Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Chương 624




Chương 624:

“Quốc Thiên, anh về rồi.” Hoàng Thiên Nhi cất giọng trước, gần như là lập tức buông xuống đồ vật trong tay, chạy qua bên đó, khoác tay anh ta lại: “Sao anh vào nhà bếp rồi, vốn là định cho anh sự bất ngờ đấy” Kiều Quốc Thiên nhếch môi: “Bất ngờ gì?” Ánh mắt của anh ta, lướt qua cô ta, nhìn về Tô Hoàng Quyên.

Tô Hoàng Quyên ngước đầu lên, ánh mắt có nét cười nhìn anh ta, nhẹ giọng chào hỏi: “Chào Ông Kiều” Ba chữ đơn giản, nhưng lại ngập tràn sự xa la.

Cay đắng phía sau nụ cười, lại chỉ có cô ta rõ nhất.

“Em đang học nấu ăn với chị Hoàng Quyên, vốn định tự tay làm một món cho anh, nhưng anh lại về sớm hơn rồi”

“Chị Hoàng Quyên?” Trọng điểm của Kiều Quốc Thiên, lại đặt ở nửa câu trước. Cười khế nhìn sang Tô Hoàng Quyên: “Hai người lại xưng hô với nhau là chị em?”

“Có gì không được chứ. Chị Hoàng Quyên lớn hơn em xíu, với lại, trong thời gian dài vậy đều là chị đang chăm sóc anh, cho dù em kêu chị là chị cũng là lẽ đương nhiên thôi mà” Hoàng Thiên Nhỉ tiếp lời qua, hoàn toàn không có cảm giác được không bình thường giữa họ.

Tô Hoàng Quyên âm thầm thở dài, nói: “Cô Hoàng, cô và ông Kiều đến trong sảnh đợi một chút đi, còn lại để tôi làm, rất nhanh là có thể ăn rồi”

“Vậy được thôi” Hoàng Thiên Nhi cởi ra tạp đề trên người: “Vừa đúng em và Quốc Thiên rất lâu cũng không có gặp qua rồi, chúng ta ra ngoài trò chuyện thôi” Hoàng Thiên Nhi vừa nói, vừa kéo Kiều Quốc Thiên đi về phía ngoài Trước khi đóng cửa lại, Kiều Quốc Thiên trầm lặng nhìn Tô Hoàng Quyên, ánh mắt sắc bén. Như muốn xuyên qua đôi mắt của cô ta nhìn thẳng vào trong tim của cô ta, nhưng mà, chết tiệt màt Nhìn thấy, chẳng qua toàn là nụ cười của cô ta. Nụ cười khiến anh ta cảm thấy thất bại sâu thẳm.

Cho tới khi cửa hoàn toàn đóng lại, nụ cười trên mặt của Tô Hoàng Quyên mới sụp xuống.

Thì ra, ngay cả nụ cười giả tạo, cũng là một việc cực khổ như vậy…

Tô Hoàng Quyên xào mấy món ăn, từ trong nhà bếp đi ra, khi đến trong sảnh, hai người họ đang ngồi ở đó coi tỉ ví.

Thật ra, sự chú ý của hai người đều không có trên tỉ vi. Hoàng Thiên Nhi dựa trên bờ vai anh ta, đôi tay ôm vòng eo của anh ta, dáng vẻ bé nhỏ núp trong lòng anh ta nhõng nhẽo.

Kiều Quốc Thiên thỉnh thoảng trả lời vài câu, nhưng đa phần có chút thẫn thờ, không biết suy nghĩ gì.

Tô Hoàng Quyên nhìn, chỉ cảm thấy hai người họ rất sánh đôi. Còn bản thân đang mặc tạp đề, bưng đồ ăn đứng ở đây, lại có vẻ đích đích thật thật là người giúp việc của họ.

Nở nụ cười cay đắng, đem đồ ăn bưng tới phòng dùng bữa, lại đem chén đũa đều đặt lên xong, mới tháo bỏ tạp đề, tới trong sảnh gọi người.

Cô ta không có ở lại lâu, đợi hai người vào phòng dùng bữa rồi, bản thân cũng không có tạm biệt, lặng lẽ rời đi rồi.

Từ phía sau rời khỏi khách sạn, đang chuẩn bị về căn nhà thuê của mình, không nghĩ rằng sẽ gặp được trợ lí của Kiều Quốc Thiên.

Không, chỉ bằng nói là gặp được, thì nên nói anh ta chính là đến tìm mình.

“Cô Tô, tôi muốn tùy tiện nói vài câu với cô, có thời gian chứ?” Đối phương bước xuống từ trên xe.

Tô Hoàng Quyên dừng bước, gật đầu: “Ngài nói đi”

Tô Hoàng Quyên tự mình về lại căn nhà thuê.

Mở đèn, trong không gian chật hẹp, khiến cô ta cảm thấy hơi ngột ngạt.

Cô ta tắm rửa xong, nằm trên giường, ép bản thân cái gì cũng không đi suy nghĩ. Cứ vậy ngủ thiếp đi, dù sao chỉ còn thời gian vài ngày rồi, qua mấy ngày này nữa, mọi thứ đều sẽ dần dần trở nên tốt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.