Mối Tình Danh Môn

Chương 143




Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả tại trong nhà trọ Mộ Tử Khâm ở tại hai ngày, trong lúc anh ra ngoài vừa đi chính là ban ngày, chỉ có Danh Khả chính mình một người lưu lại, vẫn nán lại ở trong phòng ôn tập như cũ.

Trong tủ lạnh có đồ ăn nhanh anh mua về, đói bụng cô liền tùy ý một chút, hai ngày cũng được thông qua.

Buổi sáng ngày thứ ba thi Cao Sổ, Danh Khả trở về có phần muộn, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, vừa mới tiến phòng học liền vang chuông rồi.

Muốn cuộc thi, Tiếu Tương nhìn cô vào cửa, rất nhiều vấn đề cũng muốn hỏi lại thủy chung tìm không thấy cơ hội.

Trước cuộc thi kết thúc, Danh Khả giao bài trước tiên, sau đó liền trực tiếp từ cửa sau trường học đi ra ngoài, đang muốn gọi điện thoại cho Mộ Tử Khâm hỏi anh khi nào thì có rảnh tới đây đón cô một chút, không nghĩ ngẩng đầu liền thấy bóng dáng xe của anh góc rẽ nơi xa.

Anh là vừa đến, hay vẫn một mực ngừng ở trong này, đợi gần hai giờ?

Thời điểm Danh Khả mở cửa, Mộ Tử Khâm đang tựa lưng vào ghế ngồi, trong tai nhét tai nghe, không biết nghe cái gì.

Đợi cho cô mở cửa xe tiến vào, anh mới bỗng dưng bị làm tỉnh giấc, đem tai nghe tháo xuống, nghiêng đầu nhìn cô: "Như thế nào?? Thi được như thế nào? Có nắm chắc thông qua hay không?"

" Hẳn là không cần thi lại." Cô nhàn nhạt đáp lại, đối với chuyện cuộc thi, nhưng vẫn còn có vài phần nắm chắc.

"Ngày mai thi cái gì?" Anh lái xe, chậm rãi vào đường xe chạy.

" Đại học ngữ văn. "Chương trình Đại Nhất nhiều nhất, khoa cũng là tối đa, buổi sáng ngày mai thi xong ngữ văn, buổi chiều chính là triết học, ngày sau thi chính pháp nhất môn, cái học kỳ này coi như là kết thúc.

"Đợi lát nữa đưa tôi trở về nhà trọ, tôi muốn xem triết học." Cô nói, ngữ văn cô một chút cũng không lo lắng, chỉ sợ triết học gì đó không có nhớ rõ ràng.

Mộ Tử Khâm không nói lời nào, chỉ là không nhanh không chậm tại lái xe.

Không quá bao lâu, điện thoại Danh Khả vang, vừa thấy, không ngoài dự kiến quả nhiên là Tiếu Tương đánh tới.

"Tớ ở trên xe, uh`m... Cùng với Tử Khâm... Đúng, quá hai ngày.. Tớ đang nhìn sách, cậu gửi đến hòm thư của tớ, lát nữa tớ sẽ xem... Biết rõ, thật sự không có việc gì, không có... Anh tốt lắm, không có khi dễ tớ, thật sự..."

Không biết tốn bao nhiêu tinh lực mới đưa Tiếu Tương dỗ hảo, cô xoa nhẹ mi tâm, thời điểm đang muốn buông lỏng một hơi, xe ngừng lại.

Nhìn Mộ Tử Khâm từ trên xe bước xuống, vòng một bên cô kia mở cửa xe ra vì cô, cô trừng mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc "Không phải muốn đưa tôi trở về nhà trọ sao?"

" Hai ngày này mỗi ngày em đều đã ăn đồ ăn nhanh, ăn như vậy đối thân thể một chút cũng không tốt." Mộ Tử Khâm thấy cô không có bất luận cái động tĩnh gì liền dắt tay cô đem cô nắm xuống xe: "Hôm nay mang em đi ăn một bữa, ăn xong lại tiễn em trở về nhà trọ."

Danh Khả vốn đang nghĩ muốn kháng nghị, thời gian cô không nhiều lắm, thật sự cần phải đi về đọc sách rồi.

Đại học ngữ văn, Cao Sổ, Anh ngữ, loại chương trình này còn có thể tựa vào tích lũy bình thường, nhưng triết học chính pháp đều đã cần học bằng cách nhớ, bình thường đi học trên cơ bản đều đã bận việc chính mình ở trong bóng tối, làm sao nghe giảng bài? Lúc này không học thuộc lòng chết thực sợ không qua cuộc thi được.

Nhưng mà thấy anh đã nắm mình đến gần cửa tiệm cơm, cô cũng không kháng cự rồi.

Cơm luôn luôn muốn ăn, ăn đồ ăn nhanh hai ngày, dạ dày vẫn không làm sao tốt, ra ngoài ăn một bữa cũng được, chung quy dễ chịu hơn trở về tiếp tục ăn mì ăn liền các loại.

Sau khi ngồi xuống, Danh Khả chọn một phần cơm, một ly coffee, xem ra tâm tình coi như không kém.

Mộ Tử Khâm trái lại muốn không ít đồ ăn, chờ đợi đồ ăn đưa lên, cô hỏi: "Hai ngày này xem ra anh cũng tựa hồ rất bận, đã trở về Mộ thị đi làm sao?"

"Em rốt cục bắt đầu chủ động quan tâm anh rồi." Anh dương môi nhợt nhạt cười cười, tiếp nhận cà phê phục vụ đưa tới, bưng lên nếm một ngụm, mày rậm hơi hơi nhăn nhăn mới đem cà phê để xuống, nhìn cô: "Gần đây là khi làm việc, bất quá không phải Mộ thị."

Danh Khả cũng không có tiếp tục hỏi, cũng học anh nhợt nhạt nếm hai miệng cà phê như vậy.

Vị cũng không tệ lắm, anh vì cái gì uống lên khi đó nhíu mi: "Không thích?"

" Bình thường." Cà phê cũng là một loại cà phê nấu, có lẽ bởi vì giá cả không cao cho nên phẩm chất cũng như vậy.

Danh Khả nhìn bốn phía chung quanh một cái, ánh mắt mới rơi vào trên mặt anh: "Kỳ thật anh không cần thiết vì nhân nhượng tôi tới chỗ như thế."

Không phải nói loại địa phương này không tốt, kỳ thật đối với cô mà nói thật sự tốt lắm, tựa hồ anh không rất thích hợp loại này.

"Không phải em không muốn đi nhà hàng cao cấp sao? Vì vợ tương lai cao hứng, chỉ có thể ủy khuất chính mình rồi." Mặc dù Mộ Tử Khâm nói như vậy, nhưng ý cười cất giấu khóe môi cũng là nhìn không ra tới có bao nhiêu ủy khuất.

Trái lại Danh Khả nghe xong lời nói của anh, ảm đạm ánh mắt không thể nhận ra rồi: "Sau này... Đừng đùa kiểu này."

Vợ tương lai... Loại chuyện cười này, cô không dậy nổi.

"Vậy được rồi, về sau chúng ta vẫn lại là đi nhà hàng cao cấp, cũng cho em thích ứng sớm một chút." Anh tựa hồ nghe không hiểu lời của cô, nhìn chằm chằm mặt cô có phần gầy yếu, mày kiếm lại hơi hơi nhăn: "So với vừa mới bắt đầu nhìn đến còn muốn gầy, hai ngày này đi theo anh thật sự chịu khổ, nếu không, em về Mộ gia ở đi."

Danh Khả đang uống cà phê thiếu chút nữa bị lời nói của anh sợ tới mức một ngụm cà phê phun ở trên bàn, cùng anh... Trở về Mộ gia? Cô không có nghe lầm chớ?

"Lời nói của anh có khó chịu em như vậy sao?" Xem cô hiện tại là cái biểu tình gì? "Mọi người trong nhà anh gặp qua em, cũng đều vừa lòng đối với em, nhất là Nhu Di, trên cơ bản mỗi ngày gọi điện thoại tới đây muốn anh mang em về nhà, em nói, anh như thế nào cự tuyệt? Nói vợ của con chuẩn bị tâm lý thật tốt, còn không muốn..."

" Tử Khâm." Cô cắn cắn môi, để cái chén xuống trợn mắt nhìn anh, thanh âm lãnh đạm xuống: "Đừng đùa kiểu này nữa, tôi không thích."

"Anh đây không đùa." Ý cười khóe môi anh thu lại, bỗng nhiên cách cái bàn nắm tay nhỏ của cô, dùng lực cầm ở trong lòng bàn tay: "Khả Khả, hiện tại cùng em nói hai câu nghiêm túc, có được hay không?"

" Không được." Cô một chút đều đã không muốn nghe, cảm thấy được những cái anh gọi là nghiêm túc này, cô không thích nghe.

" Nhưng anh muốn nói." Cô muốn đem tay nhỏ rút về, anh liền cầm thật chặt, hoàn toàn không cho cô bất luận cái đường sống lùi bước gì: "Chờ em thi xong, anh mang em về nhà gặp mặt người nhà anh, sau đó hẹn thời gian để cho ba anh cùng Nhu Di gặp mặt ba mẹ em, chúng ta nói chuyện chúng ta kết hôn."

" Tử Khâm!" Lời này nói được quá nghiêm trọng, ngay cả yêu đương cũng chưa nói qua, như thế nào bỗng nhiên liền nhảy ba cấp hướng kết hôn nhảy xuống rồi hả? Anh suy nghĩ cái gì?

Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cô rõ ràng bị dọa, cặp mắt kia mở được thật to, vẻ mặt rung động, bộ dáng này thật sự đáng yêu, anh không khỏi cười cười, thanh âm cũng nhu hòa tiếp xuống: "Anh muốn cho em hoàn toàn thoát khỏi anh ta, cho nên, anh muốn cùng em kết hôn."

Thanh âm mặc dù mềm nhẹ, nhưng thật sự không chấp nhận được cô có một chút hoài nghi.

Danh Khả thật sự có phần phản ứng không kịp, thời điểm nghe đến anh nhắc tới "Anh ta", cả người không hiểu lại lạnh vài phần, liền ngay cả Mộ Tử Khâm cũng có thể cảm giác được tay nhỏ của cô trở nên băng lãnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.