Mối Tình Đầu Của Anh

Chương 16




Cuối tuần Đồng Miểu không về chung cư với Tư Trạm, cô ở lại nhà cũ trong trung tâm thành phố lấy mấy quyển sách tham khảo cùng bút ký.

Cuốn bút ký chỉnh tề, trên bìa có chút bụi bặm.

Cô nhẹ nhàng dùng tay vỗ vỗ, vừa lòng thở một hơi.

Nếu muốn giúp Tư Trạm học tập, phải chính đốn lại từ đầu.

Sáng sớm hôm sau, Tư Khải Sơn phái xe riêng đưa cô đi học, Đồng Miểu ban đầu không quen, nhưng vẫn yên lặng đồng ý.

Nếu mẹ muốn cùng chú Tư ở bên nhau, cô phải thích nghi được cuộc sống của bọn họ.

Vào tiết tự học, Tư Trạm vẫn chưa tới, cô mang bút ký nhét vào trong ngăn kéo, lấy vở ra học từ đơn nghiêm túc.

Trí nhớ cô không tồi, các từ đơn cơ bản không thể nào quên, nhưng không biết vì sao trình độ tiếng Anh vẫn không nâng cao được.

Khương Dao chống cằm nhìn cô: “Miêu Miêu, chữ viết của cậu đẹp thật đấy, ngay cả giấy nháp cũng sạch sẽ như vậy.”

Đồng Miểu thấy ánh mắt chủ nhiệm lớp không nhìn lại đây, nhẹ nhàng cúi xuống ghé vào bên tai Khương Dao nhẹ nhàng hỏi: “So với thầy Quý thì chữ đẹp hơn không?”

Khương Dao tay chân lập tức khua khua, gương mặt đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Không phải đâu, cậu cũng học được cách nói giỡn à?”

Đồng Miểu đôi mắt cong cong, lông mi dài hơi run, sau đó cúi đầu tiếp tục học từ đơn.

Vừa nói đến Quý Nhược Thừa, Khương Dao lại bắt đầu thất thần, cô nàng ngây ra một lúc lâu sau mới vỗ cánh tay Đồng Miểu: “Này, Quý Nhược Thừa hiện tại đang phụ đạo cho lớp ôn thi, cậu cùng tớ tham gia được không?”

Đồng Miểu cầm bút trong tay, nghe được hai chữ "ôn thi", đôi mắt cô hơi rũ, nhẹ nhàng nói: “Vì tháng sau toàn trường có cuộc thi sao?”

Khương Dao gật đầu: “Đúng vậy, tớ nghe nói biểu hiện tốt thì có thể đạt được tư cách vào Thanh Hoa - Bắc Đại, hơn nữa trường học tranh thủ kế hoạch chiêu sinh, sau khi thành công có thể đề cử hai vé trúng tuyển, nghe nói cuộc thi lần này rất quan trọng.”

Đồng Miểu giật mình, lẩm bẩm: “Vậy à.”

Cô nghe được vô số người nói cuộc thi này quan trọng thế nào.

“Nè Miêu Miêu, cậu học khoa học tự nhiên giỏi như vậy, lại làm rất nhiều đề thi, sao cậu không tham gia đi?” Khương Dao có chút nghi hoặc hỏi.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở sợi tóc cô, đậu trên sườn mặt Đồng Miểu, trắng giống như phát sáng, làm người ta không nhịn được muốn xoa bóp.

Đồng Miểu hơi giật khóe môi không có đáp lại.

Vừa lúc chủ nhiệm lớp vỗ tay, ngữ khí lãnh đạm nói: “Này đừng nói thầm, đại biểu môn học thu bài tập, chuẩn bị đi học!”

Khương Dao bĩu môi, quay về bắt đầu viết bài.

Các đại biểu môn sôi nổi đứng dậy, có chút mệt mỏi lấy bài thi, gõ vào một đám đang ghé vào trên bàn ngủ.

“Này tỉnh tỉnh, nộp bài tập.”

“Nhanh lên, tớ còn phải nộp.”

“Từ từ, coi tớ viết hai bút luôn!”...

Đồng Miểu cầm bút ở trong tay, ngòi bút đặt trên giáy nháp, mực nước hơi thấm ra ngoài tạo thành một vòng màu đen nho nhỏ.

Sao cậu không tham gia đi?

Lời nói của Khương Dao bị cô lục lại trong đầu, không thể ngưng nghĩ ngợi được.

Tay cô không tự chủ được nắm lại, móng tay niết vào lòng bàn tay làm hơi đau.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô nhất định sẽ tham gia thi đấu, đại diện cho Nhất Trung, mang theo mong đợi của thầy cô toàn trường, mang danh sách được tuyển vào đoạt lại.

Vào mùa hè năm nay, cô đạt được giải nhất toàn quốc môn sinh học, cũng vì thành tích này mà cô có tư cách vào được Thanh Hoa.

Nhưng hiệu trưởng cùng chủ nhiệm đem cô khóa lại trong văn phòng, nếu không đáp ứng sẽ không thả cô đi, nói là không có người thích hợp làm vẻ vang trường học hơn cô.

Nhưng bọn họ không biết, vì đạt được thành tích này, cô mấy ngày liền không có cách nào ngủ được, cả người khó chịu lăn lộn trên giường.

Đồng Mỹ Quân lo lắng mang cô đến bệnh viện kiểm tra, thân thể lại không có bệnh gì, thẳng đến khi Tư Khải Sơn liên hệ với bác sĩ tâm lý ở nước ngoài.

‘Chứng thiên tài sợ hãi*’ - danh từ xa lạ mới bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống của cô.

* Mình lên mạng tìm nhưng không có ghi chép gì về bệnh này cả. Nhưng có thấy "Hội chứng thiên tài" mọi người có thể lên tham khảo.

Chuyên gia nói, người bị bệnh này thường vì gia đình hoặc hoàn cảnh làm ảnh hưởng, quá để ý đến kết quả nên làm cho cơ thể chịu kích thích một cách thất thường, không chịu nổi áp lực.

Loại này bệnh thường xuất hiện ở những người thiên tài, bọn họ cảm thấy chính mình chỉ có thể tiến về phía trước, không có đường rút lui.

Ngày đó ánh nắng màu vàng nhạt, độ ấm cũng thoải mái, ly đường đỏ ngọt ngào, trong bể cá vàng phun bong bóng.

Thành tích được công bố, tên cô chói lọi trên đầu bảng.

Áp lực lúc đó không còn sót lại chút gì, cô tựa như một lần nữa sống lại, đôi mắt liền có thần thái.

Gương mặt của lão chuyên gia hiền từ vỗ bả vai cô, ôn nhu hỏi: “Cháu còn nhớ rõ...cái cảm giác đó không?”

Đồng Miểu sống lưng đang thả lỏng lại không cầm lòng được mà run lên, nhớ lại những việc mình trải qua trong mấy ngày qua.

Cô liếm liếm đôi môi tái nhợt, mở to mắt hạnh nhuận nước, có chút mê mang bất lực nói: “Giống như đau răng.”

Rất đau rất đau, lan đến mỗi tế bào của toàn thân, bạn biết khi nào là điểm cuối, nhưng bạn cũng biết, trước đó không ai có thể cứu vớt bạn.

-

“Đồng Miểu? Nộp bài tập.” Chu Nhã Như giơ bài thi trước mắt cô quơ quơ, không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Đồng Miểu nâng mắt lên nhìn vào trong lòng ngực cô ấy, lúc này mới như tỉnh từ trong mộng từ cặp lấy bài tập ra đưa cho Chu Nhã Như.

Chu Nhã Như cúi đầu nhìn thoáng qua, đề cuối cùng rất khó, cô không làm được, nhưng Đồng Miểu lại làm được.

Cô nàng cảm thấy, Đồng Miểu hẳn không phải là ngu ngốc.

“Ừm... Trường học sắp có cuộc thi, cậu sẽ báo danh à?” Ánh mắt Chu Nhã Như có chút lập loè, khẩn trương cầm lấy bài thi trong tay, liếm đôi môi khô khốc.

Cô ấy có một người bạn ở Nhất Trung, nói bóng nói gió mới biết Đồng Miểu ở Nhất Trung thành tích có bao nhiêu ‘ biến thái ’.

Đồng Miểu cẩn thận lắc đầu, trên trán tóc mái rũ trên lông mi thon dài, nhu đạo nói: “Tớ không tham gia.”

Chu Nhã Như thở ra một hơi, trên mặt lập tức hiện ra ý cười, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Tớ mua dư một lon nước có gas lạnh, nhìn cậu rất nóng, cho cậu uống đấy.”

“Ơ?”

Đồng Miểu nhất thời chưa có phản ứng, Chu Nhã Như đã chạy chậm trở về, mang tới cho cô.

“Cảm ơn, nhưng mà......” Cô hơi nhăn mũi, có chút do dự.

“Đừng từ chối, cậu mới vừa chuyển tới, hai bọn mình còn chưa có nói chuyện, chờ có thời gian tớ mời cậu đến nhà tớ chơi.” Chu Nhã Như cười tủm tỉm đặt trên bàn Đồng Miểu.

Đồng Miểu không đành lòng cự tuyệt, cô sờ sờ ly thủy tinh mang theo hơi nước, ngón tay bị lạnh hơi rụt lại.

“Đến trưa tớ với cậu ra căn tin ăn đi.”

“Không cần đâu, kỳ thật......”

Cửa phòng học bị một người ngang ngược đẩy ra, tiếng vang đột ngột đánh gãy lời Chu Nhã Như, các bạn học đang mệt mỏi cũng sôi nổi giương mắt lên nhìn về hướng cửa.

Chủ nhiệm lớp tức giận nói: “Đến trễ còn lớn tiếng như vậy, cậu cho ai nghe hả!”

Tư Trạm liếc mắt nhìn cô một cái, không có phản ứng, một tay xách cặp, mang theo vẻ lạnh nhạt người sống chớ đến gần.

Sắc mặt anh không tốt, giống như không ngủ được, trong ánh mắt còn có chút tơ máu.

Trên trán cũng có chút hỗn độn, giống như dùng khăn lông vội vàng lau sơ qua, mặc dù như vậy, vẫn có nữ sinh không nhịn được nhìn trộm anh.

Đồng Miểu nâng cằm lên nhìn nhìn, rất nhanh thu hồi ánh mắt.

Cô cẩn thận đem nắp bút đóng lại, đem tờ giấy kéo xuống lót ở phía dưới ly thủy tinh.

Nếu không khăn trải bàn sẽ bị ướt.

Tư Trạm lười biếng cắm túi quần, đi ngang qua trước bàn Đồng Miểu, đột nhiên ngừng lại, đôi mắt quét đến ly thủy tinh màu xanh lục, hơi hơi mị mị.

“Nước đá, đưa tớ đi.”

Tiếng anh nói hạ xuống rất thấp, mang theo sự ngang ngược, cầm ly nước lên một tay vặn nắp, ngẩng cổ hung hăng uống mấy miếng.

Hầu kết nhẹ nhàng lăn, chất lỏng lạnh lẽo đối với người không ăn cơm mà nói dạ dày có chút kích thích.

Trần Lộ Nam quay lại đầu nói với Trần Đông: “Tư Trạm thật quá đáng, sao có thể lấy đồ của nữ sinh chứ.”

Trần Đông vui tươi hớn hở nói: “Cậu quản nhiều như vậy làm gì.”

Trần Lộ Nam yên lặng nhìn Tư Trạm, lẩm bẩm: “Xem ra Tư Trạm đúng là không thích kiểu con gái ngoan ngoãn thật.”

* Không phải đâu chị ơi, do Miêu tỷ không uống được đồ lạnh thôi, chứ ảnh thương cr gần chết UwU.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.