“Em không có làm thật, cô ta tự lao vào em, em không làm gì cả” - Mỹ An ngồi gục xuống, hai tay vẫn còn run.
Đông Quân thừa biết Linh Chi giả vờ nhưng anh ta không thể nói với Mỹ An được, Đông Quân biết bản thân làm vậy có phần khốn nạn. Nhưng khốn nạn một chút mà có thể được ở bên cạnh cô thì anh ta không ngại đầu. .
“Anh biết, anh biết em không có làm” - Đông Quân Vỗ vai
CÔ.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Cô ta thật sự sảy thai sao? Cô ta... cô ta không cần con mình nữa hả?” - Mỹ An cắn môi, cô vẫn chưa kịp hiểu tại sao Linh Chi lại có thể tàn nhẫn với sinh mệnh ấy như thế.
Không lẽ chỉ vì vu oan cho cô mà tới con mình cũng có thể hi sinh? Xem ra chính bản thân cô còn yêu thương đứa bé đó hơn cô ta.
Đông Quân thấy Mỹ An vẫn chưa hết bàng hoàng, anh cẩn thận lau vết máu trên tay cô. Tỉ mỉ lau từng ngón tay, nghĩ tới Mỹ An chịu ấm ức như vậy anh ta cũng đau lòng khôn xiết.
“Anh đưa em đi, đừng ở đây nghĩ ngợi nữa”
Mỹ An phó mặc bản thân cho Đông Quân, để anh ta đưa mình lên xe. Đông Quân từ đầu đến cuối vẫn luôn nắm lấy tay cô nói “Không sao. Nhưng có thật là không sao không? Mỹ An nhớ lại ánh mắt khi đó Thanh Bách nhìn cô, có phải anh cũng cho rằng cô hại Linh Chi?
“Em đừng nghĩ về cô ta nữa, cô ta không đáng để em bận tâm. Cả người không tin tưởng em, cũng không xứng với kỳ vọng của em” - Đông Quân nói câu này là ám chỉ Thanh Bách.
Mỹ An rút tay khỏi Đông Quân, tự siết chặt hai tay mình với nhau. Không phải mới một tiếng trước cả hai còn tình ý nồng đượm sao giờ lại ra nông nổi này?
“Em vẫn sợ anh ta hiểu lầm em sao?” - Đông Quân lắc đầu bất lực.
Đọc nhanh ở VietWriter
“Tại sao anh lại tin em đến vậy?”
“Vì..” - Đông Quân không thể nào nói là do anh ta biết trước là màn kịch được - “Chỉ cần đó là em, thì dù xảy ra chuyện gì anh cũng đứng về phía em”
Mỹ An rũ mắt, cô không cần Đông Quân như thế, thứ cô cần là sự tin tưởng của Thanh Bách. Tại sao anh không cho cô đi theo, đến giải thích cũng không muốn nghe cô nói. Trái tim Mỹ An như bị ngàn dao cứa xuống từng nhát một.
Tuy nhiên, cô nghĩ vậy lại thành oan uổng cho Thanh Bách, anh không cho cô đi theo chính là muốn bảo toàn cho cô. Chuyện này Mỹ An không nên dính vào nữa, anh muốn tự mình xử lý với Linh Chi. .
Linh Chi nhất quyết đòi vị bác sĩ kia đến khám cho mình, không ngờ Thanh Bách mặt mày lạnh tanh ra lệnh:
“Đưa đội ngũ bác sĩ tôi đã chuẩn bị đến đây”
Thanh Bách đã bị cô ta lừa nhiều như vậy tất nhiên phải rút ra bài học. Sắc mặt tiều tụy của Linh Chi nãy giờ đều là diễn nhưng khi nghe Thanh Bách nói vậy thì thật sự chuyển qua hoảng sợ tột độ rồi.
“Thanh Bách, em muốn được khám bởi bác sĩ riêng của mình” - Linh Chi nắm chặt lấy cánh tay anh nài nỉ.
“Đừng lo, bác sĩ tôi chuẩn bị là hàng đầu ở thành phố này” - Thanh Bách gỡ mạnh tay cô ra - “Mau lên, khám cho Linh Chi”
Thanh Bạch day day thái dương, anh nhìn máu trên người
mình lại nhớ tới dáng vẻ khi nãy của Mỹ An. Anh không biết bản thân nên cầu mong điều gì từ ông trời nữa, bởi vì anh không biết phải làm sao mới vẹn cả đôi đường.
Thanh Bách ngồi chờ ở bên ngoài, trên trán cũng đổ mồ hôi, nếu thật sự cô ta sảy thai, anh nên buồn hay vui đây? Thanh Bách chưa sẵn sàng để làm cha, càng chưa sẵn sàng để mất một đứa con nữa.
Bác sĩ rất nhanh đã bước, vẻ mặt khó coi cực kỳ, đó chính là vị bác sĩ Lâm luôn đối tốt với Mỹ An.
“Cái thai là giả, cũng không có chuyện xảy thai, máu cũng là giả”
Thanh Bách có chút không tin vào lỗ tại mình, khẩn trương hỏi lại:
“Không có thai?”
Bác sĩ Lâm thở dài: “Thật sự không có thai, bệnh nhân chưa từng mang thai”
“Ha ha..” - Thanh Bách bật cười chua chát, anh cũng đã từng kỳ vọng vào đứa bé này, hóa ra tất cả chỉ là một lời nói dối. Nhưng anh cũng thấy rất vui, anh có thể cùng Mỹ An gỡ bỏ được khúc mắt này rồi.
Sắc mặt Thanh Bách âm trầm đi vào phòng bệnh của Linh Chi, lúc này cô ta đang nằm trên một chiếc giường trắng toát, sợ hãi như một kẻ sắp bị phán tử hình. Thanh Bác không nói hai lần, thô bạo bóp cổ cô ta:
“Cô cảm thấy tôi đối với cô quá tốt đúng không? Cô cho rằng tôi không dám giết cô?”.
“Khụ... khụ... đừng mà” - Linh Chi đau đớn nhăn nhó.
Lực đạo trên bàn tay của Thanh Bách không hề có dấu hiệu giảm lại, anh càng nhìn Linh Chi càng chán ghét.
“Tôi đã cho cô rất nhiều con đường, chỉ cần có biến khuất
mắt tôi là được. Nhưng cô năm lần bảy lượt ép tôi phải ra tay với cô?”
“Xin lỗi... em xin lỗi..” - Mặt Linh Chi đỏ bừng, cô ta sắp không còn dưỡng khí để hô hấp được nữa.
Thanh Bách hít sâu một hơi buông tay ra, anh kéo một cái ghế đến ngồi trước mặt cô. Tựa như thẩm phán từ trên cao nhìn xuống sắp đưa ra lời phán xét cho tội đồ ở dưới.
“Thành thật kể hết tất cả những gì cô đã làm, tôi sẽ cho cô một con đường sống”
“Em... em chỉ giả vờ có thai thôi, em không biết gì cả” - Linh Chi co rút lại nhưng vẫn không ngừng nói dối.
Thanh Bách nhếch môi, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Công ty của gia đình Linh Chi không cần tồn tại nữa”
“Không, không, Thanh Bách, anh đừng làm vậy” - Linh Chi gấp gáp nắm lấy tay áo anh cầu xin. Công ty gia đình cô ta chỉ là công ty bình thường, anh chỉ cần hét một tiếng có thể đè bẹp rồi.
Thanh Bách hát mạnh tay cô ra, ra sức phải mạnh tay á, biểu tình như bản thân sợ bẩn vậy.
“Nói hay không nói?”.
Linh Chi biết bản thân hết đường trốn chạy rồi, nhưng nói lại không biết phải nói gì. Những chuyện cô ta làm đều đủ để Thanh Bách không thể buông tha..
“Làm nhiều chuyện xấu quá nên không nhớ? Vậy thì tôi giúp cô nhắc một chút. Bắt đầu kể từ tai nạn năm xưa đi”
Linh Chi cắn răng bắt đầu khai ra sự thật, Thanh Bách ngồi ở đó nghe cô ta kể từng chuyện từng chuyện đã hãm hại Mỹ An ra sao. Không biết qua bao lâu bên trong căn phòng truyền ra tiếng đồ đạc đi đập phá rất lớn.
“Từ nay về sau, tôi không muốn thấy bất kỳ người nào của gia đình cô ta xuất hiện ở thành phố này nữa.”
Thuộc hạ vừa nghe xong là biết ngay ý muốn cùng Thanh Bách, gật đầu đi làm ngay. Thanh Bách không cần mạng cô ta, nhưng cô ta buộc phải trả cái giá thật đắt cho lỗi lầm của mình.
Đông Quân đưa Mỹ An về chỗ Mỹ Tâm, cũng không quên nói bóng gió mấy câu là Thanh Bách đã tổn thương Mỹ An ra sao. Vậy nên lúc Thanh Bách chạy đến đây thì Mỹ Tâm nhất quyết không cho anh gặp.
“Tôi có chuyện quan trọng phải nói với Mỹ An, chị để tôi vào đi”.
“Cậu đừng đùa nữa, cậu làm khổ nó chưa đủ sao?”
“Không phải, lần này tôi đã biết hết chân tướng rồi.