"Hôm nay em đi siêu âm, bác sĩ hỏi cha đứa bé đâu, lần sau cha đứa bé nên cùng đi theo." - Linh Chi nói dối không chớp mắt.
Đọc nhanh ở VietWriter
"Lần sau tôi sẽ nói Tiến Thành đi cùng cô." - Thanh Bách không mặn
không nhạt nói. Anh nhắc tới Tiến Thành chính là muốn cảnh cáo Linh Chi đừng có dở trò.
Đọc nhanh ở VietWriter
Linh Chi có chút tái mặt:
“Bảo cậu ta theo làm gì, người ta cần là cha của đứa bé cơ. Anh đi cùng còn có thế nghe tim thai của đứa bé nữa đó."
Linh Chi có gan nói dối tới mức độ này chính là vì cô biết Thanh Bách sẽ không đi, anh là loại người một khi đã chán ghét thứ gì thì không có chuyện nhìn tới đâu. Nên cô ta nói những lời này chỉ để anh tin tưởng vào sự tồn tại của đứa bé nhiều hơn thôi.
Quả nhiên mắt của Thanh Bách có chút dao động, cô ta lại thừa thắng xông lên đứa cho anh một tờ giấy siêu âm. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.čom
"Đây là con của chúng ta đó, mặc dù giờ chỉ là một chấm nhỏ xíu chưa nhìn ra hình hài."
Thanh Bách cầm lấy bức ảnh, có chút không biết nên bày ra cảm xúc gì.
"Anh cầm ngược rồi, để em chỉ cho anh." - Linh Chi bước gần tới ghé sát vào anh - "Bác sĩ nói đây là phần đầu, đứa bé mỗi ngày đều hy vọng anh sẽ quan tâm nó."
Thanh Bách nhìn tấm siêu âm trắng đen không nhìn rõ gì lại có chút xúc động mà mỉm cười. Anh bắt đầu có phần mong chờ đứa bé này.
Mỹ An ở bên ngoài chứng kiến hết, cũng thấy rõ ánh mẳt hạnh phúc của anh khi nhìn vào kết quả siêu âm. Lòng cô quặn thắt cuối cùng chỉ đành quay người bỏ đi, ý định đi làm lành với Thanh Bách cũng tan theo mây khói.