Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Chương 477




Chương 477:

“Tôi sẽ đi ngay.’ “Mọi người ở lại giúp Phong Khang, tôi đi giúp Minh Đức” Trần Thanh Tùng nói với Lê Tiến Minh và Hồ Minh Tuấn, sau đó đi vào cabin cùng Kiều Minh Đức với vẻ mặt nghiêm trọng.

Thuốc nổ, không ai có thể xem nhẹ nó.

Vào lúc này, trên thuyên.

“Tô Hoàng Quyên, cô dừng tay lại ngay, vẫn còn đường lui” Kiêu Phong Khang đứng ở đầu kia của con tàu và đối mặt với Tô Hoàng Quyên.

Nhìn anh lạnh lùng còn lạnh hơn gió biển lúc này.

Trên biển, gió lạnh hoành hành, con tàu mỏng manh như bị ném xuống vùng áp thấp.

“Bảo mấy người anh em của anh đứng đó! Không được nhảy xuống nhảy xuống! Nếu không, tôi sẽ thiêu chết Du Ánh Tuyết ngay lập tức!” Tô Hoàng Quyên mở nắp chai axit sunfuric, đối mặt với Du Ánh Tuyết.

Chất lỏng axit sunfuric dư trên nắp rơi trên mặt Du Ánh Tuyết.

Mùi hăng hắc khiến cô gần như buồn nôn.

Cô ấy muốn nói với anh rằng, đừng quan tâm đến cô … Cô không muốn anh bị thương…

Tuy nhiên, đôi môi mấp máy nhưng không nói được lời nào. Bàn tay của Tô Hoàng Quyên đặt trên cổ cô, mạnh đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã bị bâm tím.

Kiêu Phong Khang vẻ mặt kinh hãi, quay đầu lại, xông vào ba người đang chuẩn bị nhảy xuống, quát: “Đứng ở chỗ đó, đừng nhúc nhích! Đừng đi xuống!” Anh ra lệnh và nhìn chằm chằm Tô Hoàng Quyên với ánh mắt như sắp giết cô ta: “Đừng đụng vào Du Ánh Tuyết!

Tô Hoàng Quyên, cô dám làm cô ấy bị thương, tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn!” Trên tàu du lịch, tất cả mọi người đều bị cô ta làm cho choáng váng.

Du Ánh Tuyết ở trong tay Tô Hoàng Quyên, cô có thể sẽ bị thương bất cứ lúc nào, nên không ai dám tùy tiện làm gì cả.

Đối mặt với mối đe dọa khủng khiếp từ Kiều Phong Khang, Tô Hoàng Quyên mỉm cười, không hoảng loạn, không hoảng sợ, cô ta không khác gì đã chất.

“Chết không có chỗ chôn?” Cô ta giêễu cợt: “Tôi còn không sợ chết nữa rôi, còn sợ không có chỗ chôn. Không nực cười sao? Hơn nữa được chết cùng anh giữa biển thật sự là điều tôi mơ ước…’ Điều đáng sợ nhất trên đời là con người đã bất chấp sống chết.

Du Ánh Tuyết bắt lấy tay Tô Hoàng Quyên một cách mạnh mẽ, gần như không thở ra hơi, và cuối cùng cũng đã có thể lên tiếng.

“Phong Khang, đi…

Giọng nói càng ngày càng yếu: “Em không sợ cô ta… em cũng không sợ chất…

“Nhưng anh sợ!” Kiều Phong Khang nhướng mày cắt ngang lời nói của Du Ánh Tuyết với một tiếng gầm gừ trầm thấp.

Là anh đã quá sơ suất!

Anh tính toán kĩ lưỡng nhưng lại phớt lờ và không đê phòng mẹ mình!

“Du Ánh Tuyết, nghe kỹ đây, anh không cho phép em chết! Chỉ cần anh ở đây, em sẽ không sao cải”

“Thật sự rất cảm động.” Tô Hoàng Quyên thở dài.

Vui vẻ nhìn hai người họ vừa thảm hại vừa hoảng loạn vùng vây, đột nhiên cô ta nghĩ đến điều gì đó, cười hỏi: “Hai người nói xem… Nếu trong hai người, tôi để một người sống, một người chết, vậy thì người sống sẽ đau khổ hơn, người chết sẽ đau khổ hơn đây?” Không đợi Du Ánh Tuyết hiểu ý, cô ta đột nhiên lấy bật lửa ra, bật lửa rồi ném lên thuyền.

Khản tiếng van xin, lơ lửng trên biển.

Bầu trời trong trẻo vốn có, giờ phút này, dường như cũng bị nhiễm khói, trở nên đen kịt, ngột ngạt đến mức khó thở.

Kiêu Phong Khang đi như thế nào “Anh còn một tay mình lên thuyền SIll Tô Hoàng Quyên ra lệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.