn gợi lên ý cười lãnh mị câu nhân, từ dưới thân bốc lên một vốc cát, sau đó ánh mắt cong cong xoay chuyển cổ tay ném xuống khuôn mặt tuấn tú ôn nhu tựa như thiên sứ kia.

“Ô Mộ —– phi phi phi!”

Ludwig nhất thời nhảy dựng lên, khuôn mặt dính đầy cát còn có bộ dạng không ngừng đong đưa đầu dị thường chật vật kia, chọc cho Lăng Mộ Ngôn hai tay chống đất, thoải mái cười ha hả.

Nhìn thấy nụ cười chân thực chưa bao giờ gặp qua này, Ludwig nao nao, vốn cảm xúc tức giận lại đột nhiên bất khả tư nghị tiêu tán. Y nhăn mặt nhíu mày, có chút không thể lý giải biến hóa như vậy là xảy ra chuyện gì.

* bất khả tư nghị: khó tin, không thể tưởng tượng nổi

Lại nói tiếp trước kia rõ ràng là ôm tâm tư dạy dỗ món đồ chơi làm cho mình cảm thấy hứng để tiếp cận hắn không phải sao, nhưng hiện tại…

Ludwig cảm thấy có chút không đúng, như thế nào cảm giác bản thân đang bị hắn dạy dỗ a?!

“Đang nghĩ gì vậy?” Nhận thấy sắc mặt của Ludwig có chút quái dị, Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhướng mày hiếm khi có chút tò mò dò hỏi, dù sao đại biến thái biến sắc thật đúng là hiếm thấy nha.

Ludwig bất động thanh sắc phục hồi lại tinh thần, mỉm cười, “Đang nghĩ… rốt cuộc phải làm sao mới có thể làm cho Mộ Mộ tới Heath Voight nha?”

Lăng Mộ Ngôn nháy mắt không hứng thú thu hồi ánh mắt, lười biếng cự tuyệt nói, “Đó là chuyện không có khả năng, từ bỏ đi.”

“Ha ha, không muốn thì thôi, ta cũng không miễn cưỡng.” Trên gương mặt tuyệt mỹ của Ludwig đột nhiên treo lên tươi cười vô hại, ngay tại lúc Lăng Mộ Ngôn cảnh giác đồng thời hoài nghi thầm nghĩ tên biến thái này như thế nào đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, chỉ thấy biến thái mang theo ý cười trong suốt nói, “Mộ Mộ ngay cả chuyện hướng ta làm nũng cũng không chịu làm sao?”

Bàn tay chống trên bờ cát của Lăng Mộ Ngôn nhất thời trượt một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống, ánh mắt hết hồn rơi xuống trên người y, “Đầu óc anh thật sự không có vấn đề gì chứ? Làm nũng loại hành động này ai sẽ làm a!”

“Không cần cãi lại, nếu không ta sẽ đem miệng của cậu khâu lại nha ~” Ludwig ánh mắt thoáng tối sầm lại, mạnh mẽ túm lấy cằm của thiếu niên nâng lên, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ tới gần Lăng Mộ Ngôn, y nhìn thấy thiếu niên nhíu lại hàng lông mày thanh tú, thanh âm ôn nhu lại sủng nịch, đôi môi đỏ mọng phun ra từng tiếng gằn phảng phất hàm chứa ái muội ở đầu lưỡi, cũng hoàn toàn không giống như lời nói vui đùa.

Chậc, đây là đột nhiên bị cái gì kích thích a?

Lăng Mộ Ngôn ở trong lòng có chút nghi hoặc nghĩ, đồng thời khẩu súng trắng trong đôi súng đã sẵn sàng công kích đặt tại bụng của Ludwig.

[Ha ha, chính là cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương mà thôi, Ngôn Ngôn không cần để ý.] 001 vui sướng khi thấy người gặp họa xen mồm nói, cùng không tính là quá ngốc, biết bản thân đang bị nam thần dạy dỗ 233333

“Ngươi là đang phát điên cái gì vậy, Ludwig?”

Hắn ngữ khí bình tĩnh dò hỏi, dưới tay lại nửa điểm cũng không lưu tình, đã mở chốt an toàn.

“… Ha ha, Mộ Mộ vẫn hoạt bát như vậy a.” Ludwig cong cong đôi con ngươi màu lam, nhìn như nói đùa, lại chậm rãi buông tay cách xa hắn.

Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng chớp mắt, mặc dù có chút khó hiểu đối phương như thế nào lại trở nên kỳ quái như vậy, nhưng suy tư phút chốc vẫn thu hồi khẩu súng trắng.

Từ sau lần trước bị đưa đến bờ biển, Ludwig ước chừng đã có một tuần không tới đây quấy rầy Lăng Mộ Ngôn.

Lăng Mộ Ngôn cũng không quá để ý, chỉ thỉnh thoảng đi ra ngoài tiếp nhận nhiệm vụ, lại chạy đến cửa hàng tiện lợi mua kẹo, thời gian còn lại liền làm tổ ở thư viện để đọc sách, những ngày nhàn nhã này khiến cho Ludwig kỳ thực vẫn âm thầm chú ý hắn tỏ vẻ rất bất mãn.

Adonis nhìn gia chủ sắc mặt tăm tối ngồi ở sau bàn cả người tản ra áp suất thấp, có chút nghi hoặc quay đầu đối với Sahira nhỏ giọng hỏi, “Rõ ràng gia chủ mỗi lần trông thấy báo cáo có liên quan tới Mộc Ca sẽ nổi giận, vì sao vẫn khăng khăng muốn xem a?”

Sahira cao lãnh liếc đồng bạn chỉ số thông minh cực kỳ đáng lo mộ cái, “Tại sao cậu càng ngày càng trở nên ngu ngốc vậy?”

“Cậu —–” Adonis theo bản năng muốn phát hỏa, lại đúng lúc nhớ ra ở trên còn có gia chủ biến thái nhà mình đang ngồi, vội vàng áp chế lửa giận, nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, “Cậu nói rõ ràng cho tôi, hỗn đản!”

Sahira không chút nào bị ảnh hưởng lãnh đạm nói, “Hội trưởng vẫn luôn chú ý Mộc Ca như vậy là vì cái gì?”

Adonis trên mặt lộ ra biểu tình ‘chuyện này còn phải hỏi’, cố gắng đè thấp giọng nói của mình, “Đương nhiên là bởi vì hắn là kình địch a!”

Sahira: “…”

“Cậu ánh mắt đó là sao?!” Adonis suýt nữa lại bùng nổ, “Cậu rốt cuộc đang muốn tỏ vẻ cái gì, có thể hay không thẳng thắn một chút!”

Sahira vẫn như trước mặt than nghiêm nghị, ngữ khí lại trở nên vô cùng bất đắc dĩ, “Cậu chẳng lẽ không nhìn ra gia chủ thực ra yêu thầm Mộc Ca sao, ngu ngốc?”

“… Cái gì —–?!” Adonis rốt cuộc khống chế không được thanh âm của mình, rống lớn, “Cậu nói gia chủ hỗn đản yêu thầm Mộc Ca kia?! Đùa cái gì vậy a!!”

Sahira: “…” Chết chắc rồi.

“Adonis, Sahira, các ngươi tán gẫu dường như rất vui vẻ a ~”

Thanh âm từ tính mềm mại tựa rượu ngon thuần túy nồng đậm nhất nhìn như sung sướng vang lên, Ludwig chậm rãi nâng mắt, hai người hoảng sợ rõ ràng nhìn thấy trong đôi con ngươi màu lam sáng chói kia nổi lên gió lốc —–

Ầm! Bang bang! Phịch —–!

Nhìn hai người bộ dạng thê thảm dính ở trên tường, Ludwig rốt cuộc nâng lên nụ cười thoải mái sung sướng. Làm như rốt cuộc thông suốt cái gì đó, ngón tay thon dài trắng nõn của y nhẹ nhàng phất qua đôi môi đỏ mọng, mỉm cười xoay người đi ra khỏi thư phòng.

Vì thế, ngay tại thời điểm Lăng Mộ Ngôn lại một lần nữa chuẩn bị đi tới thư viện, một bàn tay đột nhiên bịt kín cái miệng của hắn, đem hắn kéo vào trong hắc ám, tay còn lại thì gắt gao kìm giữ eo hắn, ngay tại khi Lăng Mộ Ngôn chuẩn bị phản kích, thanh âm trầm thấp hoa lệ còn hơi hơi mang theo kích động làm cho âm cuối nâng cao vang lên, “Mộ Mộ, chúng ta đã lâu không gặp!”

—– … Tên biến thái này!

Ludwig kích động lấy môi cọ cọ vành tai của Lăng Mộ Ngôn, tại thời điểm cảm giác được thân thể của hắn khẽ run rẩy lộ ra nụ cười thỏa mãn, cho dù ngay sau đó đã bị khuỷu tay tấn công, bụng truyền đến đau đớn kịch liệt cũng không chút nào để ý.

Muốn, muốn hắn. Muốn người này, người mà chính mình luôn luôn đối với hắn không có biện pháp, thiếu niên yêu tinh tính tình lạnh lùng bạc bẽo tựa như sương mù.

Ludwig trong mắt nhuốm đầy màu đỏ, toàn bộ tràn ngập đều là khát vọng chiếm được hắn.

Hóa ra đây là thích a, chỉ cần nhìn thấy hắn sẽ hưng phấn muốn đụng vào, muốn làm nũng, muốn chiếm được hắn, muốn làm cho hắn toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào mình, không muốn hắn tới gần người khác, cuối cùng muốn hắn đến mức muốn giết chết hắn, làm cho ánh mắt xinh đẹp của hắn chỉ có thể nhìn chăm chú vào một mình mình, làm cho hắn chỉ có thể im lặng làm bạn ở bên người mình, cuối cùng làm cho hắn trở thành hàng mỹ nghệ bản thân vừa lòng nhất, sau đó bị chính mình đeo ở trên người, đây là xúc động cỡ nào ngọt ngào a —–

Y tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh huyết dịch mênh mông mãnh liệt đang chảy trong mạch máu mỏng manh, loại ý tưởng chỉ cần nghĩ thôi đã trở nên nhiệt huyết sôi trào này, gần như dung nhập huyết mạch làm cho người ta nghiện… A, hô hấp cũng dường như bắt đầu trở nên dồn dập a.

Cảm giác được tiếng hít thở dồn dập bên người, Lăng Mộ Ngôn ánh mắt lóe lên một tia nghiêm túc, mạnh mẽ quay người đem Ludwig xoay chuyển đặt ở trên tường, tay phải linh hoạt tại trong bóng đêm chuẩn xác bóp ở trên cổ của y, thấp giọng cười lạnh hỏi, “Biến thái, anh lại muốn làm cái gì?”

Cho dù an toàn sinh mệnh đã bị uy hiếp, Ludwig tròng mắt lam nóng rực vẫn như trước tràn ngập chấp nhất nhìn thiếu niên trước mặt, y liếm liếm khóe môi ửng đỏ, nâng lên tươi ôn nhu bệnh trạng, “Bởi vì ta thích Mộ Mộ a, cho nên… rất muốn, rất muốn chiếm được Mộ Mộ a!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.