Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 16: Nữ chính là người trùng sinh (16)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sửa từ cv: Quỳnh Thiên

Tô Nhược muốn đi thử vai phim củaTrầnHữu Sinh, Lục Diệc Viễn sớm nhận được tin tức. Đang thử vai trước một tuần lễ, lúc hai người cùng nhau ăn cơm, hắn ưu nhã cắt lấy bò bít tết, một bên như có nhưkhông tìm hiểu nói: "Em thật sự muốn đóng phim điện ảnh?" 

"Ân." Tô Nhựợc gật đầu. Thế là, Lục Diệc Viễn sắc mặt đột nhiên liền có chút ưu thương, yếu ớt thở dài một hơi, hắn thận trọng quyết định: "Anh hôm nay trở về liền đập tiền Trần Hữu Sinh, nếu thực sự không được, tìm quan hệ phá hỏng con đường của hắn, nữ chính nhất định sẽ là em."

Tô Nhược... Tô Nhược cảm giác mình so Lục Diệc Viễn còn ưu thương. 

Cô nhấp một chút rượu đỏ, cự tuyệt nói:"Không cần." 

"Giới giải trí người tìm quan hệ nhiều vô số kể, anh đừng làm chuyện dư thừa, đây đều là tôi tự nguyện." 

Lục Diệc Viễn bản thân còn nói rất kiêu ngạo, con mắt lóe sáng như sao, chỉ kém ở trên mặt viết 'Nhanh khen anh' ba chữ. 

"Không quan hệ gì với chuyện này, chuyện Trần Hữu Sinh, em không nên nhúng tay, anh có kế hoạch." Dứt lời, Tô Nhược lại cường điệu nói: "Đừng thêm phiền." 

Lục Diệc Viễn: "..."QAQ 

"Cùng Nhâm Tuyết Sinh có quan hệ?" Hắn chần chờ một chút, dựa vào trực giác hỏi ra lời. Tô Nhược mặc dù có chút hiếu kì hắn là thế nào đoán được, nhưng không có biểu hiện rangoài, trực tiếp gật đầu, biểu thị không sai. Nói được lúc này, Tô Nhược nghĩlà Lục Diệc Viễn sẽ bắt đầu hỏi 'Hai người vì cái gì kết thù a?' chờ lời nói lúc... Lại nghe được hắn mười phần quả quyết mở miệng: "Có cần hay không anh giúp em chơi chết cô ta?" 

Tô Nhược đầu méo mó: "A?"Đại khái là lỗ tai của cô có vấn đề đi, làm sao luôn cảm thấy... Có chút không đúng? Lục Diệc Viễn lại từ từ lặp lạimột lần, câu chữ rõ ràng, còn mẹ nó nhấc tay thề, cam đoan mình có thể làm sạch sẽ để người ta tìm cũng không ra. Trọng điểm là cái này sao uy! Tô Nhược tâm tình phức tạp. 

"Nhưng mà... Nhưng... Anh có một nguyện vọng nhỏ." 

Lục Diệc Viễn sắc mặt trắng nõn nhiễm lên một tầng ửng đỏ, ánh mắt lấp lóe, "Em có thể hôn anh một cái không?" 

Tô Nhược: "... . . ."A! Lục Diệc Viễn. Người có thể quang minh chính đại đưa ra loại yêu cầu này,Tô Nhược cảm thấy, mình quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, uống một hớp rượu bình tĩnh lại một chút, cô không nói lời nào, Lục Diệc Viễn ở phía đối diện nháy mắt mấy cái, lông mi thon dài tựa như một thanh tiểu phiến tử, dưới mí mắt rơi xuống một hình bóng nhỏ , lông mày hơi nhíu, mang theo điểm ưu thương như có như không, cả người nhìn tựa như tiểu vương tử thận trọng. 

"Không được sao?" Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, "Nhược Nhược em thật sự chán ghét anh đến vậy sao?" 

"Em như vậy... Anh rất khó chịu." Trên thân khí tức hắc ám, đang nhanh yếu tỏa ra, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ hắc hóa chó dại. 

"Đưa tay ra." Âm thanh quen thuộc vang lên, Lục Diệc Viễn đại não còn không có kịp phản ứng, thân thể cũng đã theo bản năng làm ra lựa chọn, hắn đem tay phải của mình đưa tới. 

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được một mảnh da thịt mềm mại, chạm đến. Hai người ở trên bàn nắm tay, nămngón tay giao nhau, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cực nóng của nhau. 

"A? ?" Lục Diệc Viễn ngu ngơ, còn có chút không rõ ràng. 

Tô Nhược bất đắc dĩ thở dài một hơi nhìn, cô hỏi: "Anh sẽ cùng người chán ghét mình đi ra ăn cơm sao?" Không cần nghĩ vấn đề này, Lục Diệc Viễn trực tiếp lắc đầu. 

"Sẽ tùy tiện cùng khác phái nắm tay sao?" 

"Sẽ không." Lục Diễn Viễn nói, con mắt càng ngày càng sáng, hắn không kiềm được kinh hỉ, "Cho nên Nhược Nhược chúng ta bây giờ là kết giao sao?" 

Tô Nhược suy nghĩ một chút, cố mà làm nói: "Xem như thử việc đi." 

"Oa!" Lục Diệc Viễn thán phục một tiếng, thập phần hưng phấn nói: "Đặt câu hỏi, vậy anh lúc nào có thể chuyển chính thức." 

"Ba tháng." 

"Ai? một tháng không được sao?" Hắn đối với hiệp nghị này bực mình không công bằng, đưa ra kháng nghị, "Anh như nhân viên tốt ưu tú thế này, em không thể cân nhắc sớm một chút sao?"

 Tô Nhược khóe môi khẽ cong,  nước chảy mây trôi nói: "Anh có thể cân nhắc không làm nha." 

Lục Diệc Viễn: "..."Cái cương vị này một nhà, tùy hứng. 

Tốt xấu gì miễn cưỡng cũng coi như lọt được vào mắt Tô Nhược, Lục Diệc Viễn cực kỳ hưng phấn, ngay cả chuyện phim ảnh trước đó cũng không nhắc lại, cả tràng hẹn hò đều đắm chìm trong bầu không khí tốt đẹp, đến khi đưa Tô Nhược đến cửa chính miệng hắn còn đòi hỏi hôn một lần.

Bất quá là hôn trán vừa chạm liền tách ra, hắn lại đỏ bừng cả mặt, bộ dáng ngây thơ lại luống cuống, nhìn Tô Nhược có chút bất đắc dĩ: "Trước đó đâu phải là chưa từng hôn qua, cần phải như vậy sao?" Nguyên chủ cùng Lục Diệc Viễn kết giao, mặc dù không có lăn ra giường, nhưng đơn giản ôm ôm hôn hôn thì đã làm. 

"Kia không giống."Thanh âm của hắn nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi. 

"Tốt tốt tốt." Tô Nhược biểu thị đầu hàng, hướng hắn phất phất tay về sau, tiến vào nhà trọ của mình, đến khi tầng lầu sáng đèn lên, Lục Diệc Viễn một mực chờ bên dưới mới lái xe rời đi. Phòng Tô Nhược ở hiện tại là trong một trung cư  cao cấp, trên dưới hai tầng, bảo an rất tốt.  

Tô Nhược đứng trên ban công nhìn xe rời đi, trong đêm gió lạnh thổi qua, mang đi nhiệt độ cực nóng, Tô Nhược nghe hệ thống trong đầu mình hô to gọi nhỏ, không khỏi cảm thán nói: "Lúc trước ngươi rất tỉnh táo mà?" Làm sao ngắn ngủi hai ba tháng, liền biến mất không thấy. 

Hệ thống 520: "Dạng này, chúng ta mới có thể bổ sung a!" (ko hiểu lắm)

Tô Nhược: "..." 

**** 

Một tuần lễ, chớp mắt đã qua, rất nhanh đến thời gian thử sức vai diễn phim mới của Trần Hữu Sinh « nội ứng », Tô Nhược nhận được tin tức, nói nam chính đã sớm định là Thường Thiên Quân, lần này đến đều là nữ chính, nữ hai, nam hai. Lúc Tô Nhược tới chỗ, không ngoài dự liệu, phát hiện Nhâm Tuyết Sinh cũng đến.

Nhâm Tuyết Sinh hôm nay mặc một kiện váy màu đỏ sậm ngực chữ V khoét sâu, xinh đẹp quyến rũ, môi hồng, cả người lộ ra mười phần phong lưu phóng khoáng. 

Đương nhiên, cũng không phải là do thẩm mỹ của Nhâm Tuyết Sinh đột nhiên cải biến, mà là vì « nội ứng » bộ kịch này nhân vật nữ chính, là một vị nữ hát rong trong quán bar.

 Tô Nhược bởi vì tiếp thu kịch bản qua hệ thống, nhìn qua toàn bộ kịch bản. Đại khái kịch bản thì nhân vật nam chính là nội ứng, giả làm tên xã hội đen thu phí bảo kê tại quán bar, quen biết nữ chính hát rong nghèo khó, hai người từ lúc mới bắt đầu xem thường lẫn nhau, đến hấp dẫn lẫn nhau, sau đó cùngmột chỗ cầm chứng cứ, đưa lão đại hắc bang vào ngục giam.

Trong lúc này, còn có nữ hai yếu đuối thiện lương, nhìn như chính nghĩa trên thực tế là nội ứng hắc bang nam hai, đủ loại kịch bản đan vào một chỗ, các loại đảo ngược, để cho người ta thấy không dừng được. Tô Nhược tùy tiện liếc một chút, liền biết đối phương muốn thử vai nữ chính.

 "Là cô a?" Nhâm Tuyết Sinh ngồi trên ghế, cười lạnh một tiếng, "Ôi, cô mặc đồ này?" Nhâm Tuyết Sinh trên dưới dò xét một vòng, hơi có chút khinh thường. 

"So lòng tốt của cô."Tô Nhược đánh trả. 

Nhâm Tuyết Sinh đè thấp tiếng nói: "Tôi không đấu khẩu với cô, đừng tưởng rằng trước đó bộc lộ kỹ thuật diễn một chút, hiện tại có thể đánh bại tôi , đợi lát nữa cô cũng đừng khóc đi ra ngoài cầu kim chủ ba ba yêu cô." 

Tô Nhược mày đẹp hơi nhíu, giống như có chút khó khăn, Nhâm Tuyết Sinh hiện tại tâm tư đã sớm không đúng, nhìn cô khổ sở, mình liền vui vẻ. Chỉ tiếc, phần vui vẻ này không biết tiếp tục được bao lâu. 

"Người nói nhảm nhiều nhất,ngay từ đầu chính là cô." Tô Nhược nói xong, vẫn không quên trào phúng, "Bại tướng dưới tay." Đằng sau bốn chữ kia, quả thực để Nhâm Tuyết Sinh thổ huyết. 

Mặc kệ là Lục Diệc Viễn, kỹ thuật diễn, Nhâm Tuyết Sinh trước đó đều thua. Nhưng lần này, cô tuyệt đối phải tìm trở về. Ở đây nữ diễn viên chờ không ít, Nhâm Tuyết Sinh tới so Tô Nhược tới sớm hơn, chờ gọi vào mã số của cô, Nhâm Tuyết Sinh giẫm lên giày xinh đẹp bước, lòng tin tràn đầy đi vào. 

Bên trong là một sân khấu tỏa sáng , phía dưới ngồi năm người. Theo thứ tự là Trần Hữu Sinh, biên kịch, nhà sản xuất phim, phó đạo diễn cùng nam chính Thường Thiên Quân.

"Trần đạo diễn tốt, tôi là Nhâm Tuyết Sinh, lần này tới thử vai « nội ứng » nữ chính..." Nhâm Tuyết Sinh tự nhiên hào phóng tự giới thiệu, nhìn y phục của cô là biết dụng tâm, đạo diễn gật đầu, ngẫu nhiên từ bên cạnh rút tấm thẻ trong hộp đưa tới. 

Trần Hữu Sinh nói: "Cô diễn đoạn này, tôi cho cô thời gian ba phút chuẩn bị." 

"Được rồi, đạo diễn."Nhâm Tuyết Sinh nhận lấy, trên mặt thẻ chỉ viết vài câu đơn giản —— 'Mưa to bàng bạc, nam chính cứu được nữ chính, cô ôm hắn nói cảm ơn.' 

Nhâm Tuyết Sinh: "..." Cái này mẹ nó có thể tính là kịch bản sao? Lúc trước đoàn làm phim bọn họ chỉ giản lược kịch bản vô cùng đơn giản thô sơ, nữ chính tính cách như thế nào,toàn bộ tự bản thân suy nghĩ, Nhâm Tuyết Sinh hít sâu một hơi, nói với mình chớ khẩn trương, sau ba phút, cô đề xuất một yêu cầu: "Xin hỏi, có thể để cho Thường Ảnh đế cùng tôi đối diễn chứ?" 

Trần Hữu Sinh mắt nhìn Thường Thiên Quân toàn thân căng cứng, nhẹ gật đầu: "Có thể."

Thường Thiên Quân không thể không đứng lên, cười khổ một tiếng, trước tiêm cho mũi thuốc dự phòng quá khứ:"Tôi sớm nói xong, kịch bản tôi mới nhìn một nửa, nam chính diễn làm sao còn chưa có nghĩ rõ ràng, tôi cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, làm đạo cụ cho cô." 

Nhâm Tuyết Sinh nghe vậy, ánh mắt trước hết ai oán một phần, chờ Thường Thiên Quân đi vào, cô mới thấp giọng nói: "Hiện tại anh cùng em đối diễn, cũng không nguyện ý sao?"

"..." Thường Thiên Quân ngậm miệng không nói. Hắn xem như phát hiện, Nhâm Tuyết Sinh căn bản không có não , mặc kệ hắn nói thế nào, làm thế nào, đối phương chỉ nguyện ý xem hiểu tựmình nghĩ, tự mình nhìn. 

Đời trước thời gian này, Nhâm Tuyết Sinh cùng Thường Thiên Quân đã yêu đương, ở giữa lực hấp dẫn lẫn nhau vô cùng lớn, điều này sẽ đưa đến lúc diễn phản ứng hoá học tốt vô cùng, một cộng một làm ra hai hiệu quả lớn hơn. Mà bây giờ... Đối mặt với đạo cụ nhân tính lạnh lẽo cứng rắn, Nhâm Tuyết Sinh còn chưa mở miệng, ánh mắt liền mờ đi mấy phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.