Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Chương 185




Chương 185:

Nói đến đây, cô bỗng cười một tiếng: “Mẹ cháu còn bảo cháu nói lời cám ơn chú nữa đấy”.

Nhìn nụ cười của cô, trong lòng của Kiều Phong Khang cũng thoải mái hơn một chút.

Anh nắm lấy tay cô rồi nói: “Dẫn tôi đi tham quan nơi này một chút đi.”

Hai người cứ như vậy đi dạo trong khu chung cư, lúc này cũng có rất nhiều cặp đôi đang nắm tay nhau đi dạo.

Du Ánh Tuyết nhìn bọn họ một chút rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay của mình được Kiều Phong Khang nắm chặt, cô cong cong môi, cười đến sung sướng.

Bọn họ… cũng rất giống một đôi vợ chồng…

“Có chuyện gì mà lại cười vui vẻ đến như vậy?” Kiều Phong Khang hỏi.

“..” Du Ánh Tuyết lắc đầu: “Không nói đâu”

Nói ra, bản thân không tự cảm thấy xấu hổ à?

“Suy nghĩ về tương lai của chúng ta?”

Du Ánh Tuyết kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào người anh: “Làm sao chú biết?”

Kiều Phong Khang híp mắt: “Em suy nghĩ cái gì, tôi lại còn không biết sao?”

Du Ánh Tuyết chu môi, đúng là không thể che giấu suy nghĩ của mình với anh mà.

“Ánh Tuyết, sau này em sinh cho tôi một đứa bé gái xinh đẹp đáng yêu như em nhé.” Kiều Phong Khang cảm thán, cánh tay dài siết chặt bờ vai mảnh mai của cô.

“Nhưng hiện tại cháu đang muốn có một đứa con trai. Nghe dì chủ nhà nói con gái sẽ yêu quý cha của nó hơn là mẹ, đến lúc đó con bé cứ quấn quýt lấy chú, chú cưng chiều nó mà bỏ rơi cháu thì sao bây giờ?”

“Em có tôi mà.”

Du Ánh Tuyết chu môi: “Mọi người điều nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, nếu chú có tình nhân nhỏ rồi thì sao còn nhớ đến cháu chứ!”

Kiều Phong Khang bật cười, vuốt ve cằm của cô, híp mắt nói: “Bình dầm chua nhỏ, đứa bé vẫn còn chưa ra đời mà em đã bắt đầu ghen tị với nó rồi?”

Du Ánh Tuyết xấu hổ.

“Ai thèm ghen tị với nó chứ? Không phải cháu. Dù sao cháu cũng muốn sinh ra một bé trai, đến lúc đấy cháu sẽ chơi với tình nhân nhỏ của cháu, không thèm chơi với chú nữa” Cô càng nói càng cảm thấy đắc ý. Kiều Phong Khang đen mặt: “Em thử dâm không quan tâm tôi xem!”

“Cứ thích vậy, cứ làm vậy đấy!” Cô làm mặt quỷ quay người chạy đi. Đúng là một cô gái bướng bỉnh tinh nghịch. Kiều Phong Khang chân dài, chạy vài bước đã bắt được cô.

Cả người bị anh ôm chặt. Anh giữ lấy cằm dưới của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, giọng điệu cảnh cáo: “Có dám không?”

Du Ánh Tuyết rất đắc ý: “Lúc nãy còn gọi cháu là bình dấm chua nhỏ, chú ba, chú chính là cái bình dấm chua lớn! Đứa bé còn chưa ra đời đã bắt nạt cháu, đợi con trai của cháu ra đời, cháu nhất định sẽ bảo nó bắt lại lại chú”

Anh tức giận gõ vào trán cô một cái: “Nhóc con đáng ghét, dạy con mình đối phó với chồng mình, còn có người vợ nào như em không?”

Tuy nói như vậy nhưng tâm trạng của Kiều Phong Khang đã vô cùng tốt.

Hai người ở cạnh nhau nói chuyện về tương lai, nói về con cái, phảng phất như tất cả mọi thứ đều nằm trong vòng tay vậy. – Ít nhất…

Thời gian dần dần trôi qua cũng đã có chuyển biến về thân phận, không còn từ chối khi anh cầu hôn nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Hai người đi vòng quanh chung cư được một vòng thì trời cũng đã tối hẳn.

Du Ánh Tuyết cúi xuống nhìn đồng hồ, gần bốn mươi phút bất tri bất giác đã trôi qua rồi. “Nguy rồi! Cháu đồng ý với mẹ là hai mươi phút sau sẽ quay về.” Du Ánh Tuyết nói nhỏ.

Nhưng Kiều Phong Khang không muốn buông tay. Nghe cô nói như vậy, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.

Du Ánh Tuyết mặt ửng đỏ: “Chú đừng có ôm cháu như vậy, mẹ của cháu ở bên trong có thể sẽ nhìn thấy đấy. Hơn nữa, ở bên cạnh còn có rất nhiều hàng xóm…”

Kiều Phong Khang lùi về phía sau một chút: “Hôm nay những vật kia chuyển vào chuyển ra, mấy người hàng xóm xung quanh đều hỏi thăm hết rồi, họ điều biết quan hệ giữa em và tôi là loại quan hệ gì.”

Du Ánh Tuyết cười. Cũng đúng, bình thường mọi người hay ngồi ở trước cửa, nhìn người đến người đi. Những chuyện lạ một chút mà họ không biết mới là lạ đấy.

Nhưng mà…

Cô tin rằng đánh giá của tất cả mọi người đối với anh có lẽ cũng giống với bà chủ nhà nhỉ?

Cô lạc quan nghĩ nhất định một ngày nào đó, mẹ của cô sẽ có cách nhìn nhận khác về anh. Hôm nay bà ấy đồng ý cho cô ra ngoài tìm anh chính là một dấu hiệu tốt.

“Ồ?”

Kiều Phong Khang kỳ quái kêu lên một tiếng, kéo Du Ánh Tuyết đang chìm trong suy nghĩ về hiện tại.

“Sao vậy?” Cô ngẩng đầu, chỉ thấy tầm mắt của anh đang hướng về một điểm nào đó. Du Ánh Tuyết theo ánh mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe đang từ từ dừng lại, cách bọn họ khoảng chừng năm mét.

Rồi sau đó……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.