Quý Nhược Thừa dựa vào trên ghế, tùy ý mở máy tính ra, tra tư liệu thiết kế người máy của Tư Trạm.
Rất nhanh, Tư Trạm đã đẩy cửa vào, chào hỏi với Quý Nhược Thừa.
“Thầy Quý.”
Quý Nhược Thừa gật đầu, vẫy tay với anh: “Em tới đây.”
Tư Trạm cầm theo hộp chocolate, đi đến bên cạnh Quý Nhược Thừa, tùy ý đặt chocolate trên bàn làm việc của thầy ấy.
Nhưng hiển nhiên, Quý Nhược Thừa không thèm nhìn hộp chocolate được gói tinh xảo lấy một cái.
“Trình tự phép tính của em không tồi, cuộc thi toàn quốc không có vấn đề gì lớn.”
Quý Nhược Thừa dứt lời, dừng một chút, giương mắt nhìn nhìn Tư Trạm.
Tư Trạm nhướng mày: “Nhưng mà?”
Quý Nhược Thừa điềm đạm cười, biết Tư Trạm hiểu được ý của mình: “Nhưng muốn đoạt giải ở VEX, thầy khuyên em nên tìm một đồng đội giỏi vật lý toán học, giúp em làm tốt hơn.”
Tư Trạm hơi chau mày nhưng khó nhận ra.
“Thầy nói tốt không phải tốt bình thường.” thầy ấy nhẹ nhàng giật con chuột, bật giao diện lên.
Là trang web của cục giáo dục, ở trên là bảng xếp hạng của cuộc thi lần trước.
Tên Thịnh Hoa nằm ở vị trí đầu bảng, ngay sau đó chính là tin của các đội viên.
“Thấy Đồng Miểu thế nào, em dạy cho em ấy, em ấy hẳn sẽ hiểu rất nhanh.” Quý Nhược Thừa dứt lời, ngước mắt nhìn Tư Trạm.
Thật ra trong lòng Tư Trạm đã có dự cảm như vậy.
Quý Nhược Thừa đã nói không dưới một lần, với cuộc thi người máy này mà nói, hai người anh và Trần Đông sẽ làm không quá tốt, phần hậu kỳ không lo hết được thế nên phải cần thêm đồng đội.
Nhưng Tư Trạm không quan trọng chuyện đó, không muốn lôi kéo Đồng Miểu chỉ mới chuyển trường tới đây.
Quý Nhược Thừa lại đề ra một lần nữa.
Đúng là không có ai thích hợp hơn Đồng Miểu.
Trình độ của cô đã được rèn luyện từ nhỏ, lại có thiên phú với môn lý, cô quả thực là một đồng đội được trời ban cho.
Nhưng mà.
“Đồng Miểu không được, em tìm người khác.”
Tư Trạm hít sâu một hơi, lập tức cự tuyệt.
Anh không thể cuốn Tiểu Miểu vào cuộc thi, đây mới là điểm mấu chốt.
Quý Nhược Thừa không khỏi nhíu mày, vẻ mặt Tư Trạm quá kiên định, điều này làm cho thầy ấy có chút khó hiểu.
Nghe chủ nhiệm Tôn nói, Đồng Miểu tới Thịnh Hoa đều là do Tư gia giúp đỡ, theo lý thuyết thì quan hệ hai người này hẳn là rất thân.
Thầy ấy nói thêm: “Muốn tối ưu hóa mạch điện người máy của em thì phải cần em ấy, nhưng thầy tôn trọng ý kiến của em.”
Tư Trạm gật đầu, bỏ tay vào túi, ý vị không rõ cất tiếng: “Em sẽ tìm người khác, cậu ấy thì không được.”
“Được, về trước đi.” Quý Nhược Thừa ngầm đồng ý, giơ tay tắt trang web đi, mở hòm thư chuẩn bị đọc văn kiện.
Đôi mắt Tư Trạm nhìn đến hộp chocolate, dừng một chút “Thầy, Khương Dao mang quà từ Italy về cho thầy, còn nữa hôm nay là sinh nhật cậu ấy.”
Vừa dứt lời, anh đã xoay người đẩy cửa đi mất.
Nên đưa thì đã đưa, thậm chí còn vì tình cảm mà nói thêm vài câu, nhưng mà muốn nhiều hơn thì không có biện pháp nào.
Nếu Khương Dao coi trọng người nào khác anh đều có thể giúp đỡ bằng cách ấn đầu uy hiếp, nhưng cố tình lại là Quý Nhược Thừa.
Mí mắt Quý Nhược Thừa run rẩy nhưng khó nhận ra, ánh mắt dừng trên hộp chocolate.
Hộp được đóng gói tinh xảo, mặt ngoài còn gắn một bông hoa màu sắc rực rỡ, ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Có thể thấy, chủ nhân của món quà này trân trọng nó như thế nào.
Ánh mắt thầy ấy trở nên thâm trầm, nhưng rất nhanh đã tiếp tục dùng máy tính, mở thư đến từ hệ vật lý của Thanh Hoa.
-
Mặt trời lên tới đỉnh, học sinh lớp 11, 12 đều lười nhác nâng cánh tay, chân thì bất động.
Cơ bản chỉ có lớp 10 mang theo sự nhiệt tình từ sơ trung.
Nghe nhạc cả vô số lần, nên sinh ra sinh tính bài xích, huống chi ánh mặt trời gắt như vậy.
Đồng Miểu không thích ứng được ánh sáng này, không mở được mắt, nữa nhắm mắt, trước mắt xuất hiện màu sắc hỗn loạn.
Khương Dao đứng bên cạnh cô hình như chưa hề di chuyển, xụ mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chu Nhã Như cao hơn Đồng Miểu một chút, cô ấy đứng sau Đồng Miểu.
Từ lần đó về sau, cô ấy luôn không cầm lòng được mà quan sát Đồng Miểu, mỗi làn nhìn thấy, tâm tình lại áp lực thêm vài phần.
Bởi vì cô đột nhiên ý thức được, về sau trong trường học lại có một hai cơ hội, thì đều không có phần của mình.
Ai kêu cô không có ưu tú bằng Đồng Miểu.
Ai kêu cô học mệt muốn chết cũng không bằng người ta.
Trên không trung không có đám mây nào, ngẫu nhiên truyền đến ầm ầm của máy bay lóe qua.
Cô chính là một người nhỏ bé và bình phàm như vậy, bị ánh sáng làm lóa mắt cuộc sống ảm đạm tối tăm của mình.
Chu Nhã Như cúi đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nhưng không ai phát hiện.
Thậm chí cô cũng không biết.
Ánh mặt trời quá độc, rất nhanh đã làm mọi người bị mất nước.
Chủ nhiệm lớp đột nhiên từ cuối hàng chạy chậm lại đây, trên mặt tràn ngập nụ cười hài lòng.
Đi đến bên cạnh Đồng Miểu, nâng tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Thân thiết dùng ô che cho Đồng Miểu, săn sóc cực kỳ.
Đồng Miểu mở to mắt miễn cưỡng mới thấy rõ: “Cô?”
Chủ nhiệm lớp cười nói: “Cô Dương tổ hóa học lớp 12 tìm em có việc, em cùng cô lại đây một chút.”
Dứt lời, bà quay đầu đi về phía cuối hàng.
Đồng Miểu phải đuổi theo bà ấy, tuy rằng cô Dương là ai cũng không biết.
Ánh mắt ghen ghét của Chu Nhã Như vẫn luôn nhìn theo Đồng Miểu, nếu không phải Đồng Miểu, học sinh chủ nhiệm lớp thích nhất hẳn là cô rồi.
Ai không biết, cô Dương Tinh Chi là người người đứng đầu tổ hóa học, được coi là danh sư toàn thành phố thậm chí là toàn nước.
Được bà ấy tìm nhất định là được coi trọng, có khi liên quan đến cuộc thi hóa học, hoặc là giới thiệu giáo viên giỏi?
Chu Nhã Như miên man suy nghĩ, cô biết Đồng Miểu đã có tên trong danh sách trúng tuyển của Thanh Hoa, sao lại còn muốn cướp thứ của người khác chứ, không thể cho học sinh khác một con đường sống sao?
Chủ nhiệm lớp đưa Đồng Miểu tới cạnh người đứng cuối hàng, nơi đó có một người phụ nữ mặc một bộ âu phục mang mắt kính đang đứng, khuôn mặt nghiêm túc, muốn cười nhưng không cười được.
“Cô Dương, đây là Đồng Miểu."
Dương Tinh Thi cẩn thận đánh giá đánh giá cô, nhẹ nhàng gật đầu.
Đồng Miểu mím môi, cũng không biết cuối cùng là có chuyện gì, cô câu nệ gãi gãi váy đồng phục, mê mang nhìn chủ nhiệm lớp.
“Theo cô Dương nói chuyện, ở phương diện hóa học cô ấy rất lợi hại, giải nhất môn hóa học mỗi năm ở Thịnh Hòa đều là do công lao của cô ấy.” Chủ nhiệm lớp ám chỉ.
Đồng Miểu cúi đầu, cô không muốn lại tiếp tục tham gia thi đua.
Tư Trạm với Trần Đông từ siêu thị nhỏ đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đồng Miểu đang đứng ở cuối đội.
Trần Đông nghiêng đầu thầm nói: “Này, đó không phải là Dương Tinh Chi sao?”
Tư Trạm trầm mặc, uống chai nước trong tay, nhìn về phía đó.
Trần Đông cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, nhìn Tư Trạm: “Tiếp tục nói đi, thầy Quý kiến nghị cậu cái gì?”
Tư Trạm không trả lời, đột nhiên đi vài bước về phía Đồng Miểu.
Trần Đông sững sờ một lúc lâu, sau đó chạy theo sau: “Đại ca, cậu muốn làm gì đấy?”
Đồng Miểu rũ mắt cùng Dương Tinh Chi đi về khu dạy học, đột nhiên cảm thấy bên người có một cơn gió, rất nhanh cánh tay đã bị người ta bắt lấy.
Cô hoảng sợ, híp mắt nhìn, là Tư Trạm.
Cô rất nhanh đã nhẹ nhàng thở ra, giống như đã quen việc bị Tư Trạm nắm tay.
“Đi đâu đấy?” tiếng Tư Trạm trầm thấp vang lên.
Đồng Miểu dùng một cái tay khác chỉ chỉ phía trước: “Cô ấy tìm tớ.”
Tư Trạm hơi nghiêng mặt, nhìn thoáng qua Dương Tinh Chi, ánh mắt hơi nhắm, uể oải nói: “Vào tiết học mà vẫn chưa trở lại tớ sẽ đến tổ hóa học tìm cậu.”
Dứt lời, anh lấy mũ lưỡi trai của mình xuống, nhẹ nhàng đội lên đầu Đồng Miểu.
Đột nhiên có bóng râm, ánh nắng không còn mãnh liệt như ban đầu nữa, Đồng Miểu mở to hai mắt, mê mang gật đầu.
Cô không biết sao Tư Trạm vì sao lại nói như vậy, bị thầy cô tìm sẽ không có vấn đề gì đâu.
“Nhanh lên.” Dương Tinh Chi thấy Đồng Miểu dừng lại nói chuyện với bạn học, sắc mặt có chút không kiên nhẫn.
“Cậu đừng làm bậy đấy.” Đồng Miểu nhỏ giọng dặn dò, chạy nhanh đuổi kịp bước chân của Dương Tinh Chi, thậm chí còn quên cả việc trả lại mũ lưỡi trai cho Tư Trạm.
Tư Trạm đun tay vào túi quần, híp híp mắt, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Đồng Miểu.
- ------
* Editor: Wattpad lại lên cơn rồi ㅠㅠ