“Đã từng nghĩ." - Lưu Văn Trường cười nhạt.
“Tôi hỏi ông một câu cuối cùng, cái chết của cha Mỹ An cô phải là ông làm không?" - Đây cũng là điểm mấu chốt trong chuyện này, tình yêu của anh và cô cô thế cứu vãn hay chính là nhờ vào câu trả lời của ông ta.
Mắt Lưu Văn Trường khẽ liếc lên
lầu, sau đó lắc đầu:
"con không phải rất tài giỏi sao? Tự mình điều tra đi."
Thanh Bách siết chặt hai tay thành nắm đấm, dù cho cô tức giận đến mức nào thì anh cũng không thể đánh ông ta được.
Tội bất hiếu này anh gánh không nổi.
Thanh Bách đứng dậy rời khỏi đó, anh đã cô được câu trả lời mà mình cần rồi.
Chỉ là hiện tại anh không biết phải nói chuyện này với Mỹ An như thế nào.
Chẳng lẽ lại nói người hãm hại gia đình em là cha của anh, nếu đổi ngược cho nhau, Thanh Bách cũng không chác bản thân cô thể tha thứ
cho Mỹ An.
Dù cho bọn họ cô vô tội đến đây thì dòng máu đang chảy trong người đó cũng không chối bỏ được.
Mối thù này Mỹ An sẽ không cho qua mà chính anh cũng không tha thứ cho cha mình.
"Em phải hứa với anh là em hoàn toàn sẵn sàng thì anh mới nói cho em biết được." - Đông Quân đang ngồi đối diện với Mỹ An, ngay khi cô kết quả điều tra anh đã gọi cho cô tới ngay.
"Anh cứ nói đi." - Mỹ An đan chặt hai tay với nhau, cô giữ cho bản thân bình tĩnh.
"Năm đó mẹ em hoàn toàn không
cô sảy thai, đứa bé được khỏe mạnh sinh ra và là một đứa bé gái." - Giọng của Đông Quân vô cùng nhẹ tựa như một người đang đi trên mặt hồ yên ả nhưng trong lòng Mỹ An thì như cả đại dương đang bị khuấy đảo.
không con nghi ngờ gì nữa, Thanh Nhi thật sự là con ruột của mẹ cô.
Thanh Nhỉ là em gái cùng mẹ khác cha với Mỹ An và là em gái cùng cha khác mẹ với Thanh Bách, ồng trời thật sự khéo bày trò trêu ngươi, cô và anh biết phải sống tiếp ngày tháng sau này như thế nào?
"Mỹ An, em ổn chứ?" - Đông Quân đặt tay lên vai cô, anh ta sợ cô kích động.
Mỹ An gượng gạo đứng dậy:
“Em không sao, em cần ở một mình."
Đông Quân biết cô không ổn nhưng giờ anh ta cô thể lấy tư cách gì để kiên quyết giữ cô lại đây.
Anh ta chỉ cô đứng đó bất lực nhìn theo bóng lưng lẻ loi của Mỹ An.
Mỹ An đi bộ trên đường, trời mưa như trút nước, người người xe xe lũ lượt lao đi tìm chỗ trú.
Chỉ cô duy nhất Mỹ An vẫn bước từng bước nặng trĩu trên đường, cô ngửa mặt lên trời để cho nước mưa tuôn xuống đến đau rát.
“ông trời, ông nói xem tôi phải làm sao đây? Chúng tôi phải làm sao đây?".